The Beginning After The End
-
Chap 200: Trọng Trách
[] [] []
Tôi biết mình có thể sẽ gặp họ khi đến đây; Tôi thậm chí còn mong chờ điều này nữa cơ. Nhưng khi tôi nhìn thấy cha dìu mẹ ra khỏi xe ngựa, tôi chỉ dừng lại.
Vì lý do nào đó, chân tôi vẫn dính chặt trên mặt đất khi nhìn những gương mặt quen thuộc xuất hiện bên cạnh họ. Jasmine, Helen, Durden, và Angela, lần lượt đến xem. Cả đội trông vẫn vậy - chỉ có điều, chú Adam không còn nữa.
Cha mẹ tôi và Twin Horns đều mang biểu hiện mệt mỏi và kiên định giống với vẻ ngoài tả tơi của họ khi ngang qua cánh cổng cùng với cỗ xe.
"Đóng cổng lại!" Một người lính hét lên, khiến những cánh cổng cao chót vót đóng lại sau cỗ xe cuối cùng.
Ngày càng nhiều công nhân mặc đồng phục bắt đầu tiến về phía toa tàu. Một số tháo gỡ những con thú đang kéo các toa tàu và dẫn chúng đi để cho ăn trong khi những con khác xếp hàng và bắt đầu chuyển các vật dụng được đóng thùng theo hàng để phân loại.
Một người lính mang theo một cuốn sổ bắt đầu nói chuyện với người điều khiển cỗ xe đi trước. Vận mana vào tai, tôi có thể dễ dàng nghe thấy cuộc trò chuyện của họ ngay cả giữa tiếng ồn ào của những người đang tụ tập.
“Sao lại thiếu mất hai cỗ xe rồi?” Người lính nói một cách cộc cằn.
“Chúng tôi vô tình đụng độ một đội pháp sư Alacryan gần giữa tuyến đường chỉ cách biên giới phía nam một dặm về phía bắc,” người lái xe nói, cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm đầy vết lõm và xước. "Hai toa tàu của tôi đã bị những tên khốn đó phá hủy."
Người lính canh nhìn về phía sau người đàn ông nhăn nhó mà anh ta đang nói chuyện, quan sát toa tàu rồi thở dài. “Sau khi các toa tàu được dỡ xuống và trả công cho người của ông xong, hãy đến lều chính. Ông sẽ cần phải thực hiện một cuộc thẩm tra đầy đủ."
Người lái xe không nói gì mà chỉ bắt đầu trút bỏ lớp áo giáp dày cộp, thả nó xuống đất, trước khi quay trở lại xe của mình.
Việc người dẫn đầu đoàn thám hiểm nói về việc bị tấn công như thể đó là chuyện thường tình khiến tôi đau nhói khắp lồng ngực.
Không nghĩ gì khác, tôi vượt qua đám đông, đẩy những người đàn ông có chiều cao và cân nặng gấp đôi mình sang một bên một cách dễ dàng trước khi dừng lại ngay trước mặt cha mẹ mình. Tôi sợ hãi trong tích tắc khi nhìn chằm chằm vào họ. Chúng tôi đã làm hòa, nhưng mối quan hệ của tôi với họ không còn thân thiết như xưa nữa.
Miệng mẹ tôi ngạc nhiên mở ra, bà có vẻ như định nói điều gì đó, nhưng vẻ phong trần của bà tan biến thành một nụ cười dịu dàng.
"Arthur!" Cha tôi gọi lớn, đánh rơi cái bao bố đeo trên vai.
Tôi cười đáp lại. "Chào cha mẹ."
Cha tôi vòng tay ôm tôi, nhấc bổng tôi khỏi chân. Mẹ tôi kiên nhẫn đợi bố tôi buông vòng tay ra trước khi bà kéo tôi vào lòng.
“Thật vui khi thấy con làm tốt,” bà ấy thì thầm, úp mặt vào ngực tôi.
Cả người của bà bao phủ bởi một lớp bụi từ những chuyến du hành, và có lẽ bà ấy đã không được tắm rửa ‘đúng nghĩa’ trong một thời gian nhưng bà ấy vẫn tỏa ra một mùi hương quen thuộc giống như mùi… nhà.
Nhóm Twin Horns đến tiếp theo, dường như không thể đợi thêm được nữa. Durden cởi bỏ chiếc áo choàng bẩn thỉu của mình trước khi ôm tôi. Helen và Angela siết chặt lấy tôi, nói rằng tôi đã trưởng thành biết bao như các dì đã nói với các cháu gái của họ mỗi lần họ đến thăm.
“Cháu đã lớn hơn rồi nhỉ,” Jasmine lẩm bẩm với nụ cười nửa miệng khi hất tóc tôi. Nhìn thấy cô ấy thấp hơn tôi và cô ấy phải kiễng chân lên để chạm tới đầu tôi khiến hành động của cô ấy trông thật thú vị.
“Cô có chắc là mình không nhỏ đi không?” Tôi trêu chọc, kéo cô giáo và bạn cũ vào ôm.
Sau khi buông Jasmine, cơ thể tôi quay lại, mong chờ một cái ôm nữa; một cái ôm không bao giờ đến. Adam đó đã thực sự rời xa nhân thế rồi. Người chiến binh cầm giáo thô lỗ, khắc nghiệt và ích kỷ của Twin Horns sẽ không bao giờ nở nụ cười khinh khỉnh với tôi nữa.
Nghiến răng, tôi nở một nụ cười cay đắng và rồi chúng tôi cùng nhau đi về nhà trọ gần nhất.
Cách đây vài dãy nhà là ngôi nhà cũ kỹ rộng lớn dám đặt biển hiệu quảng cáo là nhà trọ nổi tiếng nhất khu này. Bởi vì nơi này vừa là một nhà hàng và vừa là quán bar, nên nó chật ních công nhân và binh lính đang tự trang bị đồ đạc và tránh xa cái lạnh buốt giá khi trời tối dần.
“Đ-Đó là một vị L-Lance bằng xương bằng thịt! Ở nhà trọ của tôi đây! Trời ơi.” Chủ nhà trọ tình cờ đang làm việc tại quầy lễ tân với một cô gái trẻ, trông có vẻ khó chịu, liền ngoan ngoãn như một con cún con khi anh ta cố bắt tay tôi, ký tên vào hóa đơn của chúng tôi và gọi bồi bàn cùng một lúc.
“Tôi muốn một bữa tối yên tĩnh và một căn phòng dành cho gia đình và bạn bè mình,” tôi nói với một nụ cười.
“Tất nhiên rồi, Tướng quân Arthur! Jives, dọn chỗ ngồi ngoài hiên trên lầu! Nhanh!" Ông ta nói.
“Thật lợi khi quen biết cháu nhỉ,” Helen nói, thúc cùi chỏ vào người tôi.
Durden nhìn lại đám đông đang đợi chỗ ngồi. “Ừm. Nếu không thì có lẽ chúng ta đã phải đợi một thời gian mất."
Chúng tôi được dẫn đến một cái cầu thang xoắn ốc dẫn lên một ban công đối diện với Tường Thành. Xa xa không có gì ngoài những đồng bằng bằng phẳng, nhưng đó vẫn là một khung cảnh tuyệt đẹp. Một ngọn lửa đang nổ lách tách trong một cái lò kim loại ngay bên cạnh bàn của chúng tôi để sưởi ấm, một đĩa bánh mì nóng và một ít nước dùng để chúng tôi bắt đầu bữa ăn của mình.
"Con thế nào rồi, Arthur?" Mẹ tôi hỏi sau khi chúng tôi ổn định chỗ ngồi.
“Con vẫn ổn,” tôi nói dối. Mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Có quá nhiều chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian chúng tôi không gặp nhau, nhưng nhìn bố và mẹ tôi, tôi không muốn để họ lo lắng thêm điều gì.
Mẹ tôi già đi đáng kể kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau. So với cuộc sống thoải mái ở Xyrus, bây giờ, việc ra đường với nguy cơ tử vong rình rập mọi ngóc ngách đồng nghĩa với việc làm đẹp và chăm sóc bản thân không còn được coi là ưu tiên hàng đầu nữa.
Cha tôi vẫn cắt tóc ngắn, nhưng bây giờ cũng để một bộ râu rậm rạp che gần hết khuôn mặt. Có quầng thâm dưới mắt, nhưng cha tôi vẫn có nét trẻ trung.
“Ta thậm chí không thể cảm nhận được lõi của con nữa, Arthur,” cha tôi nói thêm. "Con đã trở nên mạnh đến mức nào?"
“Con đã đạt lõi trắng cách đây không lâu,” tôi cười.
Helen huýt sáo khi Jasmine gật đầu đồng ý.
Cha tôi cười khẩy tôi. "Đúng là chàng trai của ta."
Khi thức ăn đến, chúng tôi đang nói chuyện, mọi người càng cảm thấy thoải mái hơn. Mẹ tôi bắt đầu cười nhiều hơn, thậm chí còn khiển trách bố tôi khi ông ấy đùa cợt một cách thô thiển — giống như ngày xưa.
Hóa ra bố mẹ tôi vẫn giữ liên lạc với Ellie. Mặc dù không thường xuyên như họ muốn, nhưng mỗi chuyến đi đến Tường Thành và trở lại Thành phố Blackbend, họ sẽ cố gắng gửi tin nhắn đến Lâu đài.
"Có thật không?" Tôi đáp, cắn một miếng cá nướng. "Ellie chưa bao giờ nói với con về điều đó."
“Em gái con chắc đang trong giai đoạn nổi loạn,” cha tôi thở dài, đút chiếc bánh mì chấm nước dùng vào miệng.
“Con bé gần như chỉ đáp là 'Con không sao.' hoặc 'Con còn sống' thôi à," mẹ tôi nói thêm, giọng nói của bà chứa đầy sự lo lắng. “Con bé không sao, đúng không? Con bé ăn tốt chứ? Nó có đang kết thêm bạn không ạ? "
Tôi đặt thìa xuống. “Nếu mẹ lo lắng như vậy, tại sao cả hai không về thăm Lâu đài? Con chắc chắn đó là điều Ellie muốn đấy.”
“An ninh vào Lâu đài gần đây đã được thắt chặt. Chỉ những đại đội trưởng trở lên mới được vào cổng dịch chuyển tới đó, và chỉ có thể đi công tác chính thức thì họ mới được đi,” Helen giải thích, lấy khăn lau miệng.
“Con có thể đưa cả hai người đi. Sylvie không đi cùng con, nhưng chúng ta có thể đến Blackbend và lấy giấy phép để ra vào Lâu đài,” tôi đáp lại, đầy hy vọng.
Bố mẹ tôi nhìn nhau một lúc trước khi nhìn lại tôi. Mẹ tôi nói với giọng trấn an. “Một phương tiện vận chuyện mới sẽ được xây dựng dưới lòng đất. Sau khi điều đó được thực hiện, chúng ta sẽ có thể đến thăm con và Ellie thường xuyên hơn. "
“Thật tốt quá, nhưng con đã nghe báo cáo rằng cuộc hành trình từ Blackbend đến đây ngày càng nguy hiểm hơn. Ellie lo lắng cho cha mẹ. Con cũng thế!”
Mẹ tôi gật đầu. “Mẹ biết, ta không trách các con nếu các con coi chúng ta như những bậc cha mẹ tồi vì đã làm điều này, nhưng chúng ta có nhiệm vụ của mình ở đây. Mọi người ở đây đều cần chúng ta giúp đỡ."
“Đó không phải trách nhiệm của hai người. Có những người lính khác có thể thay thế vị trí đó.” Giọng tôi đanh đá hơn dự định.
Không khí im lặng xung quanh chiếc bàn trước khi Angela đột ngột bật dậy. “Ôi, Helen, chúng ta vẫn chưa lấy đồ ra khỏi xe ngựa.”
Một ánh mắt bối rối thoáng qua trên gương mặt của lãnh đạo nhóm trước khi cô nhận ra Angela đang làm gì. “A-à. Hãy lấy trước khi nó bị đánh cắp. Đi thôi.”
Hai người họ kéo Durden và Jasmin đi cùng. Angela ngoái lại nhìn và liếc tôi một cái đầy ẩn ý trước khi biến mất.
Tôi không biết bọn họ muốn tránh sự căng thẳng đang diễn ra hay chỉ muốn cho gia đình tôi một chút riêng tư.
Mẹ tôi chen vào, giọng nghiêm nghị. “Arthur. Trách nhiệm của chúng ta ở đây có thể không bằng những điều con làm với tư cách một lance, nhưng cha con và ta tin rằng những gì hai ta làm là vì mục tiêu giành chiến thắng sớm hơn trong cuộc chiến này.”
“Hai người đang đẩy mình vào nguy hiểm,” tôi thở dài.
“Mọi người đều gặp nguy hiểm trong chiến tranh. Cả con nữa, Arthur,” mẹ tôi liên tục nói.
Tôi nóng nảy kiềm chế mana của mình, “Nhưng con có thể giải quyết được.”
Cha tôi đập đồ xuống bàn, “Con có nhận ra mình đang sống giả tạo như thế nào không!? Vậy nên con đang nói rằng con có thể tự đặt mình vào nguy hiểm, miễn là Ellie, Alice và ta sống chui sống ẩn ở chỗ nào đó an toàn thì được hả? Và cứ thế mà từ bỏ trách nhiệm với vương quốc của chúng ta?”
“Con chiến đấu để bảo vệ tất cả mọi người, nhưng con không thể ở bên cạnh mọi người mọi lúc mọi nơi được. Sẽ thế nào nếu có điều xấu xảy ra với cả bố trong khi con đang làm nhiệm vụ? Ngay cả Ellie… con bé đang rất say mê luyện tập vì con bé cũng muốn tham gia cùng mọi người. Nếu nó cũng hy sinh như Adam thì sao?”
“Đủ rồi, Arthur!” Cha tôi quát. Ông ấy đứng dậy và nhìn tôi chằm chằm. “Bảo vệ sự bình yên của gia đình là trách nhiệm hàng đầu của ta, nhưng ta cũng muốn gia đình mình sống hạnh phúc. Đó là lý do tại sao bọn ta làm thế này. Dicathen có thể không phải là ngôi nhà duy nhất của con, Arthur, nhưng đó là ngôi nhà duy nhất của ta, và nếu điều đó có nghĩa là hy sinh để Ellie có thể sống một tương lai tốt đẹp hơn thì cứ như vậy đi.”
Cha tôi đi khỏi đó, mẹ tôi theo sau. Bà ấy nghiêm nghị nhìn lại tôi nhưng không nói gì, tôi ngồi một mình trong im lặng.
Tôi đứng dậy, móc vài đồng vàng ra và để lên bàn rồi bay khỏi ban công.
Tâm trí tôi rối bời, cảm xúc lẫn lộn, tôi bay lên cao, ngồi kế mép núi giáp với pháo đài để nhìn xuống Tường Thành. Tôi để mặc những cơn gió mạnh xé da xé thịt, chịu đựng sự đau đớn ấy như hình phạt cho những lời nói trước đó của mình.
Tôi đã làm tất cả những gì có thể để tránh suy nghĩ lại về cuộc nói chuyện của mình trước đó ở nhà trọ. Tôi rất muốn tìm và tàn sát vài con thú đột biến nào đó, nhưng màn đêm thật yên tĩnh. Tôi bắt đầu đếm số ngọn đuốc dọc theo Tường Thành và số lượng cung thủ và pháp sư đóng quân. Tôi thậm chí còn thấy một cặp binh sĩ đang tình tứ với nhau, chắc không ngờ rằng có người đang nhìn họ từ trên tầng cao nhất của Tường Thành.
Sau khi đếm hết tất cả mọi thứ, tôi mở tầm mắt rộng nhất có thể, cố gắng cảm nhận những con thú mana hướng về phía Tường Thành, nhưng dường như tôi cảm nhận được ai đó ở phía sau mình.
“Cháu…đây…rồi.” vài phút sau, một giọng nói từ phía sau vang lên. Một bàn tay chắn tầm nhìn, nắm lấy mỏm đá tôi đang ngồi.
Tôi kéo Jasmine lên. Cô ấy dựa lưng vào vách núi, lấy hơi trước khi nói. “Cháu nên tôn trọng… những người không thể bay.”
Tôi biết Jasmine đang cố làm cho không khí vui vẻ. Tôi đã cười. “Xin lỗi. Làm thế nào mà cô tìm được cháu?”
Jasmine ưỡn ẹo tự hào, nghe giống tiếng thở khò khè hơn vì cô ấy vẫn đang lấy hơi. “Đừng đánh giá thấp giáo viên của mình chứ.”
Tôi cười khúc khích. “Chưa bao giờ luôn.”
Hai chúng tôi ngồi im lặng một lúc, nhìn màn đêm tối dần.
"Cháu ở Tường Thành bao lâu rồi?" Cô ấy run rẩy hỏi.
Tôi bọc một lớp mana hỏa hệ xung quanh để giữ ấm cho cả hai trước khi trả lời. "Chỉ vài giờ trước khi mọi người đến."
“Cảm ơn,” cô ấy lẩm bẩm, ánh mắt xa xăm. "Cháu có cơ hội gặp cha cô không?"
“Cháu đã tham gia cuộc họp của họ,” tôi trả lời. "Cô có gặp ông ấy không?"
Jasmine lắc đầu. “Chưa một lần dù qua lại nơi đây nhiều lần. Có vẻ như bây giờ cả hai chúng ta đều có vấn đề về gia đình ”.
"Hình như thế."
Một khoảnh khắc im lặng khác trôi qua trước khi cô ấy tiếp tục nói.
“Cô sẽ không tọc mạch những gì đã xảy ra ở nhà trọ. Cháu chỉ cần biết rằng cha mẹ của cháu thực sự quan tâm đến cháu và Ellie. Bất cứ khi nào ông ấy gặp người mới, ông ấy luôn tự hào kể với họ về việc con trai ông ấy là một lance như thế nào.”
“Cháu biết họ rất quan tâm đến bọn cháu,” tôi thở dài.
“Rey… và đặc biệt là Alice. Cả hai đều cảm thấy có lỗi. Dù chúng ta có nói với họ thế nào đi nữa, họ vẫn cảm thấy tội lỗi khi không có mặt ở đó để giúp đỡ Adam. ”
Jasmine tiếp tục nói khi tôi không trả lời. “Cháu biết những gì đã xảy ra với mẹ mình trước khi bà sinh cháu mà, đúng chứ. Bà ấy đã bị chấn thương tâm lý rất nặng sau những gì đã xảy ra với Lensa, và trong một khoảng thời gian, bà ấy hầu như không thể sử dụng phép thuật của mình cho bất cứ điều gì ngoài vết trầy xước hoặc vết bầm tím.”
“Cháu biết,” tôi cáu kỉnh. “Đó là lý do tại sao cháu nghĩ họ nên ở lại Lâu đài cho đến khi chiến tranh kết thúc, chứ không phải đưa mình đến những vùng đất nguy hiểm như này.”
Jasmine đặt tay lên cánh tay tôi. “Cô không chắc điều này có hợp lý không, nhưng cô nghĩ những gì họ đang làm bây giờ là để đóng góp cho cuộc chiến này, cũng là cho chính họ, cho cháu và Ellie. Họ đang cố gắng vượt qua những lỗi lầm và nỗi sợ hãi trong quá khứ để có thể trở thành cha mẹ tốt hơn cho cả hai đứa. "
“Cháu biết mình rất ích kỷ,” tôi thừa nhận. "Nhưng cháu nghĩ cả ba chúng cháu cần thời gian."
“Chỉ cần đừng để mối quan hệ của mình với bố mẹ cháu trở nên giống như cô và gia đình cô,” cô nói ngắn gọn. "Cô chắc rằng đã có lúc chúng ta có thể hòa giải, nhưng cô đã chọn tiếp tục chạy trốn và lòng tự tôn của cha cô thì quá cao nên ông cũng chẳng đoái hoài gì cả."
Tôi quay sang Jasmine, người đang ngồi xuống, ôm lấy đầu gối của mình. Trông cô ấy chẳng già đi một chút nào kể từ khi tôi gặp cô ấy lần đầu tiên ngoại trừ đôi mắt ấy giờ ánh lên một cái nhìn sâu sắc và trưởng thành hơn. "Cảm ơn, cô Jasmine."
“Chứ còn gì. Hàm của cô bị đau vì nói quá nhiều rồi.”
Bất chấp những lời phàn nàn của cô ấy, chúng tôi vẫn tiếp tục nói chuyện. Tôi đã nói chuyện với cô ấy về một số nhiệm vụ của tôi và cô ấy đã nói với tôi một số nhiệm vụ của cô ấy. Sự ngạc nhiên lớn nhất của cô ấy là khi tôi nói với cô ấy rằng Sylvie bây giờ đã có hình dạng con người, nhưng tôi không hoàn toàn chắc chắn rằng cô ấy thực sự tin. Dù thế nào, chúng tôi cũng rất vui vẻ bầu bạn với nhau suốt đêm cho đến khi mặt trời ló rạng.
“Cô nên quay về ngay bây giờ,” Jasmine nói, đứng dậy.
"Cô có cần giúp xuống không?"
Cô lắc đầu. “Không sao đâu. Đi xuống dễ hơn đi lên, cháu có vẻ cần thêm thời gian ở một mình.”
“Cảm ơn,” tôi mỉm cười. "Vì tất cả."
“Dĩ nhiên rồi,” cô ấy đáp, vỗ đầu tôi.
Tôi nhìn cô ấy nhảy xuống sườn núi, một cơn gió thổi quanh cô ấy và hạ cánh nhẹ nhàng cho đến khi cô ấy biến mất.
[] [] []
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook