The Beginning After The End
Chap 197: Thần Hồn Nát Tính

[] [] []

Mắt tôi bừng mở vì một vết nhói kinh khủng trên má, chỉ để nhìn thấy luồng sáng nhắm thẳng vào mặt tôi.

Ngay lúc ấy, tim tôi đập thình thịch, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng cả tay và chân đều bị chói chặt vào chiếc ghế đang ngồi.

“Grey. Có nghe thấy ta nói gì không?" Một bóng đen đằng sau ánh đèn huỳnh quang thường được dùng trong bệnh viện bình tĩnh hỏi.

“Tôi đang ở đâu? Mấy người là ai? " Tôi hỏi, cổ họng khô và rát.

"Điều cuối cùng cậu nhớ là gì?" Một bóng đen khác gầm gừ, phớt lờ câu hỏi của tôi. Gã ta có thân hình vạm vỡ hơn người đã hỏi trước đó, nhưng tôi không thể nhìn ra bất kỳ đặc điểm ngoại hình nào khác ngoài điều đó.

Đầu tôi đau nhói khi cố gắng xâu chuỗi lại những mảnh ký ức, nhưng cuối cùng tôi đã có thể nói ra điều gì đó. “Tôi… tôi vừa vô địch giải đấu.”

Tôi đang dần thích nghi với ánh sáng, có thể hiểu rõ hơn về căn phòng tôi đang ở và bóng người đang đứng trước mặt kia.

“Còn gì không?" Người đàn ông bình tĩnh nói.

“Tôi đã chấp nhận lời đề nghị được một người rất quyền lực huấn luyện,” tôi thốt lên, hy vọng sự mơ hồ của mình sẽ không bị chú ý.

“Tên của người phụ nữ đó là gì, và mối quan hệ giữa cậu với cô ta là gì?” Người đàn ông hỏi. Việc hắn ta biết cô ấy là phụ nữ khiến tôi nghĩ gã đang thử tôi, hoặc cũng có thể gã đã biết sự thật.

Tôi cảm giác như một sợi dây kim loại dày đang buộc quanh cổ tay mình. Thấy sức mạnh được tăng cường bằng ki cũng không làm gì được, tôi trả lời. "Tôi chỉ biết cô ấy là Quý cô Vera, và tôi chỉ mới gặp cô ấy lần đầu."

“Nói dối,” tôi nhận ra gã đàn ông to lớn hơn có mái tóc dài vuốt ngược và rối mù. Hắn ta giơ tay lên như thể muốn tấn công tôi, nhưng người đàn ông gầy hơn đã ngăn lại.

"Chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu vô địch giải đấu, Grey?" Gã ta hỏi, giọng không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.

Tôi nhăn mặt, cố gắng nhớ lại. "Tôi nghĩ ngay sau đó tôi đã trở về phòng ký túc xá của mình."

Quý cô Vera đã nói trước khi chúng tôi chia tay rằng cô ấy sẽ liên lạc với tôi khi mọi thứ ổn định dần, nhưng tốt hơn hết là tôi không nên nói với những người đàn ông này nhiều thông tin hơn những gì họ yêu cầu.

Tôi giật thót mình khỏi dòng suy nghĩ khi gã tóc dài, to con hơn nắm lấy toàn bộ cổ của tôi bằng một tay và nhấc bổng tôi—và cả cái ghế—lên khỏi mặt đất.

"Lại nói dối!" Hắn ta nói, khoảng cách đủ gần để tôi nhìn được thêm nhiều thứ khác về hắn. Trên mặt hắn đầy rẫy những vết sẹo khiến hắn trông càng dữ tợn hơn. "Nếu chú mày khôn ngoan thì tốt nhất mày nên nói huỵt toẹt ra cho bọn tao biết tổ chức nào đã cử mày đến để bảo vệ di sản."

Tổ chức? Di sản?

Tôi không thể hiểu được lời buộc tội của họ, nhưng cổ họng của tôi thậm chí không thể thở được, tôi chật vật hít thở không khí trong khi cổ họng nằm gọn trong bàn tay của hắn mãi cho đến khi gã gầy hơn kéo bàn tay đang làm tôi nghẹt thở ra.

Dính chặt với chiếc ghế, tôi bất lực ngã đập xuống đất. Tôi bất tỉnh trong tích tắc khi đầu va vào sàn nhà lạnh cứng.

Khi tôi tỉnh lại, tôi bị ép ngồi ngay ngắn lại, đối mặt với gã đàn ông gầy hơn khiến tôi, bằng cách nào đó, còn sợ hãi hơn cả tên ghê tởm đầy sẹo kia.

Hắn ta có mái tóc cắt ngắn và đôi mắt trống rỗng hơn một con cá chết. Chỉ một cái nhìn vào mắt hắn thôi cũng khiến tôi nghi ngờ rằng có thể hắn ta không còn chút cảm xúc nào của con người nữa.

Đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tôi trước khi môi cong lên thành một nụ cười kỳ lạ.

Hắn quay lưng bước đi. "Cởi đồ của thằng nhóc đó ra trong khi tôi lấy phốt pho trắng."

Người đàn ông to lớn hơn nhếch mép và xé toạt chiếc áo sơ mi cũ mà tôi mặc đi ngủ và chiếc quần pyjama in hình ngỗng mà bảo mẫu trưởng Wilbeck đã tặng cho tôi để làm trò cười trong ngày sinh nhật.

“Ta tin cậu có một số thông tin mà bọn ta cần. May cho cậu là bọn ta vẫn cần mạng sống của cậu lúc này." Người đàn ông gầy hơn trở lại, đeo găng tay. Trên tay hắn ta là một khối kim loại nhỏ. “Nếu cậu thực sự là người mà bọn ta nghi ngờ, thì cậu đã chuẩn bị trước cho điều này. Nếu có bất kỳ nhầm lẫn nào đó mà bọn ta sai và mọi bằng chứng bọn ta thu thập được chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, thì… thôi… dù gì thì cậu cũng sẽ trải qua vài thứ không bao giờ quên được. ”

"Gì? Ông đang nói gì vậy? ” Tôi nói, vẫn còn rất mệt vì chấn thương ở đầu lúc nãy.

“Sẽ đơn giản thôi,” người đàn ông gầy cười khi chạm ngón tay đeo găng vào khối kim loại. "Ta thậm chí sẽ không hỏi ngươi bất kỳ câu hỏi nào đâu."

Hắn ta bôi một lớp dán bạc sáng bóng ngay dưới xương sườn của tôi, và mang ra một chiếc bật lửa.

“Đ-Đợi đã. Ông đang làm gì vậy? Làm ơn,” tôi van xin, thậm chí vẫn không thể hiểu chuyện đéo gì đang diễn ra.

Người đàn ông gầy không nói gì cả. Hắn ta chỉ hạ ngọn lửa nhỏ lên lớp dán bạc. Ngay khi ngọn lửa chạm vào chất đó, một cơn đau mà tôi thậm chí không biết là gì đã nhói lên.

Một tiếng hét xé toạc cổ họng tôi khi cơ thể tôi co giật vì sự dày vò đau đớn vẫn còn tập trung ở chỗ miếng dán.

Tôi đã từng bị bỏng trước đây, nhưng so với cảm giác đang ăn mòn da tôi lúc này, những ký ức vẫn còn dễ chịu chán.

Dường như đã hàng giờ đồng hồ trôi qua, và bằng cách đéo mẹ nào đó, cơn đau như càng ngày càng tồi tệ hơn. Trong lúc đó, tiếng hét của tôi khàn đặc và những giọt nước mắt trên mặt đã khô và đóng vảy lại.

Cuối cùng, khi cơn đau bắt đầu giảm dần, để cho người đàn ông gầy gò–tên ác quỷ-đó bôi một miếng dán bạc khác lên một phần khác trên cơ thể tôi.

“L-Làm ơn,” tôi khóc. "Đừng làm vậy nữa."

Người đàn ông vẫn im lặng và đốt lên một ngọn lửa địa ngục khác trên cơ thể tôi.

Tôi hét lên. Cả tâm trí tôi gào thét.

Mọi bộ phận trên cơ thể tôi đều co thắt và co giật, tôi làm bất cứ điều gì có thể để thoát khỏi sự dày vò này, nhưng tất cả đều vô ích.

Những nghi ngờ liệu mình có bị giết hay không đang dần chuyển sang hy vọng rằng tôi sẽ chết quách đi cho rồi.

Tôi không thể biết tên ác quỷ này đã bao nhiêu lần dán lên người tôi bằng những miếng dán bạc chết tiệt kia, nhưng lần này hắn chỉ đứng yên. Hắn ta không ngay lập tức bôi keo lên cơ thể tôi một lần nữa, mà chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi tôi.

Tôi đã chớp lấy cơ hội này. Nếu điều này có nghĩa là tôi sẽ không còn đau đớn, tôi sẽ làm bất cứ điều gì.

“T-Tôi sẽ nói với mấy người bất cứ điều gì mấy người muốn. Bất cứ điều gì. Mọi điều!' Tôi cầu xin, giọng tôi gần như không phát ra âm thanh.

“Tốt hơn rồi đấy,” hắn cười chân thành, khiến khuôn mặt càng thêm đáng sợ hơn trước.

“Giờ ta sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện nhỏ và cậu sẽ giúp lấp đầy những khoảng trống trong câu chuyện này. Nếu cậu có ý định nói dối hoặc che giấu bất kỳ sự thật nào thì điều đó sẽ khiến ta đặt cái này vào những nơi… nhạy cảm hơn. Hiểu chưa?” Tên quỷ gầy gòm giơ hộp đựng thứ mà hắn gọi là phốt pho trắng và đung đưa trước mặt tôi.

Thậm chí không còn nước bọt để nuốt, tôi chỉ đơn giản gật đầu.

“Tên của cậu là Grey, qua điều tra lý lịch xác nhận cậu là trẻ mồ côi được nuôi nấng tại một trong các trại mồ côi của đất nước này. Bảo mẫu trưởng Olivia Wilbeck đã chăm sóc cậu từ khi còn nhỏ, và cậu coi trại trẻ mồ côi ấy như một mái nhà. Ta có đang đi đúng hướng không, Grey? "

Tôi lại gật đầu.

“Mang cho cậu nhóc một cốc nước,” người đàn ông gầy đáp, có vẻ hài lòng vì sự vâng lời của tôi.

Gã cộng sự to lớn hơn cầm một cái cốc bẩn áp vào miệng tôi. Nước hôi và mốc, như thể họ vắt sạch nước một con chó dơ mới tắm cho tôi, nhưng tôi vẫn hạnh phúc khi ngụm nước chạm vào miệng và cổ họng khô nẻ của tôi.

Gã đó mang chiếc cốc đi khi tôi chỉ uống hết một nửa, khiến tôi phải nghển cổ về phía trước để cố gắng hút thật nhiều nước trước khi hắn ta rút nó ra hoàn toàn khỏi tầm tay.

“Tiếp tục thôi — và đây là nơi ta hy vọng cậu sẽ bắt đầu lấp đầy những khoảng trống…” hắn nói như thể tôi có duy nhất một sự lựa chọn. "Viện quân sự nào đã đào tạo cậu trở thành người bảo vệ di sản, bởi vì không có bất cứ thứ gì về cậu được ghi trong hồ sơ chính thức cả."

Tôi nhíu mày, bối rối. “Tôi chỉ mới học xong năm thứ hai tại Học viện Quân sự Wittholm. Trước đây tôi không hề được trải qua bất kỳ khóa đào tạo nào hết."

"Vậy, cậu đang nói với ta rằng cậu đã đánh bại hai chiến binh ki chuyên nghiệp mà không hề được đào tạo trước đó ư?" Người đàn ông gầy gò hỏi, giọng hắn ta trầm xuống một cách nguy hiểm.

“Mặc dù tôi có được bạn bè giúp đỡ, nhưng đúng là như vậy.” Tôi nói, tự tin hết sức có thể.

“Và vì vậy, cậu đang nói với ta là Olivia Wilbeck, ả chuột nhắt khôn ngoan mưu mô đó, đã cho phép di sản ra nơi công cộng với hai đứa trẻ không hề được đào tạo trước đây à?”

“Di sản mà ông nói là gì? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ đó trong đời!” Tôi năn nỉ.

Người đàn ông gầy guộc nhìn tôi im lặng trong giây lát. “Chỉ có hai điều ta thực sự muốn biết, Grey. Tổ chức nào đã phái cậu đến để bảo vệ di sản, và đất nước Trayden sẽ ủng hộ ngươi và di sản đến mức nào nào khi dám công khai rằng Quý cô Vera sẽ là trở thành cố vấn riêng của cậu? ”

Đầu óc tôi quay cuồng để tìm câu trả lời. Tôi không biết hắn ta đang nói về tổ chức gì và đất nước Trayden có liên quan gì đến di sản này.

Tôi chưa kịp trả lời thì hắn đã thở dài. Hắn xoa sống mũi khi đi về phía tôi. “Ta thực sự hy vọng cậu sẽ trung thực hợp tác. Nếu ngươi do dự như thế này, ta chỉ có thể nghĩ cậu đang cố ngụy tạo câu trả lời.”

Hắn ta nhúng những ngón tay đeo găng tay vào khối lập phương và bôi một đường bằng bạc dán lên mặt trong của cặp đùi trần của tôi.

“Làm ơn. Tôi không biết gì khác nữa,” tôi van xin một lần nữa, những giọt nước mắt mới lại lăn dài trên má. "Tôi không biết!"

Lửa địa ngục bùng cháy trên da thịt mềm mại của đùi tôi, hơi nóng lên đến tận đáy quần.

Tôi không biết liệu mình có hét lên sau một lúc nữa hay không. Tai tôi dường như đã bỏ qua theo tiếng hét của chính mình. Tôi nghĩ mình không thể chịu đựng được cơn đau ấy, nhưng tôi đoán cơ thể của tôi không nghĩ như vậy. Cho dù tôi muốn bất tỉnh đến mức nào, tôi vẫn tỉnh táo, chịu đựng toàn bộ sức mạnh của ngọn lửa được kiểm soát này.

Nhưng đó thậm chí không phải là phần tồi tệ nhất. Phần kinh khủng nhất là khi tên ác quỷ gầy gò sẽ dừng lại một lút trước khi đốt cháy một phần khác trên cơ thể tôi mà không nói lời nào.

Mỗi khi hắn đi về phía tôi, tôi vừa sợ vừa hy vọng. Sợ rằng hắn sẽ gây thêm đau đớn và hy vọng rằng đây sẽ là lần cuối cùng hắn có thể nói chuyện lại và giải thoát cho tôi khỏi địa ngục trần gian này.

Thời gian dường như trở thành một khái niệm quá xa lạ đối với tôi. Tôi không thể biết được nó đang diễn ra nhanh hay chậm bên trong căn phòng tối tăm không cửa sổ này. Ánh sáng chói lóa nhắm liên tục vào mặt tôi không cho phép mắt tôi nhìn rõ các chi tiết của căn phòng. Không có bất kỳ thứ gì để khiến tâm trí phân tâm và giúp tôi xoa dịu cơn đau này.

Điều khiến tôi không khỏi sững sờ là tiếng bước chân đến gần. Tôi sẵn sàng van xin, van xin người gã đàn ông gầy gò, nhưng tôi nhận ra có người thứ ba đã vào trong phòng.

"Cái gì..."

Gã đàn ông to lớn chùng xuống sau đòn đánh nhanh từ kẻ thứ ba.

Tên quỷ gầy gò nhanh chóng rút ra một thứ vũ khí gì đó, nhưng để rồi bị bất ngờ đánh bay trở ra sau.

Hình bóng thứ ba đi về phía tôi và mở đèn lên.

Thế giới trắng xóa cho đến khi mắt tôi có thể điều chỉnh để thích nghi.

“Giờ cậu đã an toàn rồi, nhóc,” nhân vật đó nói, quỳ xuống.

Đó là Quý cô Vera.

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Hàng loạt cơn gió bay vút qua tôi khi tôi bay trên những đám mây. Đạt đến lõi Trắng đi kèm với vô số đặc quyền, và một trong số đó là vận dụng mana xung quanh đủ hiệu quả để bay lượn tự do. Nếu tôi cố gắng làm điều này khi vẫn còn trong giai đoạn Bạc thì lõi mana của tôi sẽ cạn kiệt nhanh chóng trước khi tôi kịp làm gì.

Bây giờ, tôi ngập tràn trong cảm giác siêu thực khi mana xung quanh nâng tôi lên bầu trời. Tuy nhiên, trong cảm giác phấn khích tột độ, đầu tôi quay cuồng với những suy nghĩ từ giấc mơ đêm qua.

Tôi đã cho rằng việc thẩm vấn tên lính Alacryan đã mang lại ký ức không mong muốn đó, nhưng với tần suất xuất hiện ngày càng dày đặc cuả những ký ức về kiếp trước đây liên tục ùa về, tôi không thể không cảm thấy lo lắng. Nhưng tôi đã thề với chính mình rằng, khi được sinh ra ở thế giới này, tôi sẽ không sống cuộc sống giống như kiếp trước nữa. Cho đến khi có thể lý giải tại sao những ký ức này lại bỗng hiện về, tôi sẽ chỉ xem chúng như lời nhắc nhở về những thất bại của mình.

Hơn nữa, dù gì thì tôi cũng không thể gặp bác sỹ trị liệu ở đây.

Tôi nở một nụ cười khi nghĩ đến cảnh mình đang nằm trên một chiếc ghế dài, nói về những vấn đề của mình với một chuyên gia cùng tập hồ sơ, rồi tôi quay lại nhìn về phía Rừng Elshire. Một chút cảm giác tội lỗi dấy lên trong người vì tôi đã vội vàng rời bỏ họ.

Lenna và những người lính của cô ấy sẽ ổn khi Tướng quân Aya ở lại vì cô ấy thực sự có thể di chuyển tốt trong khu rừng đó, tôi tự trấn an mình. Sau khi gặp vị lance elf, chúng tôi đã trao đổi kỹ về những phát hiện của mình. Chúng tôi đã quyết định rằng tôi sẽ báo cáo lại với Hội Đồng, còn cô ấy sẽ tiếp tục hỗ trợ cho đến khi có lệnh tiếp theo của Hội đồng.

Tôi đã không báo cáo chính xác về lâu đài, nhưng tôi đã gửi một báo cáo ngắn gọn qua một cuộn giấy truyền tin mà Lenna có và thông báo cho Virion rằng tôi sẽ làm một chuyến “phượt” nhỏ.

Cuộn truyền tin này sẽ cung cấp cho họ đủ thông tin để bắt tay vào việc, những thông tin mình biết được từ Alacryan sẽ hữu ích hơn ở đây, tôi nghĩ vậy khi nhìn chằm chằm vào những đỉnh núi phủ đầy tuyết của dãy Grand Mountains nhô ra khỏi mây.

Ngay cả trên cao này, tôi có thể nghe thấy tiếng vọng xa của trận chiến dưới kia. Những vụ nổ nghẹt thở, những tiếng ma thuật vo ve và những tiếng kêu yếu ớt của nhiều con thú không thể phân biệt được vang lên, bị xáo trộn bởi tiếng la hé của những người chiến đấu với chúng.

Vì lý do nào đó, tôi đang cảm thấy rất lo lắng bồn chồn. Các lances hiếm khi tận mình đến Tường Thành vì vẫn chưa có bất kỳ sự xuất hiện của retainer hay scythes nào. Các trận chiến diễn ra hàng ngày ở Bức Tường chỉ chủ yếu là các pháp sư và binh lính phải đối mặt với những con thú mất kiểm soát cố gắng lao vào và phá vỡ tuyến phòng thủ.

Tôi đã đọc nhiều báo cáo từ Tường Thành, và thậm chí tôi đã thực hiện một số thay đổi đối với cơ cấu chiến đấu của họ. Tuy nhiên, đây sẽ là lần đầu tiên tôi trực tiếp đến đó. Đây là nơi các trận chiến diễn ra gần như hàng ngày, sản sinh ra những người lính dày dạn kinh nghiệm từ những tân binh vẫn còn vắt mũi chưa sạch—nếu họ sống sót.

Quan trọng hơn, đây là nơi Tess và đơn vị của cô ấy đóng quân. Họ là một phần của sư đoàn tấn công chịu trách nhiệm xâm nhập vào ngục tối, tiêu diệt những con thú bên dưới và quét sạch bất kỳ cổng dịch chuyển nào mà phe Alacryan đã dựng lên để vận chuyển thêm binh lính.

Đến được dãy núi Grand Mountains, tôi từ từ đi xuống qua biển mây cho đến khi có thể nhìn thấy toàn cảnh trận chiến diễn ra bên dưới từ trên không. Những tia ma thuật với nhiều màu sắc khác nhau dội xuống từ Tường Thành trong khi những người lính bên dưới chiến đấu với đám quái thú đã cố gắng sống sót qua các cuộc tấn công.

Một số con thú mạnh hơn tung ra các đòn tấn công phép thuật của riêng chúng, nhưng số lượng của chúng dần giảm sút dưới nỗ lực tấn công tập thể của tất cả các pháp sư trong Tường Thành.

Tôi tiếp tục đi về phía Tường Thành, tập trung vào vô số loại quái thú trên chiến trường được nhuốm màu đỏ sẫm hơn máu bình thường khi cảm nhận được một thần chú đang tiếp cận tôi từ phía sau.

Nhìn qua vai, tôi thấy một luồng lửa lớn to bằng người bắn về phía mình.

Một chút khó chịu là tất cả những gì tôi cảm nhận được trước khi niệm chú và hóa giải nó một cách dễ dàng rồi tăng tốc độ đi xuống các tầng trên của Bức tường.

Đang hạ cánh nhẹ nhàng với lớp đệm của gió, tôi gặp một đám đông binh lính đang quỳ gối.

Gần tôi nhất là một người đàn ông vạm vỡ mặc áo giáp đầy đủ bị móp và bẩn do trận chiến. Ông ta quỳ xuống trước tôi vài bước, tay thì dúi đầu của một thanh niên trông chỉ trẻ hơn tôi vài tuổi xuống.

“Tướng quân! Tôi chân thành xin lỗi vì sai lầm nghiêm trọng của cấp dưới. Vì chúng tôi không nhận được tin rằng một lance sẽ xuất hiện để giúp đỡ chúng tôi nên cậu ta cho rằng ngài là kẻ thù. Tôi sẽ khiển trách và xem xét hình phạt của anh ta ngay lập tức,” người đàn ông mặc áo giáp tuyên bố. Giọng ông tuy không to nhưng mang một vẻ kiêu hãnh, bộ giáp nát bươm kia không phải là thứ duy nhất cho thấy ông là một cựu chiến binh.

Tôi rời mắt khỏi người đàn ông mà tôi cho là thủ lĩnh và nhìn chàng trai bị ép đầu cúi xuống. Anh ta run rẩy trong khi nắm chặt cây quyền trượng của mình đến nỗi trắng xóa các khớp ngón tay.

Đã lâu rồi tôi không bị đối xử như thế này, tôi trầm ngâm, dành một chút thời gian để thưởng thức những cái cúi đầu kính trọng và có lẽ là sợ hãi.

Chưa gì đã thấy chán rồi.

Tôi hắng giọng và đi về phía người đàn ông to lớn mặc áo giáp. "Không cần. Tôi đến không báo trước và xuất hiện từ phía rừng Beast Glades nên tôi có thể hiểu rằng cấp dưới của ông tưởng rằng tôi là kẻ thù. "

Tôi dừng lại, và cúi xuống để nhìn thẳng vào người đã bắn thần chú vào mình. “Tuy nhiên, lần sau khi cậu thấy một mối đe dọa không xác định tiếp cận thì cậu nên báo ngay cho cấp trên để họ đưa ra quyết định. Rõ chưa?"

"Rõ, thưa Tướng Quân!" Anh ta đứng thẳng người chào, gần như va vào cằm tôi.

Nở một nụ cười tươi, tôi quay sang người đàn ông mặc giáp.

“Tên và chức vụ,” tôi nói, đi ngang qua anh ta về phía cầu thang.

“Chỉ Huy Albanth Kelris của Sư đoàn Bulwark.” Ông ta lon ton chạy theo sau tôi.

“Vậy thì, Chỉ Huy Albanth Kelris, hãy bàn về chiến lược thôi.”

[] [] []

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương