The Beginning After The End
Chapter 196: Tra Khảo

[] [] []

Thở dài một tiếng, tôi ngồi xuống bãi rêu xanh rậm rạp và dựa lưng vào gốc cây. Tôi rút cái túi da đựng nước ra và nhấp một ngụm dài, để cho dòng nước lạnh ngập trong miệng trước khi tôi nuốt xuống.

Một vài tia ánh sáng yếu ớt chiếu qua khi mặt trời mọc. Nhìn hàng cây trải dài đến tận đường chân trời, tôi ngắm nhìn khu rừng xanh tươi tốt với những đốm cam lấp ló đã mang lại một chút ấm áp trong khu rừng ẩm ướt và lạnh lẽo này.

Cố gắng làm bản thân phân tâm để không nghĩ ngợi nhiều về nhiệm vụ sắp tới mà tôi sẽ phải làm, tôi nghĩ lại vài ngày trước. Bất chấp cuộc đối thoại căng thẳng giữa tôi và Agrona, mọi thứ dường như đang trở nên tốt hơn.

Lõi mana của tôi đã chuyển sang màu trắng, và cơ thể tôi càng thích nghi với sự thay đổi thì tôi càng cảm thấy mạnh mẽ hơn. Các vết sẹo xung quanh vùng cổ và cổ tay của tôi tuy không mất đi nhưng đã trở nên mờ hơn đáng kể. Đôi chân đã từng trải qua vài cuộc chấn thương lớn giờ cảm thấy nhẹ hơn trước.

Tôi biết rằng cơ thể mình không thực sự thay đổi gì nhiều. Điều này có nghĩa là tôi vẫn không thể sử dụng bất kỳ kỹ năng nào liên quan đến Mirage Walk, bao gồm cả Burst Step (Bùng Tốc), mà không gây ra thiệt hại cho phần thân dưới của mình. Nhưng từ giờ, việc thi triển phép thuật mà không cần niệm chú đã trở thành vô cùng tự nhiên hơn, và đồng thời thần chú của tôi tung ra cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.

Mặt khác, Sylvie thì không thích ứng nhanh và dễ dàng như tôi. Mặc dù trông cô ấy chỉ trẻ hơn em gái tôi trong thân hình con người, nhưng cô ấy chẳng khác gì em bé tập tành bước đi vậy.

Sự thất vọng của Sylvie hiện rõ khi cô ấy thường xuyên vấp vào chân của mình, hoặc thậm chí mất thăng bằng ngay cả khi đứng yên mà không vì lý do gì hết. Có lẽ điều còn thú vị hơn cả những lần vấp ngã của cô ấy là việc cô ấy cố gắng sử dụng ngón tay cái mới có được của mình. Người giúp việc đã nhiều lần phải dọn dẹp những chiếc đĩa vỡ và đồ trang trí trên kệ trong phòng.

Tôi cười khúc khích khi nhớ rõ ràng khuôn mặt của mọi người khi họ nhìn thấy Sylvie trong hình dạng con người lần đầu tiên. Mọi người mỗi biểu cảm khác nhau.

Kathyln đã tròn mắt và lập tức lao ra khỏi cửa phòng trong khi liên tục xin lỗi vì đã vô ý bước vào, khiến cho bà Hester mỉm cười thích thú trong khi tôi cố giải thích.

Em gái tôi run run chỉ tay vào tôi, hỏi tôi và Tessia có con với nhau khi nào. Mặc dù đúng là tôi không thể trách em ấy vì tóc Sylvie có màu lúa mì óng ánh, có thể là kết quả do pha lẫn một màu nâu với màu bạch kim , nhưng tôi đáp trả lại như bất kỳ người anh trai khác. Tôi vỗ vào đầu Ellie và hỏi em ấy làm sao Sylvie có thể là con của tôi khi cô ấy chỉ trẻ hơn em ấy vài tuổi. Khi nhắc đến cái tên Sylvie, em gái tôi liền hiểu ra và cả hai đã dành nhiều thời gian đi cùng nhau hơn kể từ đó.

Phản ứng của Virion tương đối im lặng; Ông ấy dường như đã cảm nhận được đó là Sylvie khi đang bước vào phòng. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là ông ấy sẽ bỏ qua cơ hội đưa ra những lời bình luận hóm hỉnh. Ông ấy xoa cằm suy nghĩ trong khi lẩm bẩm rằng giờ ông ấy đã biết được sở thích của tôi là như vậy.

Tuy nhiên, chính ứng của Emily khiến tôi băn khoăn nhất. Cách cô ấy đỏ mặt và che miệng là hợp lý, nhưng cô ấy chỉ đứng đó ở ngưỡng cửa và chỉ mỉm cười nham hiểm.

Đúng là tôi thật sự cần phải mai mối một đứa con trai với nữ kỹ sư cô đơn tội nghiệp kia.

Nhắm mắt lại, tôi thở ra một hơi dài. Tôi đã để Sylvie ở lại vì cô ấy vẫn đang làm quen với những thay đổi trên cơ thể của mình trong hình dạng mới. Bây giờ, phong ấn mà mẹ cô ấy đặt lên người cô ấy đã bị phá vỡ, và mặc dù tôi cảm thấy mình như bị cô lập ở đây mặc dù rất nhiều hoạt động đang diễn ra xung quanh sau hậu quả trận chiến gần đây, nhưng tôi biết mình đã quyết định đúng.

Tôi không muốn cô ấy  — tôi không muốn bất kỳ ai mà tôi quen biết — phải chứng kiến cảnh mà tôi sắp phải làm gì với thằng nhóc mà tôi đã giữ mạng.

Tôi chỉ hy vọng rằng mọi thứ sẽ tốt hơn ở bên chỗ của Tướng quân Aya.

Hai chúng tôi được lệnh xác nhận và hỗ trợ phòng thủ chống lại các cuộc tấn công của người Alacryan trong trường hợp tin cấp báo của người đưa tin là chính xác.

Với đôi mắt vẫn nhắm nghiền, tôi đắm chìm trong bản giao hưởng của nhiều thứ âm thanh khác nhau. Các loài chim hót với nhiều nốt nhạc khác nhau trong khi côn trùng hòa hợp với tiếng hót và tiếng kêu của chúng, tất cả đều đi kèm với tiếng lá xào xạc.

“Có lẽ ở đây thực sự yên bình hơn trong lâu đài,” tôi lạc quan lẩm bẩm, tưởng tượng ra cảnh hỗn loạn trong phòng họp lúc này khi các thành viên của Hội đồng cãi nhau việc phân bổ binh lính và pháp sư sao cho hợp lý khi mà các cuộc tấn công quan trọng không chỉ xảy ra trên ranh giới của Sapin.

"Tướng quân Arthur!" Một giọng nói quen thuộc cất lên từ xa khiến tôi mở mắt.

Đó là người elf mà tôi đã ra lệnh vác tên Alacryan về. Anh ấy chạy về phía tôi một cách khéo léo, không vấp chân dù mặt đất không bằng phẳng. "Tên Alacryan đã tỉnh dậy rồi!"

Tôi đứng dậy, vỗ nhẹ phủi đi vết bụi bẩn trên quần áo. Tôi đã chuẩn bị tâm trí bình yên nhất có thể, vì điều này sẽ giúp tôi tra hỏi đối phương mà không hề cảm thấy hối hận hay thương cảm, trong khi cố gắng chôn vùi kí ức về quá khứ khi tình thế đảo ngược. "Cởi quần áo của tù nhân ra và đưa tất cả những người khác ra khỏi phòng."

Đồn trú của quân elf nằm giữa một khoảng đất trống nhỏ có vẻ không bình thường, chỉ cách trận chiến vài trăm dặm về phía bắc. Hoặc đó là do tôi nghĩ vậy. Các giác quan của tôi ngay cả ở lõi trắng mà vẫn chưa hoàn toàn quen với độ bí ẩn và mập mờ của Rừng Elshire.

Bởi những cái hố trên mặt đất đầy bụi bẩn và những cái cây có vẻ rậm rạp bất thường ngay bên ngoài trại, có vẻ như các elf đã cho một pháp sư hệ mộc để điều khiển những cái cây như thế này. Những chiếc lều bằng vải dày lấp đầy khoảng trống trong khi những người lính elf đi lại khắp nơi.

Một vài người cúi đầu khi mắt chúng tôi chạm nhau, trong khi những người khác nhìn chằm chằm vào đứa trẻ con người có lẽ mạnh gấp mấy lần toàn bộ khu trại cộng lại.

Anh lính elf chỉ về phía trước. “Lối này, thưa Tướng Quân. Tên Alacryan ở trong lều ở phía sau. Các đại đội trưởng của chúng ta đang đợi ở ngay bên ngoài. ”

Tôi nhìn thấy cái tán rộng lớn được tạo thành từ rễ và cành xoắn lại và một tấm vải dày phủ lên đó. Một mái vòm gió xoáy bao phủ căn lều gỗ, người đứng bên cạnh lối vào lều với cánh tay dang ra và mana liên tục luân chuyển bên trong chính là người phụ nữ mặc áo giáp mà tôi đã giải cứu khỏi tên tù nhân Alacryan.

Khi thấy chúng tôi đến, cô ấy tỏ ra thoải mái và chìa tay ra. “Lúc nãy tôi quên giới thiệu bản thân. Tên tôi là Lenna Aemaris, đại đội trưởng của trung đội ở phía đông nam ở Elenoir. ”

"Arthur Leywin." Tôi bắt tay cô ấy trước khi quay vào lều. "Hắn ta có thể nói chuyện được chưa?"

Vẻ mặt kinh tởm hiện rõ trên khuôn mặt Lenna. “ Hắn ta đã gào thét và rên la điên cuồng kể từ khi thức dậy, đó là lý do tại sao tôi phải dựng một kết giới gió để ngăn cách âm thanh. Nó cũng sẽ cho ngài một chút riêng tư. "

"Cảm ơn cô." Tôi thở một cách bình tĩnh, ngừng suy nghĩ về những sự kiện sắp xảy ra khi tôi đi qua hàng kết giới chặn âm thanh mà không làm gián đoạn câu thần chú—một việc từng rất khó nhưng bây giờ lại trở nên rất dễ dàng. Từ bây giờ, tôi không còn là Arthur nữa, mà tôi sẽ là một kẻ tra khảo.

Bên trong, tai tôi tràn ngập tiếng la hét của một thằng nhóc giận dữ hét lên những lời đe dọa sáo rỗng.

“Cánh tay của tao! Cánh tay của tao đâu? Nếu bọn hạ đẳng tối cổ chúng mày biết điều thì tốt nhất tụi mày nên cởi trói cho tao. Tao là con trai của Huyết Tộc Vale, một huyết tộc nổi tiếng của— ”

Tôi tát một cú vào mặt hắn mạnh như trời giáng nỗi đầu hắn quay phắc về phía sau.

Hắn ta nhìn tôi, sững sờ. “M-Mày... Mày dám tát tao! Mày tên gì? Tao sẽ khiến mày-”

Tôi cúi người về phía trước sau khi tát hắn ta một cái nữa rồi khóa mắt với hắn. "Ta không nghĩ rằng ngươi thực sự hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình huống này, vì vậy hãy cho phép ta khai sáng cho ngươi."

Tôi dẫm lên ngón chân út của hắn cho đến khi nghe thấy một tiếng 'rắc' giòn giã.

Hắn ta la hét và khua khoắng nhưng chiếc ghế hắn bị trói không bao giờ nhúc nhích .

Lạnh lùng, tôi nhìn chằm chằm hắn ta quằn quại một hồi. Một lúc sau, tôi có thể cảm thấy hắn ta vận mana đến ngón chân bị gãy, cố gắng chữa lành và giảm bớt cơn đau.

Tốt. Hắn sẽ sống được một lúc lâu đây.

Mặc dù đã cường hóa sức mạnh cơ thể của hắn bằng mana, tôi tiếp tục giẫm nát một ngón chân khác của hắn. Một lần nữa, một tiếng kêu chói tai xé ra từ cổ họng của hắn khi mắt hắn ta ngấn nước ra.

Tôi nhấc chân ra khỏi ngón chân hắn và đợi một hồi. Rồi tôi tiếp tục giẫm nát thêm một ngón khác.

Những tiếng la hét và chửi rủa sớm trở thành những tiếng nức nở và van xin tôi dừng lại. Nhưng vẫn chưa đủ, ý chỉ của hắn ta vẫn chưa bị bẻ gẫy.

Tôi di chuyển chân tôi sang ngón út của hắn, và tiếp tục giậm mạnh xuống. Một chuỗi tiếng răng rắc do xương gẫy vang lên hòa lẫn vào tiếng thét điếng hồn của thằng nhóc này.

“L-Làm ơn đấy. Tại sao mấy người lại làm điều này? Mấy người muốn gì? Tôi sẽ nói hết mà.” Hắn ta lẩm bẩm, lời nói đứt quãng giữa những tiếng nấc khi hắn ta nhìn chằm chằm đôi chân nát bét của mình.

“Tên ngươi,” tôi lạnh lùng nói.

“Mắc gì ngươi lại muốn biết—” thằng nhóc liền hét lên điên cuồng khi cẳng chân bị bẻ làm đôi. “Steffan! Là Steffan Vale. Làm ơn… đừng làm thế nữa.”

“Steffan. Chỉ cần liếc mắt thôi ta cũng biết rằng gia tộc của ngươi—hay như cách các ngươi thường nói, Huyết tộc—là rất nổi tiếng, điều đó có nghĩa là ngươi cũng thế. Khác với những tên lính mà bọn ta đã bắt sống, ngươi không hề có ý định tự sát vì ngươi rất muốn sống. Ta nói có đúng chứ?”

“Đúng thế!” Hắn ta lớn tiếng để tôi không bẻ thêm một cái xương khác.

Tôi cẩn thận lựa lời để nói tiếp. “Ta sẽ không giết ngươi nếu ngươi chịu hợp tác. Việc ngươi có toàn mạng trở về quê nhà hay không tùy thuộc vào việc ngươi thành thật trả lời và những câu trả lời đó có ích như thế nào. Đã hiểu chưa?”

Hắn ta gật đầu lia lịa.

“Một số người trong quân của ngươi đã sống sót và bỏ trốn thành công, nhưng ta khuyên rằng ngươi nên dẹp đi cái hy vọng rằng bọn chúng sẽ tụ tập lại và giải cứu ngươi khỏi đây, bởi vì bọn chúng không có cửa đâu.” Tôi bắt đầu bỏ đi những giới hạn kiềm chế mana của bản thân mana.

Những giá đỡ căn lều dày đặc chôn sâu dưới mặt đất liền gẫy nát ra dưới áp lực khủng bố tỏa ra từ một pháp sư lõi trắng. Mặt đất dưới chân chúng tôi nứt toát ra.

Còn với Steffan, thì hắn ta chật vật hít thở với chút lượng mana ít ỏi tuần hoàn trong cơ thể hắn. Mắt hắn đỏ ngầu và lồi ra như muốn vỡ tung, còn miệng thì hít lấy hít để như cá mắc cạn cho đến khi tôi rút mana lại.

“H-H-Hiểu r-rồi,” hắn ta lắp ba lắp bắp nói, lờ đi mùi khai từ vũng nước dưới quần.

“Tốt.” Tôi gật đầu và lùi lại một bước. Tôi nghĩ đến việc hỏi thẳng hắn ta những câu hỏi quan trọng, nhưng trước hết, tôi muốn hắn ta có chịu trả lời thành thật không đã.

“Liệt kê tất cả các nam giới trong gia tộc Vale và cả quan hệ của ngươi với họ.”

Thằng nhóc hoảng hốt một hồi khi nghĩ rằng tôi sẽ dùng thông tin này để xóa sổ toàn bộ gia tộc mình, nhưng khi tôi nhanh chóng khẳng định rằng việc tàn sát gia tộc hắn không phải là ý định của tôi thì hắn mới chịu nói. Steffan nói một tràng dài những cái tên mà tôi chẳng thèm đếm xỉa, chẳng hạn như cháu chắt chút chít và cậu chú, nhưng có một cái tên mà tôi đã nghe qua. “... Izora Vale, mẹ tôi. Karnal Vale, cha tôi. Lucia Vale, chị gái tôi.”

Tôi giơ tay lên ngăn hắn lại.

“Quá trình thức tỉnh?”

“Quá trình thức tỉnh là một buổi lẽ giúp một đứa trẻ mở khóa ấn mark đầu tiên để trở thành pháp sư,” Steffan trả lời với giọn khàn đặc.

"Sự khác biệt giữa ấn crest và ấn mark là gì?" Tôi hỏi, nhớ lại những ký ức mơ hồ khi tôi trải qua ký ức của Uto qua chiếc sừng của hắn.

Hắn nhắc lại câu trả lời của mình như thể đã thuộc lòng nó. “Ấn crest mạnh hơn. Nó là biểu tượng tượng trưng cho sự hiểu biết sâu rộng hơn về một nhánh phép thuật được chỉ định, và ấn mark còn cho phép pháp sư sử dụng... ”

Sự tò mò của tôi bắt đầu chiến thắng tôi; tôi muốn tìm hiểu thêm về lục địa của Steffan, nhưng tôi có thể nói rằng hắn ta đã bắt đầu suy sụp. Nếu chuyện này diễn ra lâu hơn thì sẽ càng khiến hắn mất đi động lực trả lời các câu hỏi của tôi, và cộng thêm việc không có pháp sư Emitter ở để giữ hắn sống, tôi không thể mạo hiểm thêm chút nào khác nữa.

Một lần nữa, tôi tiếp tục chọn từ rất cẩn thận cho câu hỏi này. Tôi muốn Steffan nghĩ rằng tôi biết một phần rồi, và chỉ muốn hắn xác nhận lại. Đó là cách tốt nhất để nhận được câu trả lời trung thực từ hắn ta.

"Giai đoạn nào ở trên các ấn mark và ấn crest ?" Tôi nói, siết chặt chân hắn để cảnh cáo khi mắt hắn ta bắt đầu nhắm lại.

“S-Sau ấn crest là ấn emblem, và sau đó là ấn regalias,” thằng nhóc vội vàng nói.

"Pháp sư với ấn regalias mạnh như thế nào so với lũ retainer?"

“T-Tôi không biết! Người sở hữu sức mạnh cao nhất của gia đình tôi là ông nội của tôi, và ông ấy chỉ là một pháp sư ấn emblem — tôi xin thề nhân danh Vritra! ”

“Xin thề nhân danh Vritra,” tôi bực bội nhại  lại. Tôi đã nghe một câu nói tương tự trong hang động ở Darv. Có vẻ như mấy tên Vritra được coi gần giống như các vị thần ở Alacrya.

"Ngươi có biết hiện tại Dicathen có bao nhiêu kẻ có ấn emblem và regalias không?”

Hắn lắc đầu. “Chỉ huy của tôi là một pháp sư với ấn emblem, nhưng tôi biết rằng anh ta chỉ bẩm báo cho một người có regalias. Tôi không biết con số chính xác.”

Tôi thở dài. Tên này có thứ hạng quá thấp nên hắn không biết thông tin gì có ích cả. Thậm chí cả cái Huyết tộc Vale mà hắn ta tự hào khoe khang cũng chẳng có địa vị cao cả gì ở Alacrya.

Hỏi một vài câu hỏi liên quan cụ thể đến mệnh lệnh được giao cho hắn, tôi phát hiện ra rằng một số đội quân khác đang tiến về phía bắc đến Rừng Elshire giống như tôi đã lo sợ.

Câu hỏi cuối cùng tôi hỏi là vì sự tò mò của bản thân, nhưng không ngờ nó lại là những kiến ​​thức hữu ích nhất mà tôi có được từ Steffan.

“Làm ơn... hãy để tôi đi. Cậu đã hứa rồi mà. Tôi đã trả lời trung thực cho mọi câu hỏi của cậu!” Vai tên Alacryan chùng xuống, và đống hổ lốn từng là cánh tay phải của hắn đang chảy máu qua tấm  băng.

"Như ta đã nói. Ta sẽ không giết ngươi.” Với những lời cuối cùng đó, tôi rời khỏi lều.

Người chờ tôi là Lenna, một nữ elf đã dẫn quân đến đây. Tôi đã ngắm cảnh của trại lính. Từng hàng binh lính elf đang kéo đến, một số mang theo cơ thể đồng đội đẫm máu của mình, trong khi những người khác di chuyển những gì còn xót lại từ xác đồng đội của họ.

Tôi bước tới, dừng lại bên cạnh cô ấy. Cô ấy giật mình khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nhưng cô ấy vẫn im lặng, chờ đợi lệnh của tôi.

Ánh mắt tôi vẫn lạnh lùng, không muốn một chút cảm xúc nào cản đường tôi khi tôi nói.

"Tôi đã tra khảo xong rồi. Hãy thoải mái xử lý tên Alacryan tùy ý cô."

[] [] []

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương