Từ lúc biết mình mang thai, Tô Đào rất nhiệt tình.

Sáng ngày hôm sau, Tô Đào cho Tuyết Liễu đến nhà kho lấy thật nhiều vải ra, nàng muốn tự mình may xiêm y cho con.

Tô Đào thêu không tệ, so với Tú Nương còn tốt hơn.

Nàng dĩ nhiên muốn bản thân làm nhiều xiêm y cho con.

Những tháng sau bụng lớn hơn, đi cũng bất tiện, phải nhân giai đoạn này làm thêm chút việc.

Tuyết Liễu và nha hoàn cũng không ngăn cản, yên tâm đi làm việc Tô Đào đang cao hứng.

Tô Đào chọn rất nhiều vải mềm, sau đó bắt đầu may.

Xiêm y của dễ may hơn, tay nghề Tô Đào lại nhanh nhẹn, rất nhanh đã làm xong váy, nàng còn cố ý thêu trên tay áo thỏ ngọc giã thuốc.

Sau khi Lục Tễ trở về thấy một màn này.

Thỏ ngọc giã thuốc...

Lục Tễ hơi suy nghĩ một chút đã biết rõ vì sao Tô Đào lại thêu cái này, lúc trước hắn đưa cho Tô Đào đồ vật hơn phân nửa đều là kiểu đấy.

Hiện tại Tô Đào thêu xiêm y cho con như vậy, Lục Tễ chỉ cảm thấy ‌trong lòng ‌mềm mại.

Lục Tễ ngồi vào bên cạnh Tô Đào: "Đã muộn rồi, nàng mới mang thai một tháng, cũng không thể vất vả."

Lục Tễ luôn đặt Tô Đào lên đầu quả tim.

Từ lúc Tô Đào mang thai, hắn cố ý đi hỏi Vạn đại phu, lúc phụ nữ có thai cần ‌chú ý những gì.

Hỏi xong, hắn ghi lại từng điều trên sổ, ghi chép nghiêm túc vào quyển sách nhỏ.

Ba tháng đầu là thời điểm quan trọng nhất, dễ dàng sảy thai, sau‌ ba tháng, cái thai cũng sẽ ổn định hơn.

Thân thể Tô Đào lại rất yếu, càng cẩn thận hơn nữa.

Tô Đào thầm nghĩ cũng đúng, mệt quá lại hại thân thể, nên nàng buông đồ may vá xuống.

Lục Tễ cầm chặt tay Tô Đào: "Con mới được một tháng, cách thời gian sinh còn xa lắm."

Tô Đào gật đầu: "Ừ, ta biết rồi, chàng yên tâm đi."

Nàng biết rõ Lục Tễ khuyên nàng, nàng cũng không phải không nghe lời đấy, chỉ là vừa vặn‌ biết mình mang thai, quá mức ‌hưng phấn mà thôi.

Lục Tễ giúp Tô Đào ngồi lên giường mỹ nhân, còn tận tâm để gối mềm sau lưng Tô Đào.

Tô Đào không nhịn được hỏi Lục Tễ: "Phu quân, chàng thích con trai hay con gái?"

Nàng thấy con trai hay con gái ‌đều được, chuẩn bị xiêm y cũng đều là đồ mà nam nữ cũng có thể mặc.

Lục Tễ ôm Tô Đào ở trong ngực: "Đều được."

Đương nhiên, hắn càng thích con gái hơn, nếu‌ là con gái ‌ thì sẽ giống Tô Đào hơn.

Tô Đào mím môi, cái gì gọi là đều được, Lục Tễ rõ ràng là qua loa với nàng!

Kỳ thật nàng muốn cả nam và nữ, nhưng từ xưa đến nay mang thai đôi rất ít, huống chi là long phượng thai, có lẽ nàng không có vận may này.

Tô Đào không nhịn được lại nghĩ, là tỷ tỷ đệ đệ tốt, hay ca ca muội muội tốt?

Tô Đào nghĩ ngợi lung tung không ngừng, đến tối lúc ngủ còn đang xoắn xuýt chuyện này, thậm chí đi ngủ cũng không ngủ.

Lục Tễ không nhịn được hỏi Tô Đào: "Niên Niên‌, nàng nghĩ gì thế, đã trễ thế như vậy còn chưa ngủ?"

Tô Đào đem ý nghĩ của nàng nói với Lục Tễ.

Lục Tễ: "..."

Tô Đào có thể quyết định loại chuyện này sao?

Lục Tễ nghe người ta nói‌, nữ nhân mang thai có thể sẽ suy nghĩ rất nhiều, nghĩ ngợi lung tung.

Nhưng hắn không nghĩ tới, Tô Đào vừa mới mang thai một tháng đã bắt đầu.

Lục Tễ yên lặng, xem ‌ra mười tháng về sau, hắn sẽ bận rộn đây.



Lục Tễ khuyên Tô Đào xong, Tô Đào không suy nghĩ lung tung nữa, cũng không vội may xiêm y rồi.

Đúng như Lục Tễ nói, con vẫn chưa sinh ra nhanh như vậy, vội vàng làm gì.

Nàng mỗi ngày tản bộ, thỉnh thoảng may một bộ, thời gian cũng qua nhanh thôi.

Thời gian mỗi ngày trôi qua đi, bụng Tô Đào cũng ngày ngày lớn lên. 

Lúc mang thai bốn tháng, bụng dưới Tô Đào đã hơi hơi to lên.

Tô Đào soi gương, không nhịn được cảm khái, thật là thần kỳ.

Lục Tễ luôn đứng sau lưng Tô Đào, sợ Tô Đào đụng phải gì.

Tô Đào dở khóc dở cười ‌: "Phu quân, chàng khẩn trương như vậy làm cái gì, ta cũng không phải đụng một cái là vỡ."

Lục Tễ cũng quá mức‌ khẩn trương.

Lục Tễ thầm nghĩ hắn không hề khoa trương chút nào.

Tô Đào trong lòng hắn vốn dễ vỡ như ngọc lưu ly, huống chi hiện tại, mọi thứ vẫn phải cẩn thận hơn cho thỏa đáng.

Hắn cẩn thận nắm tay Tô Đào, đỡ nàng ngồi trên ghế.

Tô Đào cười không ngừng, nàng vừa mới lộ bụng rai, Lục Tễ làm ra trận chiến lớn như vậy, cũng không biết về sau Lục Tễ còn căng thẳng ‌thế nào.

Tô Đào cười xong, mới nhắc đến một chuyện: "Phu quân, mấy ngày nay quý phủ nhận được khá nhiều thiếp mời, có nên cho các nàng đến không."

Chuyện Tô Đào mang thai tất nhiên là không gạt được ai, mấy ngày hôm trước ‌liền truyền khắp toàn bộ kinh thành.

Điều này thật sự là tin tức lớn, trong kinh thành náo nhiệt cực kỳ.

Trong phủ cũng nhận được khá nhiều thiếp mời, cũng là muốn đến thăm Tô Đào.

Lục Tễ lắc đầu: "Không cần."

Nhiều người càng hỗn tạp, phiền nhiễu đến Tô Đào thì làm sao bây giờ.

Lục Tễ vốn là người bá đạo, huống chi hiện tại, hắn cũng không để ý người ngoài nói gì hắn.

Tô Đào thầm nghĩ cũng tốt, nàng cũng không thích ở chung cùng những người kia.



Thời gian nhẹ nhàng qua ‌ đi.

Cái thai của Tô Đào rất tốt, không bị nôn ói khiến người ta ghét bỏ, trái lại, nàng còn muốn ăn nhiều, càng thích ăn trái cây.

Hiện nay thời tiết đang là lúc nóng nhất, thích hợp ăn trái cây nhất.

Đáng tiếc Vạn đại phu nói rồi, thân thể nàng có chút yếu, ăn nhiều trái cây khó tránh khỏi lạnh, mỗi ngày chỉ có thể ăn một chút.

Điều này làm cho Tô Đào không chịu đựng được.

Cũng không biết là làm sao, sau khi Tô Đào mang thai càng muốn ăn nhiều hơn, có chút không khống chế nổi.

Giống như bây giờ, bởi vì không được‌ ăn trái cây yêu thích, trong nội tâm nàng ngứa ngáy vô cùng.

Đáng tiếc nha hoàn trong phủ đều tuân thủ một cách nghiêm chỉnh lời Vạn đại phu nói.

Tô Đào đành phải đợi ‌Lục Tễ trở về.

Lục Tễ vừa về đến, nàng nâng cao ‌bụng chạy về phía Lục Tễ, tội nghiệp nói: "Phu quân, chàng đã trở về."

Lục Tễ thấy‌ Tô Đào chạy chậm, kinh hồn bạt vía: "Làm sao vậy?"

Tô Đào chớp cặp mắt trong veo: "Ta muốn ăn chút trái cây, nhưng các nàng không cho ta ăn, phu quân, chàng cho ta ăn thêm một chút đi mà, được không?"

Lục Tễ dở khóc dở cười, hắn còn tưởng rằng là việc gì to tát, ra là bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy.

Bụng càng lớn hơn, tâm tư Tô Đào cũng càng mẫn cảm, có đôi khi như đứa bé con vậy.

Rõ ràng bình thường không có tham ăn như vậy, nhưng lúc này vì muốn trái cây mà nhỏ nhẹ nói chuyện cùng hắn.

Lục Tễ đỡ Tô Đào ngồi xuống: "Niên Niên‌..."

Hắn còn chưa nói hết, Tô Đào ngẩng cổ hôn một cái lên khóe môi của hắn: "Có được hay không vậy, phu quân?"

Từ lúc Tô Đào mang thai, hai người sẽ không thân mật quá mức‌.

Tuy Lục Tễ rất thích Tô Đào, nhưng cũng sẽ đụng vào Tô Đào lúc nàng mang thai.

Tuy Vạn đại phu nói thai nhi ổn định có thể hành phòng, nhưng hắn vẫn không đụng Tô Đào, hắn thật sự đau lòng Tô Đào.

Nhưng Tô Đào cứ vô cớ gây rối hắn như vậy, hắn khó tránh khỏi bị ‌dấy lên vài phần tâm tư.

Tô Đào ôm cánh tay‌ Lục Tễ: "Phu quân, đợi ‌một lát ta sẽ hôn chàng nhều hơn, thưởng cho chàng được không?"

Lục Tễ nỗ lực khống chế chính mình.

Thấy Lục Tễ muốn từ chối, nước mắt Tô Đào tựa như trân châu rơi xuống.

Lục Tễ luống cuống: "Làm sao vậy?" 

Tô Đào khóc thút tha thút thít.

Nàng mang thai mà, sao muốn ăn gì cũng không được ăn.

Lục Tễ không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn nói: "Chỉ cho phép ăn một chút."

Hắn cũng không chỉ là vì con, càng lo lắng thân thể Tô Đào nhiều hơn, Vạn đại phu nói rồi, dạ dày nàng gần đây không được tốt.

Nhưng nhìn nước mắt Tô Đào, hắn chịu không nổi đầu hàng.

Khó khăn dỗ dành Tô Đào, lại ăn chút trái cây, Tô Đào cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười rồi.

Ban đêm lúc chìm vào giấc ngủ, Lục Tễ không nhịn được nghĩ, Tô Đào thật sự là càng ngày càng nũng nịu.

Lục Tễ ôm Tô Đào ở trong ngực: "Gần đây sao lại tham ăn như vậy?"

Tô Đào có chút xấu hổ, nàng cũng không biết làm sao vậy, xưa nay nàng căn bản không làm được chuyện này, dù sao bây giờ ‌tâm tư cũng rất hay thay đổi.

Mặt của nàng hồng hồng: "Không phải là ta, đều là bởi vì con của chàng!"

"Là con của chàng thèm ăn, mới kêu ta như vậy đấy."

Ừ, chính là như vậy, không sai.

Tô Đào vuốt bụng của nàng, trong lòng nàng tự nhủ, tương lai đứa bé sẽ không phải là nhóc tham ăn chứ.

A..., hy vọng con có thể giống Lục Tễ.

Nói lên cái này, Tô Đào lại không nhịn được nghĩ, con sinh ra sẽ giống ai?

Trên phương diện ‌học hành, nàng hy vọng con có thể giống Lục Tễ nhiều hơn.

Lục Tễ thông minh nhiều hơn so với nàng, đọc sách hội họa cũng tinh thông, nếu con giống nàng...

Tô Đào lắc đầu, cái này không thể được‌!

Về phương diện khác‌, Tô Đào cũng tinh tế suy tư một chút, giống như Lục Tễ là tốt rồi.

Dường như cái gì Lục Tễ cũng biết, con giống như Lục Tễ cũng không tệ.

Về phần nàng, con sẽ giống‌ tướng mạo của nàng đi.

Tô Đào cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng hình như chỉ có dung mạo xuất sắc hơn so với Lục Tễ chút.

Tô Đào càng nghĩ càng phiền lòng, không nhịn được thở dài, nàng thật sự sợ sau này con sẽ giống tính cách của nàng.

Ban đêm như mực, có chút ánh trăng.

Trăng bị che khuất, Lục Tễ nghiêng mặt nhìn ‌Tô Đào: "Lại nghĩ gì thế?"

Tô Đào níu lại ống tay áo Lục Tễ: "Phu quân, sau này chàng ở bên chăm sóc ta, được không?"

Lục Tễ hôn cái trán Tô Đào: "Đương nhiên."

Hiện tại hắn sẽ tạm ngừng công việc, hơn phân nửa thời gian đều dành cho Tô Đào.

Nhưng nhìn ‌Tô Đào như vậy, hình như còn có chút không đủ.

Nếu như thế, về sau hắn rút ra càng nhiều thời gian cùng Tô Đào.

Tô Đào lại nói: "Đúng rồi, phu quân, sau này chàng chọn nhiều sách tối nghĩa, loại này rất khó, thường xuyên giảng cho ta nghe."

Lục Tễ: "..."

"Đây là thế nào?"

Bình thường, Tô Đào cũng không xem hết một tờ của loại sách này, sao lúc này đột nhiên bảo cho hắn đọc cho nàng nghe.

Tô Đào biểu lộ rất nghiêm túc: "Tuy bây giờ con còn đang trong bụng, nhưng vẫn cần ‌sớm chuẩn bị cho thỏa đáng."

"Vì vậy, mỗi ngày con đều‌ phải nghe kinh, sử, tử, tập, sau khi lớn lên nhất định‌ sẽ thích đọc sách."

Tô Đào nói xong thì‌ thở dài.

Thật sự là làm cha làm mẹ mới sẽ tâm tư của cha mẹ.

Con vẫn còn trong bụng, nàng đã quan tâm chuyện này rồi.

Đương nhiên, nàng không nói ra một điểm là nàng sợ con sẽ giống nàng không thích đọc sách.

Tuy nói đó là lời ngụy biện, nhưng nghe vẫn có chút đạo lý...

Lục Tễ gật đầu: "Được, nghe lời nàng."

Tô Đào bị nuông chiều nên có tính cách trực tiếp như vậy, sau khi mang thai càng phải như vậy, một khắc cũng‌ không thể chờ.

"Phu quân, bây giờ chàng đọc cho ta đi."

Lục Tễ đốt lên ngọn nến, sau đó lấy một quyển sách đọc.

Tô Đào nghe có vẻ là nghe hiểu đấy, nhưng cảm giác như là lúc hát bài hát ru con, nghe xong thấy lơ mơ‌.

Không tới một thời gian uống cạn chung trà, nàng lệch qua trên giường ngủ ‌rồi, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng lên.

Lục Tễ bật cười, thật sự là, hắn cũng không biết nói gì cho phải.

Ngày hôm sau ‌lúc thức dậy, Tô Đào vô cùng chán ngán thất vọng.

Nàng sờ lên bụng của mình, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ đứa bé này cũng giống như nàng, là một người không thích đọc sách hay sao?

Cái này không thể được.

Về sau nàng phải kiên trì hơn, không thể ngủ trong lúc Lục Tễ giảng bài nữa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương