Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 78
Vào mùa đông, thời tiết càng lạnh hơn.
Trong phủ sớm đã đốt lò sưởi, trong phòng ấm áp như xuân.
Tô Đào ở trong phòng chỉ cần ăn mặc một bộ xiêm y bên ngoài là đủ.
Bên ngoài trời đột nhiên có tuyết rơi, bông tuyết rơi xuống, trong phủ rất nhanh bị bao phủ trong làn áo bạc.
Buổi sáng vừa dứt, Lục Tễ trở về phủ rồi.
Bụng Tô Đào càng lớn hơn, Lục Tễ cũng ít đi ra ngoài.
Hiện tại hắn đã ở nhà chăm sóc Tô Đào rồi.
Lục Tễ để áo choàng lên móc áo, sau đó mới tiến vào bên trong.
Bụng Tô Đào đã có chút lớn hơn, nàng đang nằm nghiêng trên gối mềm xem thoại bản.
Lục Tễ rút thoại bản ra: "Hôm nay nàng đọc đủ rồi."
Bây giờ Tô Đào đã mang thai rồi, đọc sách trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến mắt.
Tô Đào chép miệng, nàng biết rõ Lục Tễ là vì tốt cho nàng, đành phải ngoan ngoãn nghe Lục Tễ.
Cất thoại bản xong, Lục Tễ nằm ở bên cạnh nghe động tĩnh trên bụng Tô Đào.
Hiện tại Tô Đào đã mang thai hơn năm tháng rồi, lẽ ra nên có động thai, nhưng nàng vẫn không có động tĩnh gì.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục Tễ, Tô Đào nhịn cười: "Phu quân, có lẽ con của chúng ta rất điềm đạm nho nhã."
Nàng đang nói chuyện, đột nhiên cảm giác được bụng động một cái.
Như là bị chân nhỏ đá vậy.
Hai người mở to hai mắt nhìn, một thời gian sau không ai dám nói chuyện.
Hai người không động đậy, chỉ thấy bụng trắng như tuyết và mềm mại của Tô Đào rất nhanh lại hơi động một lần, vô cùng rõ ràng.
Con thật sự đang động đậy!
Lục Tễ chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại.
Đây là con chào hỏi bọn họ sao?
Hai người lại đợi một lát, đáng tiếc về sau không có động tĩnh gì rồi, nhưng như vậy là đủ rồi.
Đối với hai người mới làm cha làm mẹ mà nói, điều này thật sự là một niềm vui lớn.
…
Đã có lần thai động đầu tiên, về sau thai động cũng càng rõ ràng rồi.
Thân thể Tô Đào cũng càng khó chịu hơn.
Nếu như nói giai đoạn mang thai trước nàng không có cảm giác gì quá lớn, thì đợt này khó chịu hơn nhiều.
Đầu tiên là bụng càng bị đạp nhiều hơn, căn bản không thể nằm ngang ngủ, chỉ có thể nghiêng người.
Người của nàng cũng xuất hiện các loại phản ứng, chân cũng có chút sưng vù.
Trong đêm càng muốn đi tiểu đêm nhiều lần, ngủ cũng không ngon.
Tô Đào tiều tụy đi rất nhanh.
Nàng chịu đựng, không phàn nàn, hiện tại đã như vậy, cũng không biết khi sinh sẽ đặc biệt đau thế nào.
Cũng may lúc nàng khó chịu, Lục Tễ vẫn làm bạn với nàng.
Tự mình thay y phục cho nàng, cùng nàng đi tiểu đêm, cho nàng uống nước, còn giúp nàng mát xa, đi lại.
Hắn không mượn tay người khác, còn tận tâm hơn so với bản thân nàng.
Có đôi khi, Tô Đào nhìn Lục Tễ mà nghĩ, có lẽ đây chính là vận may mà ông trời ban cho nàng.
Đời này, có phu quân như Lục Tễ là đủ rồi.
…
Đầu tháng ba, Tô Đào sinh ra một bé gái.
Nàng sinh lần đầu, quá trình sinh con coi như là thuận lợi, nhưng trước sau cũng bị giày vò vài canh giờ, khó khăn mới sinh ra được.
Đợi nàng sinh con xong đã là xế chiều.
Tô Đào mệt mỏi sức cùng lực kiệt, chỉ có thể hết sức chống đỡ tinh thần nhìn con bằng một mắt, sau đó mệt mỏi thiếp đi.
Trước khi ngủ, phản ứng cuối cùng của nàng chính là, lúc nàng sinh con gái của nàng và Lục Tễ, nàng khá là dễ nhìn đó.
Tô Đào tỉnh lại thì đã là tối muộn rồi.
Nàng mở to mắt, thấy Lục Tễ ngồi ở bên cạnh.
Lục Tễ thấy nàng tỉnh lại, vội vàng cầm chặt tay của nàng: "Niên Niên, bây giờ nàng cảm thấy thế nào, có gì không thoải mái không?"
Tô Đào lắc đầu: "Ta rất khỏe, phu quân, chàng yên tâm."
Rõ ràng là nàng sinh con, sao Lục Tễ tiều tụy nhiều như vậy.
Hắn còn mệt mỏi không khác gì nàng.
Lục Tễ nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra hắn vốn định trực tiếp vào trong phòng sinh với Tô Đào, nhưng Tô Đào sống chết đều không đồng ý.
Hỏi mãi, Tô Đào mới nói thật, nói là lúc sinh con nhất định rất xấu, không muốn cho Lục Tễ thấy.
Lục Tễ dở khóc dở cười, nhưng không nói được Tô Đào, đành phải đồng ý, đợi con sinh xong mới tiến vào, sau đó trực tiếp bên cạnh chăm sóc Tô Đào.
Hai người nói chuyện nhiều, Tô Đào mới nhớ tới con gái.
"Phu quân, chàng mau cho bà vú ôm con gái đến, ta muốn xem nàng thật kỹ."
Đây chính là con gái mà nàng dốc sức liều mạng sinh ra, cũng không nhìn kỹ vì nàng quá mệt mỏi, đều không thấy rõ ràng.
Lục Tễ: "Được."
Vú nuôi rất nhanh ôm con ôm tới rồi, nàng đem con để vào bên cạnh Tô Đào.
Tiểu gia hỏa đang ngủ, nhắm nghiền hai mắt.
Nhưng dù là như thế, cũng có thể nhìn ra ngũ quan rõ ràng, mũi cao thẳng.
Coi như là nhắm hai mắt, cũng có thể nhìn ra đuôi mắt thật dài.
Tô Đào yêu thương sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.
Trước đó nàng nghe nói con mới sinh ra đều có nhiều nếp nhăn, không đẹp lắm.
Nhưng con gái nàng hiện nay cũng còn tốt, nhìn không ra ngũ quan rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra nàng đẹp vô cùng.
Tô Đào thích thú ôm con một lát mới đủ.
Nàng vuốt ve con xong, để cho Lục Tễ ôm con.
Tuy bên cạnh có vú nuôi chỉ dạy, nhưng động tác Lục Tễ vẫn cứng đờ.
Rõ ràng trước hắn cầm đao kiếm trên trăm cân đều không mất công chút nào, hiện tại ôm tiểu gia hỏa chỉ nặng năm cân lại không dám động đậy.
Em bé thật sự là quá mềm yếu, quá nhỏ.
Lục Tễ không dám dùng sức, sợ động một cái đụng hỏng mất cái khối đậu hũ non này.
Tô Đào nhìn Lục Tễ như vậy, nàng nhịn không cười rộ lên.
Đợi sau khi để con xuống, trên trán Lục Tễ đều lấm tấm mồ hôi.
Hắn để cho vú nuôi ôm con đi, đợi con lớn một chút, hắn lại ôm con sau.
Hai người nói về con.
Tô Đào thở dài: "Đứa nhỏ này ra đời đúng vào thời điểm tốt."
Tháng ba đang là xuân về hoa nở, vạn vật hồi sinh.
Cũng là lúc hoa đào đua nở.
Lục Tễ hiển nhiên cũng nghĩ đến điều Tô Đào nghĩ, hắn gật đầu: "Đúng vậy."
Đứa này thật sự rất có duyên phận cùng hắn và Tô Đào.
Ngay cả ngày ra đời cũng là tháng ba, lúc hoa đào đua nở.
Tô Đào hỏi Lục Tễ: "Phu quân, chúng ta cho con tên mụ đi."
Nghe nói nuôi con không dễ nuôi lớn, phải đặt tên mụ, đợi trưởng thành vững vàng mới có thể đặt đại danh.
Tô Đào vốn là người xoắn xuýt, huống chi đối với chuyện này.
Nàng suy nghĩ thật nhiều, cái tên nào cũng thích, mà cũng không thích cho lắm.
Cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ ra.
Ngược lại Lục Tễ đã sớm nghĩ kỹ: "Gọi là An An đi."
Chỉ cần con gái của hắn và Tô Đào khỏe mạnh bình an là tốt rồi.
Ánh mắt Tô Đào sáng lên: "Được, gọi là An An đi."
Cái tên này thật sự là vô cùng hay.
…
Sinh hạ An An xong, Tô Đào trực tiếp ở trong phòng ở cữ.
Thân thể của nàng ngày ngày khôi phục, mảnh khảnh như trước rất nhanh.
Về phần An An, thì là ngày ngày mập lên...
Tuy mập nhưng cũng đẹp mắt.
Một tháng ngắn ngủn, nàng đã lớn nhanh.
Bé con còn nhỏ nhìn rất đẹp.
Làm xong việc, Lục Tễ tổ chức tiệc đầy tháng trong phủ.
Trước đó, hắn có thể không tham gia yến hội.
Nhưng đây là tiệc đầy tháng của An An, tất nhiên là hắn muốn long trọng một chút.
Người Kinh Thành có mặt mũi đều đều tới.
Đây chính là con một của Tĩnh Viễn Hầu, những người này tỏ ra ân cần, cũng đều chuẩn bị những lời tốt đẹp để chuẩn bị nói.
Nhưng khi nhìn đến An An, lời tán dương của những người này đều biến thành lời khen thật lòng.
Thật sự là ngoan ngoãn, mới chưa đầy một tháng đã có thể nhìn ra sau này nhất định là một mỹ nhân rồi.
Cũng không sau khi lớn lên sẽ xinh đẹp thế nào.
Tô Đào vội vàng chào hỏi khách khứa.
Lục Tễ thì lặng lẽ tiến đến phía sau những tân khách kia.
Tô Đào quan sát kỹ một lần mới xác định Lục Tễ đang nghe những tân khách kia khoa trương khen ngợi An An.
Sau khi tiệc đầy tháng kết thúc, Tô Đào mới không nhịn được nói: "Phu quân, không ngờ chàng cũng có hôm nay."
Nàng thật sự không ngờ rằng Lục Tễ cao ngạo lạnh lùng cũng có ngày hôm nay, làm ra dáng vẻ nô bộc cho con gái.
Lại còn cố ý tiến đến phía sau, nghe người ta khen con gái của họ.
Lục Tễ ôm An An vào trong ngực, cẩn thận nói: "An An của chúng ta tốt như vậy, đây đều là lời nói thật."
Con gái của hắn thật là tốt, cái nào cũng đều tốt.
Lục Tễ nhìn khuôn mặt tinh xảo của An An, không nhịn được nghĩ đến dáng vẻ An An sau khi lớn lên.
Nghĩ đến sau này tiểu oa nhi bị gả cho người bên ngoài, mặt Lục Tễ lạnh đi.
Hắn không thấy ai có thể hợp với con gái của hắn.
Tô Đào cũng dở khóc dở cười.
…
Đến tháng bảy, An An đã được hơn bốn tháng rồi.
Nàng bắt đầu học trở mình rồi.
An An hiện tại chỉ biết lật một nửa, thân hình mập mạp trắng noãn nghiêng ở giữa không trung.
Có lẽ đã dùng đủ sức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn phát ra âm thanh rầm rì, đáng yêu cực kỳ.
Lúc này, Lục Tễ và Tô Đào sẽ có ở bên cạnh giúp nàng lật qua.
Hôm nay lại nhìn An An lật ra đi lật lại, Tô Đào cầm xiêm y sạch sẽ giúp An An thay đồ.
Lúc này quá nóng, cho dù trong phòng có để băng, nhưng lăn lộn nhiều vẫn sẽ có mồ hôi.
Lục Tễ đau lòng Tô Đào và An An, nói: "Niên Niên, chúng ta dọn lên thôn trang trên núi đi."
Cũng thích hợp để nghỉ mát.
Đương nhiên Tô Đào đồng ý: "Không làm chậm trễ việc của chàng là được rồi."
Có chuyện nào quan trọng bằng Tô Đào và An An chứ.
Lúc này Lục Tễ cũng cho người sắp xếp hành lý, đợi ngày hôm sau dẫn thê tử và nữ nhi đi thôn trang Tây Sơn.
…
Hai người bọn họ đi đến thôn trang hoa đào lúc trước.
Trước đó, Lục Tễ cho người ta trồng đào, cũng cho người chăm sóc chúng đến khi ra quả.
Lúc này đang là lúc cây đào ra quả, cả vườn quả đào nặng trịch.
Đứng ở dưới bóng cây, quả nhiên mát mẻ hơn, An An cũng thoải mái dựa khuôn mặt nhỏ nhắn vào vai Tô Đào.
Tô Đào nhìn quả đào, nói: "Chúng ta ăn cũng không hết, vậy hái mang ra ngoài cho dân chúng đi."
Lại chọn một chút đưa cho bằng hữu thân thích.
Nếu cứ vứt chúng đi như thế cũng lãng phí.
Lục Tễ gật đầu: "Được, nghe lời nàng."
Lục Tễ và Tô Đào cũng ngồi ở dưới bóng cây, ăn quả đào.
Mùi thơm của đào lan ra trong không khí.
Tô Đào không khỏi khen: "Ừm, đào ngon lắm mùi vị thật thơm."
Giòn giòn, mọng nước, vị rất ngọt.
Nàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của An An: "An An, chờ con lớn lên một chút, mẹ sẽ cho con ăn quả đào, được không?"
An An làm sao hiểu Tô Đào nói được, nàng ngoan ngoãn lệch bàn tay nhỏ bé, ăn sữa trong ngực mẹ.
Trước đó Lục Tễ đã quyết định rồi, hàng năm lúc hoa đào nở, hắn sẽ đưa Tô Đào tới đây xem hoa đào.
Qua năm nay, bởi vì sinh An An, Tô Đào phải ở trong phủ ở cữ, không tiện ra ngoài, hai người cũng không tới đây.
Hiện tại, hắn mang theo Tô Đào và An An đến, còn đến đúng lúc cây đào ra quả, coi như là bổ sung rồi.
Tiếng gió rì rào trong hương vị ngọt ngào của đào.
Tiếng nói cười của Tô Đào, An An thì không ngừng ừ ừ a a.
Đây là cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của bọn hắn, cũng là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Sắt cầm hoà cùng với điệu tiệc hầu, mong cầu trăm năm an vui hoà hảo.
Về sau sẽ có nhiều hơn một người, hắn mang theo Tô Đào và An An tới nơi này, mỗi năm xem hoa đào nở rộ.
Về sau, bọn hắn chính là một nhà ba người.
Trong phủ sớm đã đốt lò sưởi, trong phòng ấm áp như xuân.
Tô Đào ở trong phòng chỉ cần ăn mặc một bộ xiêm y bên ngoài là đủ.
Bên ngoài trời đột nhiên có tuyết rơi, bông tuyết rơi xuống, trong phủ rất nhanh bị bao phủ trong làn áo bạc.
Buổi sáng vừa dứt, Lục Tễ trở về phủ rồi.
Bụng Tô Đào càng lớn hơn, Lục Tễ cũng ít đi ra ngoài.
Hiện tại hắn đã ở nhà chăm sóc Tô Đào rồi.
Lục Tễ để áo choàng lên móc áo, sau đó mới tiến vào bên trong.
Bụng Tô Đào đã có chút lớn hơn, nàng đang nằm nghiêng trên gối mềm xem thoại bản.
Lục Tễ rút thoại bản ra: "Hôm nay nàng đọc đủ rồi."
Bây giờ Tô Đào đã mang thai rồi, đọc sách trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến mắt.
Tô Đào chép miệng, nàng biết rõ Lục Tễ là vì tốt cho nàng, đành phải ngoan ngoãn nghe Lục Tễ.
Cất thoại bản xong, Lục Tễ nằm ở bên cạnh nghe động tĩnh trên bụng Tô Đào.
Hiện tại Tô Đào đã mang thai hơn năm tháng rồi, lẽ ra nên có động thai, nhưng nàng vẫn không có động tĩnh gì.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục Tễ, Tô Đào nhịn cười: "Phu quân, có lẽ con của chúng ta rất điềm đạm nho nhã."
Nàng đang nói chuyện, đột nhiên cảm giác được bụng động một cái.
Như là bị chân nhỏ đá vậy.
Hai người mở to hai mắt nhìn, một thời gian sau không ai dám nói chuyện.
Hai người không động đậy, chỉ thấy bụng trắng như tuyết và mềm mại của Tô Đào rất nhanh lại hơi động một lần, vô cùng rõ ràng.
Con thật sự đang động đậy!
Lục Tễ chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại.
Đây là con chào hỏi bọn họ sao?
Hai người lại đợi một lát, đáng tiếc về sau không có động tĩnh gì rồi, nhưng như vậy là đủ rồi.
Đối với hai người mới làm cha làm mẹ mà nói, điều này thật sự là một niềm vui lớn.
…
Đã có lần thai động đầu tiên, về sau thai động cũng càng rõ ràng rồi.
Thân thể Tô Đào cũng càng khó chịu hơn.
Nếu như nói giai đoạn mang thai trước nàng không có cảm giác gì quá lớn, thì đợt này khó chịu hơn nhiều.
Đầu tiên là bụng càng bị đạp nhiều hơn, căn bản không thể nằm ngang ngủ, chỉ có thể nghiêng người.
Người của nàng cũng xuất hiện các loại phản ứng, chân cũng có chút sưng vù.
Trong đêm càng muốn đi tiểu đêm nhiều lần, ngủ cũng không ngon.
Tô Đào tiều tụy đi rất nhanh.
Nàng chịu đựng, không phàn nàn, hiện tại đã như vậy, cũng không biết khi sinh sẽ đặc biệt đau thế nào.
Cũng may lúc nàng khó chịu, Lục Tễ vẫn làm bạn với nàng.
Tự mình thay y phục cho nàng, cùng nàng đi tiểu đêm, cho nàng uống nước, còn giúp nàng mát xa, đi lại.
Hắn không mượn tay người khác, còn tận tâm hơn so với bản thân nàng.
Có đôi khi, Tô Đào nhìn Lục Tễ mà nghĩ, có lẽ đây chính là vận may mà ông trời ban cho nàng.
Đời này, có phu quân như Lục Tễ là đủ rồi.
…
Đầu tháng ba, Tô Đào sinh ra một bé gái.
Nàng sinh lần đầu, quá trình sinh con coi như là thuận lợi, nhưng trước sau cũng bị giày vò vài canh giờ, khó khăn mới sinh ra được.
Đợi nàng sinh con xong đã là xế chiều.
Tô Đào mệt mỏi sức cùng lực kiệt, chỉ có thể hết sức chống đỡ tinh thần nhìn con bằng một mắt, sau đó mệt mỏi thiếp đi.
Trước khi ngủ, phản ứng cuối cùng của nàng chính là, lúc nàng sinh con gái của nàng và Lục Tễ, nàng khá là dễ nhìn đó.
Tô Đào tỉnh lại thì đã là tối muộn rồi.
Nàng mở to mắt, thấy Lục Tễ ngồi ở bên cạnh.
Lục Tễ thấy nàng tỉnh lại, vội vàng cầm chặt tay của nàng: "Niên Niên, bây giờ nàng cảm thấy thế nào, có gì không thoải mái không?"
Tô Đào lắc đầu: "Ta rất khỏe, phu quân, chàng yên tâm."
Rõ ràng là nàng sinh con, sao Lục Tễ tiều tụy nhiều như vậy.
Hắn còn mệt mỏi không khác gì nàng.
Lục Tễ nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra hắn vốn định trực tiếp vào trong phòng sinh với Tô Đào, nhưng Tô Đào sống chết đều không đồng ý.
Hỏi mãi, Tô Đào mới nói thật, nói là lúc sinh con nhất định rất xấu, không muốn cho Lục Tễ thấy.
Lục Tễ dở khóc dở cười, nhưng không nói được Tô Đào, đành phải đồng ý, đợi con sinh xong mới tiến vào, sau đó trực tiếp bên cạnh chăm sóc Tô Đào.
Hai người nói chuyện nhiều, Tô Đào mới nhớ tới con gái.
"Phu quân, chàng mau cho bà vú ôm con gái đến, ta muốn xem nàng thật kỹ."
Đây chính là con gái mà nàng dốc sức liều mạng sinh ra, cũng không nhìn kỹ vì nàng quá mệt mỏi, đều không thấy rõ ràng.
Lục Tễ: "Được."
Vú nuôi rất nhanh ôm con ôm tới rồi, nàng đem con để vào bên cạnh Tô Đào.
Tiểu gia hỏa đang ngủ, nhắm nghiền hai mắt.
Nhưng dù là như thế, cũng có thể nhìn ra ngũ quan rõ ràng, mũi cao thẳng.
Coi như là nhắm hai mắt, cũng có thể nhìn ra đuôi mắt thật dài.
Tô Đào yêu thương sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.
Trước đó nàng nghe nói con mới sinh ra đều có nhiều nếp nhăn, không đẹp lắm.
Nhưng con gái nàng hiện nay cũng còn tốt, nhìn không ra ngũ quan rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra nàng đẹp vô cùng.
Tô Đào thích thú ôm con một lát mới đủ.
Nàng vuốt ve con xong, để cho Lục Tễ ôm con.
Tuy bên cạnh có vú nuôi chỉ dạy, nhưng động tác Lục Tễ vẫn cứng đờ.
Rõ ràng trước hắn cầm đao kiếm trên trăm cân đều không mất công chút nào, hiện tại ôm tiểu gia hỏa chỉ nặng năm cân lại không dám động đậy.
Em bé thật sự là quá mềm yếu, quá nhỏ.
Lục Tễ không dám dùng sức, sợ động một cái đụng hỏng mất cái khối đậu hũ non này.
Tô Đào nhìn Lục Tễ như vậy, nàng nhịn không cười rộ lên.
Đợi sau khi để con xuống, trên trán Lục Tễ đều lấm tấm mồ hôi.
Hắn để cho vú nuôi ôm con đi, đợi con lớn một chút, hắn lại ôm con sau.
Hai người nói về con.
Tô Đào thở dài: "Đứa nhỏ này ra đời đúng vào thời điểm tốt."
Tháng ba đang là xuân về hoa nở, vạn vật hồi sinh.
Cũng là lúc hoa đào đua nở.
Lục Tễ hiển nhiên cũng nghĩ đến điều Tô Đào nghĩ, hắn gật đầu: "Đúng vậy."
Đứa này thật sự rất có duyên phận cùng hắn và Tô Đào.
Ngay cả ngày ra đời cũng là tháng ba, lúc hoa đào đua nở.
Tô Đào hỏi Lục Tễ: "Phu quân, chúng ta cho con tên mụ đi."
Nghe nói nuôi con không dễ nuôi lớn, phải đặt tên mụ, đợi trưởng thành vững vàng mới có thể đặt đại danh.
Tô Đào vốn là người xoắn xuýt, huống chi đối với chuyện này.
Nàng suy nghĩ thật nhiều, cái tên nào cũng thích, mà cũng không thích cho lắm.
Cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ ra.
Ngược lại Lục Tễ đã sớm nghĩ kỹ: "Gọi là An An đi."
Chỉ cần con gái của hắn và Tô Đào khỏe mạnh bình an là tốt rồi.
Ánh mắt Tô Đào sáng lên: "Được, gọi là An An đi."
Cái tên này thật sự là vô cùng hay.
…
Sinh hạ An An xong, Tô Đào trực tiếp ở trong phòng ở cữ.
Thân thể của nàng ngày ngày khôi phục, mảnh khảnh như trước rất nhanh.
Về phần An An, thì là ngày ngày mập lên...
Tuy mập nhưng cũng đẹp mắt.
Một tháng ngắn ngủn, nàng đã lớn nhanh.
Bé con còn nhỏ nhìn rất đẹp.
Làm xong việc, Lục Tễ tổ chức tiệc đầy tháng trong phủ.
Trước đó, hắn có thể không tham gia yến hội.
Nhưng đây là tiệc đầy tháng của An An, tất nhiên là hắn muốn long trọng một chút.
Người Kinh Thành có mặt mũi đều đều tới.
Đây chính là con một của Tĩnh Viễn Hầu, những người này tỏ ra ân cần, cũng đều chuẩn bị những lời tốt đẹp để chuẩn bị nói.
Nhưng khi nhìn đến An An, lời tán dương của những người này đều biến thành lời khen thật lòng.
Thật sự là ngoan ngoãn, mới chưa đầy một tháng đã có thể nhìn ra sau này nhất định là một mỹ nhân rồi.
Cũng không sau khi lớn lên sẽ xinh đẹp thế nào.
Tô Đào vội vàng chào hỏi khách khứa.
Lục Tễ thì lặng lẽ tiến đến phía sau những tân khách kia.
Tô Đào quan sát kỹ một lần mới xác định Lục Tễ đang nghe những tân khách kia khoa trương khen ngợi An An.
Sau khi tiệc đầy tháng kết thúc, Tô Đào mới không nhịn được nói: "Phu quân, không ngờ chàng cũng có hôm nay."
Nàng thật sự không ngờ rằng Lục Tễ cao ngạo lạnh lùng cũng có ngày hôm nay, làm ra dáng vẻ nô bộc cho con gái.
Lại còn cố ý tiến đến phía sau, nghe người ta khen con gái của họ.
Lục Tễ ôm An An vào trong ngực, cẩn thận nói: "An An của chúng ta tốt như vậy, đây đều là lời nói thật."
Con gái của hắn thật là tốt, cái nào cũng đều tốt.
Lục Tễ nhìn khuôn mặt tinh xảo của An An, không nhịn được nghĩ đến dáng vẻ An An sau khi lớn lên.
Nghĩ đến sau này tiểu oa nhi bị gả cho người bên ngoài, mặt Lục Tễ lạnh đi.
Hắn không thấy ai có thể hợp với con gái của hắn.
Tô Đào cũng dở khóc dở cười.
…
Đến tháng bảy, An An đã được hơn bốn tháng rồi.
Nàng bắt đầu học trở mình rồi.
An An hiện tại chỉ biết lật một nửa, thân hình mập mạp trắng noãn nghiêng ở giữa không trung.
Có lẽ đã dùng đủ sức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn phát ra âm thanh rầm rì, đáng yêu cực kỳ.
Lúc này, Lục Tễ và Tô Đào sẽ có ở bên cạnh giúp nàng lật qua.
Hôm nay lại nhìn An An lật ra đi lật lại, Tô Đào cầm xiêm y sạch sẽ giúp An An thay đồ.
Lúc này quá nóng, cho dù trong phòng có để băng, nhưng lăn lộn nhiều vẫn sẽ có mồ hôi.
Lục Tễ đau lòng Tô Đào và An An, nói: "Niên Niên, chúng ta dọn lên thôn trang trên núi đi."
Cũng thích hợp để nghỉ mát.
Đương nhiên Tô Đào đồng ý: "Không làm chậm trễ việc của chàng là được rồi."
Có chuyện nào quan trọng bằng Tô Đào và An An chứ.
Lúc này Lục Tễ cũng cho người sắp xếp hành lý, đợi ngày hôm sau dẫn thê tử và nữ nhi đi thôn trang Tây Sơn.
…
Hai người bọn họ đi đến thôn trang hoa đào lúc trước.
Trước đó, Lục Tễ cho người ta trồng đào, cũng cho người chăm sóc chúng đến khi ra quả.
Lúc này đang là lúc cây đào ra quả, cả vườn quả đào nặng trịch.
Đứng ở dưới bóng cây, quả nhiên mát mẻ hơn, An An cũng thoải mái dựa khuôn mặt nhỏ nhắn vào vai Tô Đào.
Tô Đào nhìn quả đào, nói: "Chúng ta ăn cũng không hết, vậy hái mang ra ngoài cho dân chúng đi."
Lại chọn một chút đưa cho bằng hữu thân thích.
Nếu cứ vứt chúng đi như thế cũng lãng phí.
Lục Tễ gật đầu: "Được, nghe lời nàng."
Lục Tễ và Tô Đào cũng ngồi ở dưới bóng cây, ăn quả đào.
Mùi thơm của đào lan ra trong không khí.
Tô Đào không khỏi khen: "Ừm, đào ngon lắm mùi vị thật thơm."
Giòn giòn, mọng nước, vị rất ngọt.
Nàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của An An: "An An, chờ con lớn lên một chút, mẹ sẽ cho con ăn quả đào, được không?"
An An làm sao hiểu Tô Đào nói được, nàng ngoan ngoãn lệch bàn tay nhỏ bé, ăn sữa trong ngực mẹ.
Trước đó Lục Tễ đã quyết định rồi, hàng năm lúc hoa đào nở, hắn sẽ đưa Tô Đào tới đây xem hoa đào.
Qua năm nay, bởi vì sinh An An, Tô Đào phải ở trong phủ ở cữ, không tiện ra ngoài, hai người cũng không tới đây.
Hiện tại, hắn mang theo Tô Đào và An An đến, còn đến đúng lúc cây đào ra quả, coi như là bổ sung rồi.
Tiếng gió rì rào trong hương vị ngọt ngào của đào.
Tiếng nói cười của Tô Đào, An An thì không ngừng ừ ừ a a.
Đây là cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của bọn hắn, cũng là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Sắt cầm hoà cùng với điệu tiệc hầu, mong cầu trăm năm an vui hoà hảo.
Về sau sẽ có nhiều hơn một người, hắn mang theo Tô Đào và An An tới nơi này, mỗi năm xem hoa đào nở rộ.
Về sau, bọn hắn chính là một nhà ba người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook