The Beginning After The End
Chapter 206: Tán Thành

[] [] [] 

Cái chết bất ngờ của Rahdeas và Uto là quả đủ để gây ra hoảng loạn trong giới quý tộc trong và ngoài lâu đài. Việc bắt giữ hai nhân vật tầm cỡ của phe đối địch đã giúp tái tạo cân bằng và trật tự xã hội để Hội đồng dễ dàng kiểm soát người dân Dicathen hơn.

Để ngăn cản hỗn loạn bạo động gia tăng, Hội đồng đã làm điều mà vô số nhà lãnh đạo—bất kế thời gian, chủng tộc hay thế giới—sẽ làm khi đối mặt với sự thất bại: che đậy nó.

Gentry, Albold và tôi đều bị thẩm vấn bởi Hội đồng vì chúng tôi là những người có mặt tại hiện trường.

Vì những cái chiếc gai đen trên cả ba xác chết đều giống hệt nhau, điều đó đã khẳng định rằng không ai trong chúng tôi có thể làm được điều này. Nhưng dù vậy, việc này đã tiêu tốn gần hết ngày của tôi. Đến cuối ngày, Gentry được phép để tang cho người trợ lý mà ông ta dường như đã rất quan tâm, và Albold được miễn nhiệm vụ canh gác và được điều trở lại Rừng Elshire để làm lực lượng hỗ trợ.

Còn tôi thì đang đứng trước Virion trong phòng làm việc của ông, trong khi ông ấy đang ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt nhăn nhó.

“Bà Cynthia Goodsky cũng chết theo cách này, đúng không?” Tôi xác nhận.

Virion gật đầu, đôi mắt đẫn đờ.

Tôi tiếp tục. “Chắc hẳn ông đang rất lo lắng cho sự an toàn của mọi người. Ba người đã bị giết ngay tại nơi an ninh chặt chẽ nhất của Lâu đài.”

“Cậu nghĩ rằng ta thực sự sẽ cho phép mọi người ở lại đây nếu ta lo lắng cho sự an nguy của họ ư?” Virion vặn lại. “Ta không có tâm trạng cho những câu hỏi chất vấn đó đâu, Arthur. Ta biết cậu cũng nhận ra điều đó. Và bà Cynthia cũng vậy.”

“Thật tốt khi ông cũng hiểu ra.” Tôi mỉm cười.

Không có kẻ nào đã xâm nhập vào lâu đài cả—dù tôi đã tính toán như thế nào đi chăng nữa, điều đó vẫn là bất khả thi. Kẻ thù đã phải làm đủ mọi thứ để vượt bao lớp phòng thủ kiên cố và dày đặc, cuối cùng chỉ để giết hai tù nhân thôi ư? Nếu tôi được cử đi làm nhiệm vụ thâm nhập vào lâu đài này, thì việc ám sát càng nhiều thành viên của Hội đồng sẽ là kế hoạch thực tế hơn nhiều. Điều đó khiến tôi nghĩ rằng chuyện này xảy ra từ phía bên trong.

Không phải bên trong nội bộ chúng tôi, mà trong cơ thể Rahdeas và Uto. Cũng giống như Cynthia, người đã mất mạng do một lời nguyền mạnh mẽ bên trong cơ thể, đây chính là câu trả lời hoàn toàn hợp lí với trường hợp của Rahdeas và Uto khi họ bị bắt giam. Từ cách những chiếc gai đen như thể “bắn ra” từ cơ thể của họ, tôi cảm thấy lời nguyền đó một lần nữa đã được kích hoạt,

Đối với Shester - người trợ lý của Gentry - có vẻ như anh ấy đã xui xẻo bị liên luỵ khi những chiếc gai bắn ra từ bên trong hai tù nhân.

Đó chắc hẳn là điều đã xảy ra.

Agrona đã nói rẳng mục tiêu của toàn bộ cuộc chiến này là đánh chiếm lục địa của chúng tôi với ít thương vong nhất có thể, để y có thể độc chiếm và sử dụng các nguồn tài nguyên sẵn có ở đây để tăng cường quyền lực của mình và trở thành một thế lực đủ lớn để có thể trực diện tấn công Epheotus. Dicathen chỉ đơn thuần là bước đệm cho y, nên việc y chỉ ám sát những tù nhân khi y thậm chí có thể cử được ai đó xâm nhập vào lâu đài là điều vô cùng bất hợp lý.

Điều đó có nghĩa là những gì Rahdaes nói thật sự rất quan trọng ư? Không phải tình cờ mà ông ta đã bỏ mạng ngay khi nói với tôi bài thơ đó. Điều này khiến tôi nghĩ liệu Rahdeas có cố ý tiết với tôi điều gì dưới dạng một bài thơ để tránh khỏi lời nguyền hay không. Tôi nhớ Cynthia có nói về một lời nguyền khiến bà ấy không thể tiết lộ hoặc thậm chí là nghĩ đến việc tiết lộ bất kì điều gì.

Cố gắng ngừng những suy đoán trong đầu, tôi hỏi. “Chúng ta có kế hoạch gì về việc tiếp theo cần làm không?”

“Hiên tại, việc củng cố quyền lực của các thành viên hội đồng đã được đặt lên hàng đầu. Họ đã rất bồn chồn sau cuộc tấn công vào biên giới phía nam của rừng Elshire, nhưng…” Vị Elf già thở dài như để giải toả chút ít muộn phiền và mệt mỏi trong tâm hồn ông. “Thành thật luôn, Arthur, trong tâm trí ta hiện đang rất hỗn độn. Cuộc chiến này… quy mô của nó không giống bất cứ cuộc chiến nào mà vùng đất này đã từng đối mặt.”

“Mọi thứ quá tĩnh lặng.” Tôi tiếp tục “Cháu đồng ý. Ngay cả với cái chết của Rahdeas và Uto, cháu vẫn cảm thấy có điều gì đó bất lành đang tới. Nhưng cháu không chắc đó là gì.”

Căn phòng trở nên yên lặng khi cả hai chúng tôi nghiền ngẫm trong suy nghĩ của riêng mình thì Virion ho một tiếng. “Chà, giờ không phải là lúc lo lắng về những điều chưa xảy đến. Còn nhiều việc khác phải làm. Arthur. Hiện tại cháu vẫn đang chờ lệnh đúng không?”

“Đúng vậy. Tưởng Aya hiện đang đóng quân tại Elenoir, tướng Mica đang hỗ trợ điều tra tổ chức cực đoan ở Darv, tướng Varay đang giúp củng cố an ninh và bảo vệ của các thành phố lớn trên khắp các bờ biển phía tây và tướng Baron, cháu tin rằng anh ta đang trinh sát các dãy phía bắc của dãy Grand Moutains để tìm kiếm bất kì dấu hiệu của đám retainer hoặc Scythes kể từ khi bọn cháu càn quét căn cứ gần đó.” Tôi báo cáo, tôi rất muốn giúp đỡ, nhưng vì phe Alacryan dạo này đã rất yên lặng mặc cho cuộc tấn công ngoại ô rừng Elshire, nên không có gì cần cháu phải đích thân đến.

“Được rồi. Hiện tại, hãy ở lại lâu đài và làm quen với lõi mới của cháu. Cháu sẽ được điều đi ngay lập tức nếu bất kì thành phố nào báo cáo chuyện gì bất thường, vì vậy ta cần cháu ở trạng thái tốt nhất.” Virion tuyên bố.

Tôi quay người rời đi, giọng của Virion cất lên từ phía sau. “Và còn nữa Arthur.”

Ngoái lại nhìn người chỉ huy, tôi đáp lại. “Vâng?”

Ông ấy mỉm cười. “Ta biết cháu không quan tâm đến việc ăn mặc, nhưng là một Lance, cháu có nghĩ mình nên ăn mặc chỉnh tề hơn một chút không?”

Nhìn xuống chiếc sơ mi thùng thình và chiếc quần tây sẫm màu mà mình đang mặc, tôi cười khúc khích. “Có lẽ là có.”

Trở về phòng, tôi không chỉ được chào đón bởi Sylvie mà còn có cả em gái tôi và khế ước thú của em ấy.

Đến trước cửa phòng, tôi có thể nghe thấy những tiếng lẩm bẩm yếu ớt từ một giọng nói của em gái mình.

“...phải giúp em, được chứ? Hứa nhé?”

Sylvie chắc đã nói rằng tôi đã tới vì em gái tôi liền ngừng nói.

Mở cửa phòng, tôi gặp Ellie và Sylvie họ đang ngồi trên chiếc ghế dài. Boo, người đang nằm trên mặt đất và đầu đang tựa lên đầu giường chỉ khịt mũi chào tôi trước khi tiếp tục nhắm mắt và chìm vào trong giấc mộng.

“C-chào anh!” Em gái tôi cười yếu ớt.

Sylvie chỉ chào tôi bằng một cái vẫy tay đơn giản.

Hoàn toàn không có một chút mảy may gì đáng ngờ một chút nào luôn.

‘Người đang suy nghĩ nhiều quá đấy,’  Sylvie ngay lập tức đáp lại, điều đó làm mọi thứ càng trở nên kì quặc hơn.

“Dù sao đi nữa, có gì xảy ra hay sao mà anh đi lâu dữ vậy?” Em gái tôi hỏi, hờn dỗi vì tôi không thực sự dành thời gian cho em ấy kể từ khi tôi trở về.

“Anh phải tham dự nhiều cuộc họp.” Tôi trả lời một cách mơ hồ. “Nhưng dù sao thì anh đang rảnh rỗi.”

Ellie nhướn mày. “Điều đó có nghĩa là cuối cùng anh cũng sẽ dành một chút thời gian cho em gái yêu quý của mình đúng không?”

“Nếu em thấy ổn với việc ra sân tập. Thật ra cả Sylv và anh đều có những thứ muốn luyện tập trước khi tham trận.”

“Tất nhiên là được rồi. Đó chính xác là những gì em muốn!” Em gái tôi reo lên, cầm lấy cây cung được kê sát vào bức tường ngay bên cạnh.

Sau khi thay một bộ quần áo “phù hợp” hơn, một chiếc áo dài quân đội cổ cao để che đi những vết sẹo đỏ trên cổ tôi và một chiếc quần tây vừa vặn. Tôi ăn mặc khá xuề xòa so với những Lance còn lại, nhưng ít ra trông tôi không giống một đứa nhóc dân thường nào đó.

“Tóc của anh dài gần bằng em rồi đó. Khi nào thì anh định cắt tóc?” Ellie khó chịu hỏi khi tôi đang buộc tóc phía sau.

“Khi anh thấy cần.” Tôi nhún vai.

Chúng tôi đến phòng huấn luyện, những người lính canh gác ở đó đang tranh cãi về một điều gì đó.

“Tôi đang bảo với cậu rằng đó không phải-Tướng Quân Arthur!” Người đàn ông mặc áo giáp bên trái nhấc gót và chào trong khi bạn của anh ta ở bên phải cũng làm điều tương tự.

“Hiện đang có một số pháp sư đang luyện tập bên trong. Ngài có muốn chúng tôi mời họ đi không?” Người canh gác bên phải hỏi khi hai người họ mở lối vào.

Với sức mạnh khủng bố được tạo ra từ một pháp sư lõi trắng, hầu hết khoảng thời gian, phòng huấn luyện sẽ phải hoàn toàn vắng người và các bức tường sẽ được gia cố thêm khi một Lance luyện tập bên trong.

“Không cần. Người luyện tập không phải là tôi.” Tôi nói và bước sau đứa em gái đang phấn khích của mình. Sylvie và Boo theo sau khi chúng tôi bước vào một bãi đất trống.

Căn phòng rộng lớn sôi động với nhiều đứa trẻ quý tộc khác nhau trong những chiếc áo choàng có nhiều hoạ tiết cầu kỳ, chúng cũng trạc tuổi Ellie hoặc lớn hơn một chút, và chúng đang luyện tập trong khi những người bảo hộ thì giám sát học sinh của mình. Những người được quyền tập luyện ở đây đều là những người có địa vị với những đặc quyền riêng dành cho các thành viên trong gia tộc có vị thế cao trong quân đội. Được sống và luyện tập trong lâu đài đồng nghĩa với một cuộc sống an toàn, một điều xa xỉ mà chỉ những gia đình này mới có được.

Nhìn lối vào rộng lớn được mở ra, một vài người quay lại nhìn, những hướng dẫn riêng cũng như những người trưởng thành ngay lập tức nhận ra tôi. Ngay lập tức, họ cúi đầu tôn trọng và liền ngăn những đứa con của mình không nên hỏi tôi là ai.

Một người phụ nữ có vẻ lớn tuổi hơn mẹ tôi vài tuổi bước đến gần tôi với một vẻ mặt thân thiện. “Thật vinh dự khi được diện kiến một Lance như thế này. Nếu ngài ở đây để luyện tập, tôi sẽ đưa con trai và những đứa trẻ bạn của nó đi đến một nơi khác.”

“Không sao đâu,” Tôi cười đáp lại. “Chúng tôi chỉ ở đây một ít phút thôi. Xin đừng bận tâm.”

“Nhanh lên nào!” Ellie kêu lên khi đã ở phía trước vài thước.

“Mong cô thứ lỗi…” tôi chạy theo em gái với Sylvie và Boo.

“Em ấy thực sự muốn gây ấn tượng với người đấy,” Sylvie nói với một nụ cười. “Đừng quá gay gắt với em ấy nhé.”

“Aw, vậy sao mà vui được,” Tôi cười khẩy trước khi nhìn Sylvie. “Hãy sẵn sàng khởi động đi. Ta muốn xem con có có thể làm gì trước khi chúng ta bước vào một cuộc chiến thực sự.”

“Liệu mọi người ở đây có ổn không?” em gái tôi hỏi. “Bọn em sẽ kiềm chế một chút. Nếu bọn em dốc hết sức, có lẽ sẽ phải tìm một thung lũng nào đó.”

Sylvie cười khúc khích. “Đúng đó. Được rồi, con cũng muốn xem mình đã điều khiển hình dạng mới này tốt đến thế nào rồi.”

Tới cuối sân tập gần một cái hồ, tôi bắn một tảng đá về phía em gái mình.

“Coi ch..” tôi dừng cảnh báo của mình khi ba mũi tên bằng mana thuần khiết đâm nát phiến đá.

Ellie quay đầu lại với tôi với một nụ cười tự mãn. “Anh cần phải làm tốt hơn thế này, anh trai à.”

Sylvie và tôi nhìn nhau.

“Có vẻ như ta sẽ không có cơ hội làm khó em ấy rồi.” Tôi cười khúc khích.

Thời gian trôi qua thật nhanh trong sân tập, mặc dù tất cả những gì tôi làm chỉ là tạo ra mục tiêu cho em gái mình. Điều này cũng cho tôi cơ hội để thực sự kiểm tra giới hạn của phép thuật mà tôi có thể thi triển với lõi trắng của mình. Việc biến tấu những câu thần chú thành những hình thù kỳ quặc và đôi khi phức tạp hơn dường như đã thu hút sự chú ý của những đứa trẻ tụ tập quanh chúng tôi để quan sát.

Những đứa trẻ quý tộc này thường ồ lên khi tôi tạo ra những con chim phép bằng băng bay lượn trên không trung trong khi em gái tôi cố gắng bắn hạ chúng. Mặc dù mấy phép này không có tác dụng nhiều những trận thực chiến, nhưng giống như những vận động viên chuyên nghiệp phải học những động tác phức tạp với bóng, điều này giúp tôi tăng cường khả năng của mình hơn, và cho tôi thấy khả năng của tôi có thể, hoặc không thể làm gì trong một khoảng thời gian nhất định.

Tôi cố gắng triệu hồi những người golem đá như Olffed đã làm, nhưng sau khi tạo ra khoảng ba con lính golem hình người đơn giản, khả năng kiểm soát của tôi bắt đầu gặp khó khăn vì chúng toàn bắt chước chuyển động của nhau. Những ký ức về thời gian luyện tập của tôi và Wren hiện lên. Ông ấy đã có thể kiểm soát những con golem của mình thuần thục đến mức như thế chúng thực sự là sinh vật sống vật. Ngay cả Olfred, mặc dù không bằng trình độ của vị Asura đó, nhưng vẫn có thể tạo ra và điều khiển cả một đội quân.

Thật cay đắng khi một người thì bị cấm không được giúp đỡ tôi nữa, còn người kia đã… chết. Dù cho họ có ở đây thì chắc họ cũng không có ý định giúp đỡ tôi. Ý nghĩ đó để lại một vị đắng trong miệng tôi.

Thay vì đắm chìm vào quá khứ, tôi tập trung sự chú ý vào nhiệm vụ trước mắt. Thật sự thô lỗ khi luyện tập với Ellie một cách nửa vời trong khi em ấy tập trung như thế.

Để tôi thử nâng độ khó cho game lên xem.

Vẫy tay, tôi tạo ra một luồng lửa bắt đầu xoắn lại và biến thành một con thú. Mặt đất nơi ‘chân’ của nó chạm vào liền xì xì rực lửa lên vì nhiệt độ cao trong khi con thú mà tôi tạo tiến về phía Ellie.

Boo đang quan sát bên cạnh tôi, nghiêng đầu tò mò trước con quái vật rực lửa phản chiếu hình dạng của mình.

“Khả năng tấn công của em khá tốt, Ellie, nhưng điều gì sẽ xảy ra khi một thần chú mà em không thể bắn hạ bằng mũi tên mana của mình?” Tôi gọi lớn.

Một số đứa trẻ quý tộc gần đây há hốc mồm trong khi những người hướng dẫn thì buộc miệng khen ngợi.

Đối mặt với tình huống như này, Ellie chỉ nở nụ cười tự tin và giương cung lên. Một mũi tên mana xuất hiện, phát sáng một màu trắng tinh khiết do do tính chất thuần khiết của nó (Darkie: Mana thuần khiết là mana không có bất kỳ nguyên tố nào trong nó). Tuy nhiên, ngay trước khi con bé buông sợi dây ra, một gợn sóng nhẹ lướt qua mũi tên mana của mình.

Cây mũi tên nhanh chóng tiếp cận ‘Boo hệ lửa’ của tôi với một tiếng rít cao vút. Tôi đã nghĩ rằng thần chú của Ellie sẽ chỉ đâm xuyên qua một cách vô hại, nhưng khi mũi tên cắm sâu vào con thú của tôi, toàn bộ mũi tên phát nổ, phân tán con thú hệ lửa mà tôi đã tạo ra.

Tôi chợp mắt. “Thật là…”

“Ấn tượng? Tuyệt vời? Đáng kinh ngạc?” Em gái tôi nói thay với đôi mắt long lanh.

"Không tệ. Cũng không tệ,” tôi đảo mắt nói.

"Mhmm." Ellie sụt sịt, cố gắng che giấu nụ cười của mình.

Thời gian tiếp tục trôi qua với tôi tạo ra nhiều mục tiêu nguyên tố khác nhau cho con bé để kiểm tra khả năng phòng thủ của cơ thể con bé. Mặc dù tôi ghét phải thừa nhận điều này, nhưng khả năng tạo ra một lớp mana bảo vệ cơ thể của mình cực kỳ hoàn hảo và đủ nhanh đến mức có thể sánh ngang với một số học viên khoá trên mà tôi từng thấy ở Xyrus. Do khả năng kiểm soát mana phức tạp một cách bất thường của mình, Ellie ấy có thể tạo lớp mana ở những phần cụ thể của cơ thể gần như ngay lập tức và tạo ra một kết giới mana khá bền bỉ.

Tôi đặt bao kiếm của hanh Dawn’s Ballad mà tôi đã sử dụng để luyện tập cận chiến với Ellie trở lại bên trong nhẫn của mình. "Em cũng học cận chiến bằng cung của mình từ cô Helen à?"

Em tôi ngã lăn ra đất, mồ hôi nhễ nhại thở hổn hển. “Đúng vậy… Em cũng đã đọc một vài cuốn sách bổ ích khác, mặc dù không có nhiều cuốn như vậy.”

“Hầu hết các cung thủ đều mang theo một con dao găm hoặc thậm chí là một thanh kiếm hạng nhẹ để giúp cho việc cận chiến,” tôi nói. “Nhưng vì khả năng bắn cung của em không rườm ra như kiểu lấy ra một mũi tên từ ống và gắn nó vào cung trước khi bắn, nên học cách cận chiến để bảo vệ bản thân trước một vài đòn tấn công để có khoảng trống cho việc bắn nhanh là quyết định rất đúng đắn đấy."

“Lời khen của anh có … hơi buồn tẻ,” em tôi nói.

“Bởi vì đó không phải là một lời khen. Đừng có mà tự in quá,” tôi nhếch mép. “Chúng ta chỉ mới tập được vài giờ thôi. Chúng ta cần phải cải thiện thể chất của em hơn nữa.”

“Thật… chả công bằng tý nào,” Ellie bực bội.

“Điều mà anh trai em muốn nói là anh ấy rất tự hào về em đấy,” Sylvie cười an ủi.

"Woah, đừng có đi guốc trong bụng ta chứ Sylvie!" Tôi phản đối.

"Ngay từ đầu thì anh đã quá bá rồi." Ellie lè lưỡi. “Ý em là, làm thế nào để anh thậm có thể né một mũi tên bắn ngay trước mặt anh, không chỉ một mà còn cả chục lần.”

"Một Lance thì chí ít nhất cũng phải làm được như vậy chứ?"

Em gái tôi nheo mắt, bất bình trước câu trả lời của tôi. "Anh thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi."

“Em sẽ đạt đến trình độ của anh, với đủ tập luyện và kinh nghiệm thôi,” tôi trả lời.

Ellie liếc nhìn Sylvie trước khi quay lại nhìn tôi. “Nói về việc có đủ kinh nghiệm, em tự hỏi liệu mình có thể… anh biết đấy…”

Tôi nhướng mày. "Anh biết ... cái gì?"

“Th-Thôi, đừng bận tâm,” em tôi lẩm bẩm.

“Ellie,” Sylvie chêm vào, lắc đầu. "Cứ nói ra đi."

"Điều này có liên quan gì đến việc mà cả hai đã nói trước khi anh vào phòng không?" Tôi hỏi.

"E-Em muốn giúp ích trong chiến tranh!" Em gái tôi nói, không thể nhìn vào mắt tôi.

Mặc dù tôi biết trước rằng điều sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, trái tim tôi vẫn chùng xuống.

‘Arthur…’  Sylvie nhắn khi cảm nhận được cảm xúc của tôi.

“Chính anh đã nói, hay đúng hơn là anh đã nghĩ rằng em đã tiến bộ hơn rất nhiều,” em tôi tiếp tục khi tôi không trả lời. “Em tự tin rằng mình giỏi hơn rất nhiều những người lính trong các tiểu đội, và em hoàn toàn ổn với việc tham gia lực lượng dự bị và cũng vì em là một cung thủ, nên dù sao thì em cũng sẽ ở tuyến sau-”

“Ellie,” tôi ngắt lời, quỳ xuống để tôi ngang tầm mắt với em gái.

Với một cái vẫy tay của tôi, một kết giới gió bao quanh bốn chúng tôi. Tôi không cảm thấy thoải mái khi có người khác lắng nghe cuộc trò chuyện gia đình.

“Anh không nói là không được, nhưng anh không chắc liệu mình có được phép đưa ra quyết định này cho em hay không. Cha hoặc mẹ không có ở đây, và thành thật mà nói, mấy ngày nay bọn anh không thật sự chung ý tưởng với nhau cho lắm, ”tôi nói.

"Mọi người vẫn chưa làm hoà kể từ khi anh đi huấn luyện ở chỗ Asura ư?" Em tôi hỏi một cách lo lắng.

"Em biết chuyện đó ư?"

“Em còn nhỏ chứ đâu có khờ,” em tôi cau mày.

"Đúng thật. Xin lỗi."

Tôi nhìn vào khế ước thú của mình, người chỉ đơn giản là nở một nụ cười khích lệ tôi. Thở dài một tiếng, tôi đành nhượng bộ. “Chúng ta hãy cùng nhau thực hiện nhiệm vụ một lần thì sao? Nếu em làm tốt, anh sẽ ủng hộ cho em. Anh không thể nói thay cha hoặc mẹ, nhưng anh sẽ không ngăn cản em.”

"Được chứ!" Ellie rạng rỡ. "Hứa nhé?"

‘Người tiếp nhận điều này khá tốt đấy chứ,’  Sylv đồng ình.

Tôi cười với Sylvie trước khi đứng dậy. “Dù sao thì, để điều đó tính sau. Sylvie, đến lượt con lên rồi đó.”

[] [] []

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương