The Beginning After The End
-
Chapter 203: Một Bài Thơ
[] [] []
Cả hành lang chìm trong im lặng, tất cả mọi người đều quay đầu theo hướng ngón tay chỉ và nhìn về phía tôi.
Tôi nhăn mày. “Tôi á?”
Tâm trí tôi quay cuồng, cố gắng tìm ra lý do tại sao Rahdeas chỉ muốn nói chuyện với tôi, và ông ta sẽ nói điều gì với tôi trong tình huống này.
“Sau khi gần như chia rẽ cả vương quốc người lùn và để tôi phải dọn đống hổ lốn mà lão ta bày ra, giờ lão còn dám quyết định người mà lão ta muốn nói chuyện cùng à?” Buhnd càu nhàu.
“Chẳng lẽ ông ta tính giao kèo gì đó với Tướng Quân Arthur à?” Blaine hỏi.
“Tôi không nghĩ vậy đâu. Nếu ông ta muốn thỏa thuận gì đó thì nói chuyện với Tổng Tư Lệnh Virion hoặc bất kỳ ai khác trong Hội Đồng sẽ tốt hơn,” Merial trả lời.
“Hay là vì cháu quen biết với Elijah?” Virion nói.
“Đó… chính là điều cháu đang sợ.” Tôi thở dài.
Trong lúc bọn tôi trò chuyện, Gentry ho khan một tiếng để thu hút chú ý. “Các vị Lance và những thành viên của Hội Đồng. Việc khiến kẻ phản tộc kia chịu mở miệng không phải là một việc dễ dàng gì, có lẽ tốt nhất chúng ta nên tận dụng thời cơ này để nói chuyện với lão ta khi lão vẫn còn chịu mở lời.”
“Dẫn đường đi, Gentry,” tôi nói và đi qua cánh cửa kiên cố kia.
Chịu đựng mùi hôi nồng nặc đặc trưng của hầm ngục, tôi im lặng đi theo sau Gentry trong khi những người khác miễn cường ở lại sau. Gentry ra hiệu cho hai người lính gác giữ khu vực ở tận sâu bên trong, nơi giam giữ Uto và Rahdeas, mở cửa ngục.
Thở một hơi dài, tôi đợi Gentry thận trọng mở khóa hầm ngục chỉ nhỏ bằng kích cỡ của tủ giày.
“Tôi sẽ đứng đợi ở bên ngoài, Tướng Quân Arthur. Tôi cho rằng cậu đã biết điều này, nhưng làm ơn đừng đụng chạm bất kỳ thứ gì khác.” Gentry cảnh báo tôi trước khi ông mở cánh cửa ngục ra.
Tôi đợi đến khi ông ấy rời đi trước khi quay sang nhìn người đàn ôn đàn quỳ và giam cầm trong xiềng xích. “Rahdeas.”
Ông ta nhúc nhích khi nghe tên mình rồi nở một nụ cười.
“Ta rất cảm kích khi cậu dành thời gian để đến gặp ta,” ông ta cúi đầu kính cẩn. “Cho phép ta bắt đầu nhé.”
“Bắt đầu?” Tôi hỏi, nhưng ông ta vẫn cúi đầu nhìn xuống đất.
Tôi vẫn nâng cao cảnh giác, cảm thấy căng thẳng vì hành vi bất thường của ông ta.
“Một chàng trai với thân thế bình dị, được sinh ra và quấn trong tấm khăn trắng.” Ông ta bắt đầu nói, và ngước đầu lên. “Tuy nhiên, bên trong chàng trai ấy còn hơn thế nữa. Hệt như những đốm tàn tro khiêm tốn bay trong biển lửa điên cuồng.”
“Và như bao người sẽ trở thành anh hùng khác, chàng trai ấy càng khôi ngô tuấn tú và dũng cảm.” Rahdeas giơ một tay ra, còn tay còn lại thì để trên ngực. “Mẹ cậu ấy dạy cậu ta về thế giới bên ngoài, còn người cha thì dạy cậu cách chiến đấu.”
Tôi chỉ biết im lặng nhìn ông ấy tiếp tục bài thơ của mình.
Giọng của Rahdeas ngày càng trầm đặc hơn. “Đó là cho đến khi cái ngày định mệnh ấy đến,
Khi mà chàng trai ấy biết rằng ngoài kia còn thế lực to hơn cần phải chinh phục.
“Dòng máu trong huyết quản ngày càng sôi sục,
Dưới ngọn lửa nhiệt huyết bùng cháy bên trong.”
“Và rồi họ gói ghém đồ đạc, và vẫy tay chào thị trấn nhỏ lên đường.” Rahdeas thở dài
“Nhưng rồi, như mọi câu truyện cổ tích khác, bi kịch liền ập đến.”
“Rahdeas,” tôi lên giọng, nhưng bị ông ấy giơ tay ra hiệu giữ im lặng.
Ông ta tiếp tục. “Nhưng chưa từng mảy may nghi ngờ hay lưỡng lự, như mọi câu truyện cổ tích khác, người hùng chưa bao giờ từ bỏ.
Rồi người anh hùng ngày càng trưởng thành hơn,
Qua những mất mát và đau thương,
Nhưng chàng chưa bao giờ từ bỏ và luôn vượt qua mọi rào cản.”
Rahdeas nhìn lên ánh đèn mập mờ trên trần nhà.
“Nhưng chao ôi, trong ánh sáng luôn có bóng tối,
Có người hùng thì sẽ có kẻ phản diện.
Ánh sáng càng rực rỡ,
Thì bóng đêm càng âm u.”
Cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào mắt tôi, ông ta nhếch mép. “Nhưng ta hỏi cậu điều này, hỡi người được cho là anh hùng.
Chuyện gì sẽ xảy ra khi kẻ thù của cậu, người đã vượt qua không gian và thời gian, lại tỏa sáng hơn cả cậu?
“Chàng hiệp sĩ trong bộ giáp sáng chói của một trinh nữ,
Có thể lại là một mầm bệnh chết người cho kẻ khác,
Và khi bóng tối và ánh sáng tranh đấu,
Ai sẽ là người dành thắng lợi?”
Bầu không khí im lặng khó chịu kéo dài khi ông ta kết thúc màn trình diễn của mình—tôi chẳng tìm được từ nào khác hay ho hơn—và khi tôi nghĩ mọi chuyện chẳng thể kỳ quặc hơn được nữa thì Rahdeas bỗng vươn cánh tay bị xích vào cùm gông về với tôi với những ngón tay mất móng đầy máu me kia.
Đôi mắt đục ngầu vô hồn của ông liền trở lại, rồi ông nhìn tôi và lại mỉm cười và gật đầu. “À, thật tốt quá, cậu thật sự ở đây. Ta cứ lo là cậu lại là một trong những ảo giác mà ta thường gặp hiện giờ, và bài trình diễn vừa rồi của ta sẽ bị lãng phí mất.”
Tôi nhìn xuống, không biết phải phản ứng như thế nào với người đã nuôi nâng Elijah trong khi ông ta vẫn tiếp tục nắm tay tôi.
“Hmm. Đã quá lâu rồi ta chưa được cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của người khác.” Ông ta nhìn về phía xa xăm và xoa tay tôi như xoa đầu thú cưng trong nhà vậy.
Tôi giật phắt tay mình ra. “Có vẻ như khoảng thời gian bị giam giữ ở đây đã khiến ông trở nên… không còn cân bằng.”
“Trong số tất cả những từ chính xác hơn để diễn tả ta, vậy mà cậu lại chọn từ ‘không cân bằng’ ? Không phải ‘điên loạn’ hoặc ‘mất trí’, mà lại là ‘không cân bằng’?” Rahdeas cười.
“Tôi không có ý định lãng phí thời gian để giải thích tại sao tôi chọn từ đó, đặc biệt là với một người không cân bằng như ông,” tôi nheo mắt và nhấn mạnh.
Rahdeas nhún vai. “Dù gì đi nữa, cậu có thể lờ đi những lời nói của ta - nói đúng hơn là bài thơ - hoặc lưu chúng lại trong tâm trí, tùy cậu cả thôi.”
“Vậy, cái bài thơ mà ông vừa đọc…”
“Ừ thì ta nghĩ rằng một cuộc trò chuyện nghiêm túc thật lòng nghe có hơi chán chán. Và mặc dù ta không giỏi thơ ca cho lắm, ta phải kiếm thứ gì đó để giết thời gian.” Rahdeas trả lời một cách nghiêm túc trong một vài giây cho đến khi mắt ông lấp lánh lên. “Hoặc… cũng có thể như cậu nói đấy; biết đâu lão già ‘không cân bằng’ này chỉ đang lảm nhảm thôi.”
Tôi chỉ biết thở dài và lắc đầu ngao ngán.
“Nhưng mà hỏi thật cái này, bài thơ của ta nghe hơi trẻ con chút, nhưng đúng thật là nó vần mà đúng chứ?” Ông ta nhếch mép, những nết nhăn in hằn trên khuôn mặt ông. (Darkie: ừ thì đúng bản t.a nó có vần vần, đem dịch qua thì hết vần :))) )
Bắt đầu khó chịu, tôi lên tiếng. “Tôi không nghĩ ông hiểu độ nghiêm trọng của tình huống hiện tại của mình đâu, Rahdeas. Ông sẽ bị giam cầm ở đây trong một khoảng thời gian rất lâu, và mọi thứ sẽ không dễ chịu đâu. Việc ông chịu hợp tác tiết lộ bất kỳ thông tin quan trọng có thể giúp Hội Đồng và toàn thể Dicathen sẽ giúp giảm nhẹ trọng tội của ông. Nên giờ không phải lúc để lo xem bài thơ của mình có vần hay không.”
Ông ta ngước lên nhìn vào mắt tôi một cách lạnh lùng, rồi bỗng nhiên ông ta nằm sõng soài trên mặt đất và đầu gối lên tay một cách bất cần đời. “Ta biết chính xác tình huống hiện tại của bản thân mình, và ta đã nói cho cậu nghe chính xác những gì ta muốn nói. Và nhắc lại thêm lần nữa, cậu có hiểu được và đạt được lợi ích gì từ những gì ta nói hay không thì mặc kệ cậu.”
Tôi nghiến răng một cách tức giận và và im lặng chờ đợi thêm chút nữa, mong là ông ta sẽ đổi ý. Tuy nhiên, cuối cùng thì kẻ phản bội đó chỉ xua tay đuổi tôi đi và bắt đầu ngân nga lại bài thơ mà ông ta vừa đọc cho tôi nghe.
Thở dài bất lực trước hành vi cứng đầu của kẻ phản bội cho đến tận thời điểm này, tôi gọi Gentry và cho ông ấy khóa cửa ngục của Rahdeas.
Tôi quay người rời đi một cách bực bội và cạn lời, rồi mắt tôi nhìn vào một ngục giam khác—cái còn nhỏ hơn ngục của Rahdeas. Bất chấp ngục giam ấy được làm từ chất liệu đặc biệt, nhưng có một luồng aura hắc ám liên tục rò rỉ ra từ bên trong.
Trong giây lát, tôi bị cám dỗ mở cửa ngục ra.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà tôi đã phát triển và trở nên mạnh mẽ đến mức có thể chiến đấu với những pháp sư đỉnh cao của Dicathen. Do đó, nỗi sợ hãi tột cùng mà tôi cảm thấy khi đối mặt với Uto, thậm chí là có sự giúp đỡ của Sylvie, đã để lại một vết sẹo trong tiềm thức tôi mà tôi cực kỳ muốn xóa bỏ. Và tôi nghĩ rằng đối mặt với tên retainer đó một lần nữa sẽ giúp tôi làm được điều đó.
Mặc dù nghe nó rất ngu ngốc, đặc biệt là khi hắn ta đã bị giam cầm và bị làm trọng thương, nhưng tôi cảm thấy bản thân mình đang bước về phía ngục giam Uto.
‘Mày không đạt được gì khi làm thế đâu, Arthur,’ tôi tự nhủ với bản thân và lắc đầu mạnh.
Tôi rời khỏi ngục giam, tiếng ngân nga của Rahdeas khiến tôi nghĩ lại từng câu từ của bài thơ mà ông đã đọc.
Thành viên của Hội Đồng đều đang đứng ngoài chờ tôi trở ra. Bọn họ ngay lập tức ào tới chỗ tôi, chờ tôi nói gì đó—bất kỳ điều gì.
Tôi chỉ ngoắc tay về người tra khảo mũi khoằm phía sau tôi. “Có vẻ như phương pháp tra khảo của Gentry đã khiến cho Rahdeas loạn trí rồi. Điều duy nhất ông ta nói cháu là một bài thơ tự sáng tác.”
“Một bài thơ á?” Blaine thốt lên một cách ngờ vực.
Ai cũng biết rằng Rahdeas là một người lùn lịch thiệp và rất thông minh, một người luôn khao khát sự hợp tác và tìm ra giải pháp. Khi nghe tôi nói rằng giờ ông ta lảm nhảm như một người điên khiến một số người nhướng mày.
“Thế… bài thơ đó nói về điều gì?” Virion hỏi một cách lưỡng lự.
“Nó là câu truyện về một cậu nhóc trên đường trở thành người hùng.” Tôi trả lời. “Ông ta nói rằng ông ta sáng tác ra bài thơ đó, nhưng một số câu từ nghe chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Có vẻ như cách thức tra khảo của tôi đôi lúc khiến cho tù nhân có hơi không-được-như-mong-muốn,” Gentry nói và ho một cái. “Thật thứ lỗi vì báo động giả. Tôi thật sự đã nghĩ rằng ông ta sẽ chịu tiết lộ điều gì đó quan trọng.”
“Có vẻ chẳng có gì quan trọng được tiết lộ, nên chúng ta sẽ bàn bạc điều này vào buổi họp tiếp theo nhé?” Alduin đề nghị.
“Ta đồng tình,” Buhnd làu bàu. “Chúng ta sẽ xem xét việc giải mã cái… bài thơ của ông ta sau khi chúng ta ngủ nghỉ được một chút.”
“Nếu Rahdeas thật sự loạn trí như đã nói thì có lẽ những lời ông ta nói chẳng có ý nghĩa gì sâu xa cả đâu.” Merial nói và quay lưng lại.
Và như thế, cuộc triệu tập đột xuất các thành viên trong Hội đồng giữa đêm khuya lạnh lẽo tại tầng hầm sâu nhất của tòa lâu đài liền kết thúc.
Tôi trở về phòng của mình, và mặc dù chẳng kịp ngủ nghỉ ngơi gì, nhưng tôi vẫn tỉnh giấc. Vì lý do gì đó, những gì Rahdeas nói khiến tôi trằn trọc mãi.
Những vật phẩm chiếu sáng trên bàn được giảm độ sáng xuống tối đa để không làm khế ước thú của tôi tỉnh giấc, rồi tôi bắt đầu ghi vào giấy những phần câu thơ mà tôi nhớ được.
Mặc dù tôi không nhớ chính xác, nhưng tôi có thể ghi lại hầu hết bài thơ vào giấy vì cách gieo vần của bài thơ đó khá đơn giản.
Ngả người vào ghế, tôi đọc qua bài thơ một lần nữa, bực bội vì một số phần tôi không nhớ được vì tôi quá bối rối trước hành vi ứng xử kì lạ của Rahdeas.
Ý nghĩa chính mà tôi rút ra được từ bài thơ này là nó nói về một người hùng… tôi chỉ mới hiểu được một phần, nhưng tôi nghĩ bài thơ này phải có ý nghĩa gì đó sâu xa hơn.
Cứ cho rằng Rahdeas không điên đi, ông ta có nói rằng bài thơ này chính là điều ông muốn nói với tôi. Điều đó khiến tôi nghĩ rằng có lẽ “người hùng” trong câu truyện này có liên quan gì đó đến tôi.
Tôi khá chắc là bài thơ bắt đầu từ một chàng trai với gia thế bình dị, rằng khi sinh ra cậu được quấn trong tấm vải… hay là khăn nhỉ? Nhưng nếu là từ ‘khăn’ thì từ gì đồng âm với từ ‘khăn’ (towel)?
Cú (Owl)? Hú (Growl)? Lỗi (Foul)?
Tôi tặt lưỡi. Mà trong trường hợp chàng trai này là tôi, thì làm thế nào mà Rahdeas biết về thời thơ ấu của tôi? Không chỉ việc tôi được sinh ra tại một thị trấn bình dị chân chất Ashber, mà bài thơ còn nhắc đến việc chàng trai ấy cầu chúc may mắn cho thị ấn ấy trước khi bi kịch ập đến nữa.
Mặc dù cũng không quá khó để Rahdeas kiểm tra lý lịch của tôi bằng nguồn lực của riêng mình khi ông ta còn trong Hội Đồng, nhưng ngay cả thế thì mọi thứ cũng không hề hợp lý chút nào.
Bực bội với Rahdeas vì bài thơ khó hiểu và bực tức với bản thân mình khi không chú ý lắng nghe bài thơ đó vì tôi tưởng ông ta bị điên.
Mà ít nhất thì từ đoạn sau thì tôi đã có chú ý nghe kỹ hơn.
Đoạn tiếp theo của bài thơ càng nghe càng giống hệt như những lời tiên đoán dự trù cũ rích trong mấy câu truyện cổ tích về hành trình trở thành anh hùng mà tôi đã đọc trong kiếp trước lẫn kiếp này.
Dòng thơ, ‘Ánh sáng càng rực rỡ, Thì bóng đêm càng âm u’ nghe như thể tôi càng mạnh đến đâu thì kẻ thù của tôi cũng mạnh đến đấy—như thể kẻ thù của tôi có sức mạnh ngang ngửa tôi vậy.
Dù gì thì, những dòng cuối có hơi khó phân tích, vì có thể tôi nghe sai, hoặc nhớ không đúng. “...hiệp sĩ là mầm bệnh của ai đó?”
Tôi đọc đi đọc lại đoạn thơ thiếu sót thêm khoảng nửa tiếng rồi đành phải bỏ cuộc.
Thôi để ngày mai hỏi lại Rahdeas luôn cho lành.
Tôi vẫn nghi ngờ liệu bài thơ này thực sự có ý nghĩa gì không, đó cũng có thể là lý do tại sao tôi không thèm lắng nghe cẩn thận những gì ông ta nói, nhưng tôi vẫn tò mò.
Chui vào giường, tôi cố ngừng suy nghĩ về bài thơ, thay vào đó là tập trung vào việc tôi nên làm gì để cống hiến cho cuộc chiến này nhiều nhất có thể.
Ấy thế, nhưng trước khi cơn buồn ngủ kịp xâm chiếm tôi thì tôi lại tiếp tục mơ màng về việc chắp ghép các đoạn thơ lại với nhau và cố gắng nhớ những từ đồng âm.
[] [] []
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook