Tô Đào vừa vào nhà, Phòng ma ma và Tuyết Liễu đã thấy Tô Đào đang cầm thư hòa ly trong tay.

Lúc trước các nàng còn ngóng trông Lục Tễ và Tô Đào còn có hy vọng cứu vãn.

Nhưng bây giờ thấy hưu thư, các nàng biết rõ là không còn bất kỳ hy vọng nào nữa, cả hai người đều âm thầm thở dài.

Lục Tễ và Tô Đào thật sự rất xứng đôi.

Chỉ tiếc, duyên phận giữa hai người chưa tới thôi.

Phòng ma ma sắp xếp lại tâm tình của bà: "Phu nhân, ta và Tuyết Liễu đã sắp xếp xong xiêm y của người, còn ở bên cạnh, người xem người có muốn mang mấy thứ này đi không?"

Nhất là đồ trang sức, có rất nhiều món quý giá.

Tô Đào nhìn những món trang sức kia, sau đó nàng lắc đầu, nàng không định mang mấy thứ này đi.

Vừa rồi Lục Tễ đã cho nàng rất nhiều tiền.

Chút trang sức này quá quý giá rồi, nàng không thể nhận.

Tô Đào nhìn những món trang sức đang tỏa ra ánh sáng lung linh kia, nàng nhớ tới lần ngã xuống núi Lương Nguyên đã nhặt đồ trang sức về.

Có thật nhiều vết xước, có giữ lại cũng không có tác dụng gì.

Tô Đào lấy những món trang sức bị hỏng, chuẩn bị mang đi.

Cho dù thế nào thì Lục Tễ cũng đã cứu nàng một mạng, cho dù hắn không thích nàng, nàng cũng muốn cảm ơn hắn, muốn nhớ kỹ chuyện này.

Còn cả khuyên tai Ngọc Thố nữa.

Đó là khi nàng mới xỏ lỗ tai, Lục Tễ đã đưa cho nàng.

Đối với nàng mà nói ý nghĩa của chiếc khuyên này không giống với những loại trang sức khác, nàng cũng muốn mang nó đi.

Dù sao Lục Tễ đã biết rõ nàng thích hắn, nàng cũng không cần phải giấu diếm.

Cho dù sau này nàng buông bỏ chút tình cảm này, nhưng trong lòng cũng đã vĩnh viễn nhớ kỹ những gì nàng muốn ghi nhớ.

Còn những đồ trang sức ở kia, nàng không hề mang đi dù chỉ một chiếc.

Còn bản tự thiếp Lục Tễ cho nàng.

Lẽ ra khi hai người hòa ly, nàng cũng không được Lục Tễ luyện chữ cho nữa.

Nhưng Tô Đào không có tính bỏ dở nửa chừng, nàng đã luyện hơn mấy tháng, cũng không muốn từ bỏ, nên nàng sẽ mang theo cả bản tự thiếp.

Trừ những vật đó ra, cũng không có gì.

Đồ đạc Tô Đào mang vốn ít, sau khi sửa soạn vẫn được mấy cái hòm lớn.

Sáng ngày thứ hai, Tô Đào ôm Tuyết Cầu.

Nàng nhìn Tuyết Cầu: "Tuyết Cầu, hôm nay ngươi sẽ đi theo ta, chúng ta đến một nơi non xanh nước biếc, ngươi nhất định sẽ quen thôi, đúng không?"

Lời này tuy là nói đối với Tuyết Cầu, nhưng giống như đang nói với chính nàng hơn.

Nàng nhất định sẽ quen việc không có Lục Tễ  trong cuộc sống.

Tuyết Cầu không hiểu gì hết, chỉ biết kêu meo meo.

Tô Đào ôm Tuyết Cầu, mắt nhìn trong phòng rất lâu, sau đó nói: "Đi thôi."



Trong thư phòng.

Lương Nguyên bẩm báo với Lục Tễ: "Hầu gia, đoàn người của phu nhân vừa ra khỏi phủ."

Lục Tễ vẫn không ngẩng đầu: "Thuyền đã chuẩn bị tốt chưa?"

Lương Nguyên: "Chuẩn bị tốt rồi ạ, là thuyền của phủ chúng ta, người chèo thuyền cũng rất đáng tin, thuộc hạ cũng đã nói với người ta phân phó của ngài. Trên một chiếc thuyền khác đều có ám vệ đã được ngụy trang tốt, đi phía sau thuyền của phu nhân, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì."

Lục Tễ không nói gì.

Hắn giương mắt nhìn ánh mặt trời phía ngoài: "Hôm nay khí trời tốt."

Trời ấm gió mát, ánh nắng tươi sáng, là một ngày thích hợp để xuất hành.

Tô Đào nhất định sẽ bình an đến Lạc Châu.

Lương Nguyên chỉ cảm thấy vô cùng khổ sở.

Hắn đã như vậy rồi, đừng nói đến Hầu gia của bọn hắn.

Nhưng hắn lại không biết nên nói gì để an ủi Lục Tễ.

Lục Tễ đứng dậy: "Ta đến phòng chính xem."



Phòng chính rất an tĩnh, không có chút động tĩnh nào.

Đã vài ngày Lục Tễ không có phòng chính rồi, bây giờ tới phòng chính, hắn kinh ngạc phát hiện ra phòng chính không có thay đổi lớn gì.

Hắn nhớ tới lúc trước hắn sinh bệnh, Tô Đào đã dọn đến sương phòng ở.

Khi đó nàng dọn đi rất nhiều thứ, sau đó lại sắp xếp bài trí trong phòng, nên trong phòng có thay đổi rất lớn.

Nhưng bây giờ lại không hề có chút thay đổi nào.

Rời đi thực sự chính là như vậy, hắn nghĩ.

Vừa vào gian ngoài, Lục Tễ đã thấy một cái giường mỹ nhân.

Trên giường mỹ nhân vẫn để hai cái  gối mềm, bình thường lúc không có chuyện gì làm hắn và Tô đào vẫn ngồi trên giường mỹ nhân nghỉ ngơi.

Lục Tễ nhớ kỹ, Tô Đào thường xuyên ngồi ở đây kiểm tra, đối chiếu sổ sách.

Rõ ràng là một tiểu nương tử chưa lớn, nhưng nàng lại giống như là một chủ mẫu chân chính vậy.

Tô Đào còn thường xuyên kiêu ngạo tỏ ý với hắn rằng nàng còn quản chuyện nhà tốt hơn quản gia.

Lại đi vào trong thì thấy một cái tráp.

Cái tráp này là cái tráp trang điểm của Tô Đào.

Ngày nào nàng cũng thích ngồi ở chỗ này trang điểm, vừa thanh nhã lại sinh động.

Hắn còn ngồi ở chỗ này hoạ mi cho Tô Đào, còn vẽ ra một con côn trùng.

Trong cái tráp đó có rất nhiều đồ trang sức, cũng không thiếu một món nào.

Món duy nhất bị lấy đi là đôi khuyên tai Ngọc Thố.

Lục Tễ biết rõ vì sao Tô Đào chỉ mang đi đôi khuyên tai ấy.

Đi vào gian trong là một bức bình phong.

Tô Đào thường xuyên bảo hắn đi ra ngoài, sau đó thay y phục sau tấm bình phong.

Nàng thay đồ rồi cho hắn giúp chọn xem bộ nào đẹp hơn để đi dự yến tiệc.

Tô Đào còn nói năng hùng hồn rằng nàng là phu nhân của hắn, tất nhiên không thể thua kém ai, nàng phải là người đẹp nhất mỗi cuộc yến hội.

Lục Tễ bật cười, hắn dường như còn thấy khóe môi đang nhếch lên của Tô Đào nữa.

Đi qua bình phong là một cái giường.

Hắn và Tô Đào đã chung giường hơn mấy tháng.

Tô Đào ngủ rất nhanh, chỉ một lát là hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng.

Lục Tễ ngồi ở trên giường.

Mỗi một chỗ trong phòng, mỗi một góc nhỏ đều tràn đầy hơi thở của Tô Đào.

Hắn dường như có thể thấy Tô Đào mỗi lúc trời tối ngồi ở đằng kia thoa dầu thơm, sau đó xem du ký cùng hắn, cùng nhau luyện chữ...

Cho đến lúc này, Lục Tễ mới thật sự kịp phản ứng rằng Tô Đào đã đi rồi.

Mặc dù gian phòng này không có gì thay đổi, nhưng lại thiếu mất một người, một người rất quan trọng.

Mà người này, hoàn toàn là do hắn đuổi đi.

Lục Tễ chỉ cảm thấy không thở nổi.

Trái tim của hắn đau quá.

Lúc này, Lục Tễ mới biết được, lúc người ta thương tâm, trái tim thật sự rất đau.

Thật lâu sau, Lục Tễ mới phát giác được hắn có thể thở được rồi.

Hắn không muốn ở lại trong gian phòng này, hắn sợ hắn ở lại trong phòng này sẽ không nhịn được đi gọi Tô Đào trở về.

Nói cho nàng biết tất cả.

Hắn trở lại thư phòng.

Nhưng vừa đến thư phòng, Lục Tễ lại nghĩ tới những ngày Tô Đào mang canh cho hắn.

Hắn dường như có thể thấy Tô Đào đang trước giá sách chọn du ký nữa.

Lúc nàng không quyết định được, nàng còn hỏi hắn xem quyển du ký nào đẹp hơn.

Lục Tễ hồn bay phách lạc ngồi trên ghế.

Thật lâu sau, Lục Tễ mới mở to mắt.

Hắn mở thư ra, hắn muốn gửi cho Tô Đào một phong thư.

Nói hết những tình cảm chất chứa từ đáy lòng của hắn ra ngoài.

Lục Tễ đề bút, dòng đầu tiên chính là:

"Niên Niên, đã lâu không gặp:

Lạc Châu là một nơi non xanh nước biếc hiếm có, năm, sáu tháng sau, khi nàng biết tin ta đã chết, chắc là Lạc Châu vẫn còn đang ấm áp như xuân."

Ghi đến đây, ngòi bút của Lục Tễ  dừng lại.

Nếu hắn chết, chắc chắn là triều Đại Chu sẽ xôn xao, Tô Đào ở Lạc Châu xa xôi cũng sẽ biết tin tức này, hắn muốn giấu giếm cũng không lừa được nàng.

Hắn cũng không muốn Tô Đào biết rõ tình cảm của hắn với nàng, cũng không muốn nàng biết tất cả những việc hắn đã làm.

Nếu không, với tình tình lương thiện của Tô Đào, chỉ sợ rằng nàng sẽ day dứt lương tâm.

Ngay cả việc Lương Nguyên sửa lại tên người sở hữu sản nghiệp thành Tô Đào, Lục Tễ cũng bàn giao với Lương Nguyên rằng đợi nhiều năm sau, Tô Đào đã không còn tình cảm với hắn thì mới giao cho Tô Đào.

Nhưng mà cũng may, đây là một phong thư vĩnh viễn sẽ không được gửi đi.

Lục Tễ có thể tùy hứng một lần, nói ra tất cả tình cảm của hắn với Tô Đào.

Lục Tễ đề bút rồi tiếp tục viết: "Thật ra, lần đầu tiên gặp nàng không phải là đêm tỉnh lại đó, mà là ở trong ngọc bội. Chắc là nàng sẽ không tin, nhưng trong lúc ta hôn mê, hồn phách của ta đã nhập vào ngọc bội của phụ thân. Mặc dù ta không thể nói, nhưng ta có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ ở bên ngoài."

Lục Tễ nhớ tới lúc nhìn thấy ánh sáng Lục Ly kỳ lạ đó.

Khi đó, ở trong ngọc bội, hắn nhìn thấy Tô Đào luôn hết lòng chiếu cố hắn, giúp hắn uống thuốc, giúp hắn may xiêm y, trong lúc tất cả mọi người chờ hắn chết cóng, là Tô Đào đã liều mạng ra mặt cứu hắn.

Hắn vĩnh viễn nhớ kỹ câu nói của Tô Đào: "Đi, cùng ta về nhà."

Lục Tễ viết hết những chuyện đó ra, sau đó lại tiếp tục viết:

"Có lẽ từ khi đó, ta cũng đã thích nàng rồi. Ta chưa từng dám nghĩ, ta là một người sống trong tối tăm mà cũng có thể nhận được ánh sáng từ nàng, Niên Niên ạ."

Lục Tễ vốn tưởng rằng đời này của hắn sẽ vẫn như thế, cô đơn mà chết, không chỗ nương tựa, không có gánh nặng trên người.

Nhưng ông trời lại ban cho hắn Tô Đào.

Mặc dù bọn hắn không thể bên nhau đến già, nhưng vẫn có thể làm bạn những ngày này đã quá đủ rồi.

Đôi mắt đen láy của Lục Tễ khẽ rũ xuống, tiếp tục viết:

"Cuối cùng, Niên Niên, nếu như một ngày kia ngươi có thể đọc được phong thư này, hy vọng ngươi biết rằng có một người như ta, cho dù thân ta ở dưới ngục, nhưng ta đã từng vì ngươi mà hướng tới ánh mặt trời."

Hắn hạ bút.

Lục Tễ nhìn đoạn văn tự cuối cùng, không nhịn được cười khổ.

Hắn vốn cũng không ý định gửi phong thư này, sao lại nói Tô Đào có thể nhận được phong thư này chứ.

Đây chỉ là hắn rảnh rỗi đến nỗi tưởng tượng ra mà thôi...

Lục Tễ hạ bút lông xuống, sau đó cẩn thận chiết thư, bỏ vào trong phong thư.

Hắn luôn là một người có đầu có cuối, cuối cùng lại viết lên trên phong thư ba chữ "Gửi Niên Niên".

Sau khi viết xong, Lục Tễ nhìn phong thư này đến ngẩn người.

Hắn để bức thư vào trong bàn trà.

Đây nhất định là một phong thư không thể gửi đi được, nhưng mà hắn sẽ vĩnh viễn giữ lại phong thư này.

Lục Tễ giương mắt nhìn ánh mặt trời phía ngoài.

Hắn nghĩ, chắc lúc này Tô Đào cũng đã đến bến tàu rồi.

Chờ lên tàu, thêm chút thời gian nữa, nàng đã có thể đi thuyền về phía Lạc Châu rồi.

Lục Tễ nhắm hai mắt lại.

Cho dù thế nào hắn cũng không an tĩnh được.

Cuối cùng, Lục Tễ chỉ có thể luyện võ, rồi lại luyện võ.

Căn bệnh của hắn không còn nghiêm trọng, chỉ nặng vào lúc đầu, bây giờ thân thể hắn cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Chỉ là thỉnh thoảng hắn sẽ mất đi khí lực, nhưng mà không có gì đáng ngại.

Lục Tễ lấy cây thương trước kia hắn dùng trên chiến trường ra, nó vô cùng nặng.

Chỉ có như thế, hắn mới có thể tạm thời quên Tô Đào.

Trong khu luyện võ, Lục Tễ dường như phát điên, hắn không ngừng luyện võ, trên người đều ướt đẫm.

Lương Nguyên ở phía dưới vừa nhìn vừa lo lắng.

Mặc dù bây giờ thân thể Hầu gia của bọn họ còn không có gì đáng ngại, nhưng cũng không thể không thương tiếc thân thể như vậy.

Lương Nguyên không nhịn được mở miệng nói: "Hầu gia, người dừng lại nghỉ một lát được không?"

Trên đài, Lục Tễ dường như không nghe thấy Lương Nguyên nói gì cả.

Lương Nguyên biết rõ hắn có khuyên như thế nào cũng vô ích, chỉ có thể ngậm miệng.

Đặt trong hoàn cảnh của mình, nếu như hắn là Lục Tễ, hắn có giống như Lục Tễ không?

Lương Nguyên biết hắn không làm được.

Hầu gia thật sự yêu phu nhân nên mới có thể làm thế.

Lương Nguyên thở dài.

Hắn phân phó một gã sai vặt: "Ở đây nhìn kỹ Hầu gia, nếu như thân thể Hầu gia có gì không thoải mái, lập tức đi mời Vạn đại phu đến."

Gã sai vặt nhận mệnh: “Vâng.”

Lương Nguyên thì đi tới thư phòng.

Mấy ngày nay Lục Tễ luôn luôn lên kế hoạch sắp tới, cũng liên hệ nhiều hơn với Bắc Cảnh, nên tất nhiên cũng có nhiều văn thư hơn.

Lương Nguyên định đến thư phòng phân loại những văn thư này trước.

Cũng là giảm bớt chút gánh nặng cho Lục Tễ.

Lương Nguyên trực tiếp đến thư phòng.

Quả nhiên, trong thư phòng đã chồng chất rất nhiều văn thưu.

Lương Nguyên đã hầu hạ Lục Tễ từ lâu, cũng biết rõ thói quen xử lý sự vụ của Lục Tễ.

Hắn bắt đầu phân loại văn thư.

Lương Nguyên vừa sắp xếp lại văn thư, lại không nhịn được thở dài.

Lương Nguyên đang sắp xếp văn thư, hắn lại chợt nhìn thấy một phong thư.

Trên phong thư chỉ ghi ba chữ: "Gửi Niên Niên."

Lương Nguyên là tâm phúc của Lục Tễ, sao có thể không biết tên mụ của Tô Đào được.

Lương Nguyên thầm nghĩ, đây chẳng phải là thư của Hầu gia bọn hắn muốn gửi cho phu nhân sao?

Tại sao Hầu gia vẫn chưa đưa nó cho phu nhân, chẳng lẽ là do xấu hổ?

Chuyện này cũng rất có khả năng.

Cũng có thể là vì quá mức thương tâm, cho nên ngài ấy đã quên.

Lương Nguyên định đến khu luyện võ hỏi Lục Tễ.

Nhưng vừa nghĩ tới Lục Tễ đang không có tâm trạng để ý đến gì, có lẽ ngài ấy sẽ không trả lời hắn đâu.

Nếu như thế, hắn tự mình đưa thư vậy.

Lúc này đã không còn sớm nữa, sợ là thuyền đã rời bến, cũng không biết có thể theo kịp hay không.

Nhưng mà mặc kệ có thể theo kịp hay không, hắn cũng phải đi một chuyến.

Coi như là vì Hầu gia làm một việc vậy.

Lương Nguyên hạ quyết tâm, hắn cầm phong thư lên, sau đó cưỡi ngựa vội vã phóng ra bến tàu.

Tĩnh Viễn Hầu phủ cách bến tàu rất xa, mất rất nhiều thời gian mới có thể đến.

Trên đường đi, Lương Nguyên dùng roi cho ngựa đi nhanh một chút, tuyệt đối không để chậm trễ, nếu không phu nhân sẽ không nhận được thư của Hầu gia.

Nhưng hắn lại lo lắng, vì ngựa cũng có giới hạn.

Chờ đến khi hắn đến bến tàu, đã chậm mất rồi.

Lương Nguyên thầm nghĩ hỏng rồi, e là lúc này phu nhân đã sớm rời đi.

Đúng vào lúc này, hắn lại được Phòng ma ma.

Phòng ma ma đang đứng trước một quán nhỏ gần bến tàu, hình như là muốn mua chút bánh ngọt.

Đôi mắt Lương Nguyên sáng lên, hắn vội vàng tiến lên: "Phòng ma ma, các ngươi còn chưa đi sao?"

Phòng ma ma lại càng hoảng sợ, sau nửa ngày mới phản ứng lại: "Lương Nguyên, sao ngươi lại tới đây?"

Phòng ma ma có chút kích động: "Chẳng lẽ Hầu gia đã đổi ỵ́?"

Phòng ma ma đã trải qua rất nhiều chuyện, bà có thể nhìn ra được hai người Lục Tễ và Tô Đào vẫn còn có thể làm lành.

Lương Nguyên lắc đầu.

Phòng ma ma thất vọng thở dài, bà thật tâm thấy Lục Tễ và Tô Đào vô cùng xứng đôi.

Nhưng mà việc đã đến nước này, bà nhiều lời cũng vô ích.

Phòng ma ma hỏi Lương Nguyên: "Nếu đã như thế, Lương Nguyên, sao ngươi lại tới đây?"

Lương Nguyên đưa thư đưa cho phòng ma ma: "Đây là ta phát hiện ra trong thư phòng của Hầu gia, chắc là ngài muốn đưa nó cho phu nhân, nên ta mới vội vàng chạy tới đây."

Phòng ma ma nhận lấy bức thư: "Sao ngươi không tự giao nó cho phu nhân?"

Lương Nguyên nghẹn lời, sau đó nói: "Ta sẽ không lên thuyền, mà có khi phu nhân cũng không muốn nhìn thấy ta."

Nói thật ra là hắn sợ nhìn thấy Tô Đào.

Hắn sợ hắn sẽ không nhịn được nói tất cả với Tô Đào, nên mới chuyển thư cho Phòng ma ma.

Phòng ma ma cất kỹ bức thư: "Cũng được, đợi lát nữa ta lên thuyền sẽ giao nó cho phu nhân."

Chắc là Hầu gia muốn dặn dò phu nhân.

Bà có thể nhìn ra được cho dù hai người có hòa ly, cũng sẽ không hoàn toàn rạch ròi mọi thứ với nhau.

"Đúng rồi, Phòng ma ma, lẽ ra giờ này sớm nên lái thuyền rồi, sao các ngươi còn chưa đi?" Lương Nguyên lại hỏi Phòng ma ma.

Phòng ma ma: "Mới vừa có một đệ tử tôn thất bảo là muốn đi thuyền, nên phải đợi một chút."

Tô Đào không còn là phu nhân của Tĩnh Viễn Hầu phủ nữa, tất nhiên là nàng muốn ít phải lộ hiện, cho nên cũng nhường đường cho đệ tử tôn thất kia.

Lương Nguyên thầm nghĩ như vậy cũng tốt, nếu không có đệ tử tôn thất này, hắn cũng không đưa được phong thư này đến đây.

Lương Nguyênlàm xong chuyện, lời nên nói cũng đã nói, cũng là thời điểm cần phải đi: "Phòng ma ma, ta về phủ trước đây."

Rời đi vài bước, Lương Nguyên không nhịn được quay đầu, lại nói: "Phòng ma ma, ngươi hãy chăm sóc phu nhân thật tốt."

Đây chính là mạng của Hầu gia bọn họ.

Là người mà Hầu gia sắp rời khỏi thế gian mà vẫn muốn bảo vệ.

Phòng ma ma gật đầu: "Ngươi yên tâm."

Đời này bà không có con cái, cũng không có con cháu, nửa đời sau bà đi theo Tô Đào, tất nhiên là bà muốn tận tâm với nàng.

Đến đây, Lương Nguyên không có gì để nói nữa, hắn quay người lên ngựa đi.

Phòng ma ma mua bánh ngọt xong, bà trở về thuyền.

Vị đệ tử tôn thất kia cũng đã đến, người chèo thuyền cũng đã bắt đầu chèo thuyền.

Ngay từ đầu, thuyền đi có chút chậm.

Tô Đào gọi người mở cửa sổ ra, sau đó nhìn cảnh sắc trên mặt nước.

Phòng ma ma tiến vào khoang thuyền, nàng để bức thư bên cạnh bàn trà rồi nói với Tô Đào: "Phu nhân, đây là bức thư ban nãy Lương Nguyên vừa mới mang đến."

Tô Đào vừa nhìn đã biết đó là chữ của Lục Tễ, dù sao nàng cũng đã nhìn thấy ngàn vạn lần rồi.

Nhưng tại sao Lục Tễ lại gửi thư cho nàng chứ?

Với tính cách của Lục Tễ, cái gì nên nói hắn sẽ nói, việc gì nên làm hắn sẽ làm, sao lại gửi thư cho nàng?

Nhưng bây giờ nàng chưa muốn mở bức thư này ra.

Nàng có chút không dám xem phong thư này của Lục Tễ.

Phòng ma ma thấy tâm trạng của Tô Đào không tốt, bà cũng không nói thêm gì, chỉ lui xuống.

Phòng ma ma vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Tô Đào và Tuyết Cầu.

Tuyết Cầu vẫn luôn ở trong khuôn viên Tĩnh Viễn Hầu Phủ, chưa hề ra khỏi cửa, lúc này nhìn thấy cảnh vật lạ lẫm, nó vẫn có chút sợ.

Nó dựa sát vào trong ngực Tô Đào, kêu meo meo không ngừng, âm thanh cũng rất nhỏ.

Tô Đào cực kỳ đau lòng, nàng vuốt ve bộ lông của Tuyết Cầu: "Tuyết Cầu nghe lời, không sợ, chờ đến Lạc Châu thì chúng ta sẽ có nhà mới thôi."

Tuyết Cầu đang kêu meo meo, đột nhiên ngửi thấy được mùi vị quen thuộc, nó hưng phấn lấy móng vuốt nhỏ cào lá thư lên, giống như là đang nghi ngờ, tại sao trong bức thư lại có thể có mùi của Lục Tễ.

Tô Đào có hơi thất thần.

Nàng để Tuyết Cầu vào trong ổ, sau đó mở phong thư đó ra.

Nàng cũng muốn biết Lục Tễ muốn nói gì với nàng.

Vừa mở thư ra, lọt vào trong tầm mắt của nàng chính là chữ viết quen thuộc, lại nhìn qua hàng chữ thứ nhất, Tô Đào liền mở to hai mắt

Biết được tin tức cái chết của hắn là sao?

Đây là ý gì?

Tô Đào gần như không thể suy nghĩ, nàng theo bản năng nhìn xuống.

Cho đến khi thấy câu nói cuối cùng: "Có một người như ta, cho dù ở địa ngục tăm tối, cũng đã từng vì nàng mà hướng tới ánh mặt trời."

Giọt nước mắt của Tô Đào rơi xuống tờ giấy.

Lục Tễ, cái tên lừa đảo này!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương