Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện
-
Chương 53
Người đi bên ngoài cửa sổ như dệt cửi.
Lại không nhìn thấy một màn pháo hoa như vậy.
Tô Đào cắn cánh môi.
Nàng đã vứt bỏ thể diện hỏi Lục Tễ rồi, nhưng chỉ đổi lại được một đáp án vô tình như thế.
Nàng đã thử rồi, nỗ lực rồi, nếu như không được đáp lại, tất cả cũng nên chấm dứt như vậy thôi.
Nàng cũng muốn giữ thể diện, muốn giữ lòng tự tôn của bản thân.
Tô Đào nhìn Lục Tễ: "Được, ta biết rồi."
Mặc dù giọng nói của nàng còn mang theo tiếng nức nở, nhưng ánh mắt của nàng vẫn kiên định như vậy: "Bây giờ thời gian cũng không còn sớm, ta trở về đây."
Không hề khóc lóc, không có chất vấn, cũng không có dây dưa.
Không khác gì những lúc bình thường.
Nhưng Lục Tễ biết rõ, một Tô Đào như vậy mới thật sự đang bị tổn thương trong tim.
Rõ ràng đây là kết quả hắn muốn, nhưng bây giờ hắn lại muốn đổi ý.
Lục Tễ dùng hết ý chí mới khống chế được chính hắn: "Được."
Tô Đào đứng dậy, đi ra ngoài.
Lục Tễ cũng đứng lên theo nàng, hắn đứng lên sau đó mới phát hiện Tô Đào làm rơi bức họa kia, hắn cúi người cầm bức họa lên, sau đó đi xuống lầu.
Tô Đào đi thẳng lên xe ngựa, nàng bảo xa phu khởi hành.
Xa phu hơi nghi ngờ một chút, tại sao phu nhân không chờ Hầu gia, thường ngày không phải là phu nhân và Hầu gia cùng nhau ngồi xe ngựa hồi phủ sao?
Nhưng mà xa phu không dám hỏi, chỉ nghĩ là Lục Tễ muốn cưỡi ngựa trở về, nên hắn cầm chặt dây cương đánh vào ngựa rời đi.
Lục Tễ thì cưỡi ngựa theo ở phía sau.
Hai người một trước một sau cũng gần như cùng về phủ một lúc.
Tô Đào nhìn Lục Tễ: "Hôm nay sắc trời đã tối, chàng ở thư phòng đi, đợi ngày mai hai chúng ta sẽ nói rõ ràng tất cả mọi chuyện."
Nàng và Lục Tễ giả làm vợ chồng lâu như vậy, có thật nhiều chuyện đều trộn lẫn lại với nhau, cần phải ngồi lại nói cho rõ ràng.
Lục Tễ gật đầu: "Được."
Nói xong, Tô Đào xoay người trở về phòng chính.
Trong phòng không có nha hoàn, là không gian thuộc về một mình nàng.
Sau khi Tô Đào ngồi xuống giường, cuối cùng nàng cũng không cần mạnh mẽ chịu đựng nữa.
Nàng giấu tại cái tay bên trong tay áo đã hơi hơi phát run.
Tuy nói đã quyết định từ lâu, nhưng trong lòng nàng vẫn không nhịn được khổ sở.
Dáng vẻ ban nãy như vậy cũng đều là do nàng gắng gượng thôi.
Tô Đào đưa tay vỗ vỗ mặt của nàng: "Không thể khóc, ngàn vạn lần không thể khóc."
Không thể để lộ biểu cảm như vậy trước mặt Lục Tễ.
Đúng lúc này, Phòng ma ma và Tuyết Liễu đi vào.
Vừa mới dùng bữa xong, Phòng ma ma và Tuyết Liễu đều trông coi ở phía dưới, cho nên không biết chuyện gì xảy ra.
Tuyết Liễu vừa vào phòng đã hỏi: "Phu nhân, sao Hầu gia lại đi về phía thư phòng vậy?"
Hơn nữa hai người cũng không cùng ngồi xe ngựa trở về, thật là có chút kỳ lạ.
Tô Đào nhếch cánh môi: "Phu... Hắn nói tối nay có một số việc muốn làm nên sẽ ngủ ở thư phòng."
Nàng cũng không nói hết hai chữ phu quân nữa.
Phòng ma ma và Tuyết Liễu giật mình.
Đúng là cũng có loại chuyện này, trước kia lúc Lục Tễ bận rộn sẽ ngủ ở thư phòng.
Tuyết Liễu nói: "Để nô tài hầu phu nhân rửa mặt."
Tô Đào: "Ừm."
Đợi đến lúc rửa mặt xong, Phòng ma ma đang giúp Tô Đào trải giường.
Phòng ma ma thấy Tô Đào thì nói: "Phu nhân, việc trước đó vài ngày nô tài nói với ngài, người đã nghĩ đến đâu rồi?"
Tô Đào sửng sốt.
Đúng rồi, mấy ngày hôm trước Phòng ma ma vẫn còn nói muốn nàng và Lục Tễ có hài tử.
Nhưng mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, lại dường như đã qua mấy đời.
Tô Đào nhớ tới giấc mơ của nàng.
Trong mơ cảnh cả ba người nhà bọn họ, còn có cả hài tử đáng yêu nữa.
Bây giờ nghĩ lại, thì ra chỉ là mong muốn đơn phương của nàng thôi.
Tô Đào hít sâu một hơi, sau đó mới nói: "Phòng ma ma, ta mệt, ta muốn ngủ trước."
Lúc này Phòng ma ma mới chú ý tới thần sắc Tô Đào có chút không tốt.
Bà vội vàng nói: "Vậy nô tài lui ra trước, phu nhân ngủ đi."
Phòng ma ma dập tắt ngọn nến, lặng lẽ lui ra ngoài.
Tô Đào nằm ở trên giường, mãi không thể ngủ được.
Cuối cùng nàng cũng bình tĩnh lại.
Một khi tỉnh táo lại, Tô Đào suy nghĩ cũng bình tĩnh hơn.
Nói thật ra, chuyện này Lục Tễ không làm sai.
Hắn chỉ không thích nàng mà thôi, cái này rất bình thường.
Mới bắt đầu, Lục Tễ đã nói rõ, hai người chỉ giả làm phu thê, đợi việc xong rồi, Lục Tễ sẽ cho nàng đi, đến nơi nàng muốn đến.
Mà Lục Tễ cũng thật sự làm như vậy.
Trong khoảng thời gian giả làm phu thê này, hắn đối xử với nàng rất tốt, bây giờ kết thúc, hắn cũng dựa theo giao hẹn cho nàng rời đi.
Hắn làm cái gì cũng không sai.
Trái lại, người sai chính là nàng.
Rõ ràng lúc mới bắt đầu nàng còn mong ngóng được rời đi, sau đó làm một tiểu thương.
Nhưng về sau, tâm tư của nàng lại dần dần thay đổi.
Rõ ràng Lục Tễ đối xử với nàng như đối xử với ân nhân thôi, nàng lại vì vậy mà thích Lục Tễ, còn muốn ở cùng Lục Tễ thật lâu hơn nữa.
Là nàng phá hủy giao hẹn này.
Hiện tại Lục Tễ từ chối lời tỏ tình của nàng, nàng cũng không có thân phận và lý do tỏ ra oan ức nữa.
Tô Đào cũng biết đạo lý này, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà khổ sở và tủi thân.
Hốc mắt của nàng lại nổi lên nước mắt.
Tô Đào vội vàng ngước mắt lên, ép nước mắt trở về.
"Không thể khóc, nếu không hai mắt sẽ sưng lên." Nàng nói với chính mình.
Ngày mai nàng cần phải gọn gàng, xinh đẹp xuất hiện trước mặt Lục Tễ, không thể để cho Lục Tễ biết là nàng không thể buông bỏ được đoạn tình này được.
Khó khăn lắm, nước mắt mới không rơi xuống.
Tô Đào cũng đã hoàn toàn nghĩ thông suốt.
Nàng thích Lục Tễ là chuyện của nàng, không hề có liên quan với Lục Tễ.
Nếu như Lục Tễ không thích nàng, vậy sau này nàng cũng sẽ không thích Lục Tễ nữa là được.
Tuy nói rằng trong lúc nhất thời, nàng không thể quên đi được chút tình cảm này, nhưng chỉ cần có thời gian lâu dài, một ngày nào đó nàng sẽ buông bỏ được thôi.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất.
Nàng cũng muốn trở về vị trí cũ, quay về lần đầu nàng quen biết Lục Tễ…
Nàng cứu hắn một mạng, hắn báo ân, chỉ có thế thôi.
Chờ sau này nàng muốn đi đâu, nàng sẽ làm một tiểu thương, sau lưng còn Lục Tễ làm chỗ dựa, nhất định sẽ không bị ai bắt nạt.
Đó chẳng phải là ý tưởng ban đầu của nàng sao.
Đúng rồi, nên như vậy.
Nếu như Tô Đào quyết định buông bỏ, nàng sẽ suy nghĩ đến việc sau này nàng nên đi đâu.
Không thể ở lại Kinh thành nữa.
Lục Tễ đang ở đây, hai người cách nhau quá gần cũng không tốt.
Huống chi nàng vốn ưa thích non xanh nước biếc ở phía Nam.
Diện tính lãnh thổ của Đại Chu mênh mông bát ngát, có rất nhiều danh thắng.
Tô Đào suy nghĩ, trong trí nhớ của nàng, Lạc Châu cũng rất không tệ, khí hậu quanh năm luôn là ấm áp, non xanh nước biếc.
Dân chúng cũng vui vẻ hòa thuận, dân phong hài hòa, là một nơi rất tốt để đi.
Tô Đào quyết định sẽ đến đó.
Về phần làm gì để kiếm sống, chờ sau này nàng đến Lạc Châu rồi nói.
Sau khi suy tính tốt mọi chuyện, Tô Đào nằm xuống đi ngủ.
Nàng vốn cho rằng nàng không ngủ được, nhưng thật không ngờ được là chỉ cần một lát nàng đã ngủ mất rồi.
Mà bên kia, Lục Tễ vẫn còn chưa ngủ.
Trong thư phòng, ánh nến vẫn còn cháy.
Lục Tễ ngồi trên ghế, nhìn ánh nến đang cháy sáng rực.
Trong đầu hắn đều là những chuyện vừa mới xảy ra trong tửu lâu.
Đôi mắt của Tô Đào vô cùng trong trẻo, mang theo chút xấu hổ, nhưng càng có nhiều dũng khí chưa từng có từ trước đến nay.
Nàng hỏi hắn, hắn có thích nàng chút nào không.
Trái tim Lục Tễ như bị kim đâm đến đau nhức.
Không phải là một chút, mà là hắn rất thích, rất thích nàng.
Nhưng hắn không thể đồng ý với nàng, nếu như hắn đồng ý với nàng chính là hại nàng.
Ánh nến hơi động, Lương Nguyên đẩy cửa đi vào.
Lương Nguyên bẩm báo: "Hầu gia, việc mà người giao cho thuộc hạ, thuộc hạ đã làm xong, người xem đi."
Hắn nói xong rồi đưa lên cho Lục Tễ một cái hộp.
Lục Tễ lấy lại tinh thần, hắn mở ra hộp nhìn.
Trong cái hộp này có rất nhiều trang giấy.
Nhìn kỹ một lần nữa, tất cả đều là khế ước mua bán nhà đất, còn có tất cả sản nghiệp của Lục Tễ.
Mà tất cả sản nghiệp này đều được đổi sang tên Tô Đào.
Đây cũng là thứ cuối cùng mà Lục Tễ để lại cho Tô Đào dựa dẫm.
Lương Nguyên nhìn mà cũng không nhịn được đau lòng.
Không phải vì mấy thứ này, mà là vì tấm lòng thành của Hầu gia bọn họ.
Lục Tễ đóng hộp lại: "Ừ, làm tốt lắm."
Lục Tễ lại dặn dò một câu: "Tạm thời đừng nói mấy cái này cho Tô Đào."
Hắn vốn muốn giấu Tô Đào chuyện hắn trúng độc sự tình, nếu như mấy thứ này bị lộ, chắc chắn Tô Đào sẽ hoài nghi.
Lương Nguyên nhận mệnh: “Vâng.”
Lục Tễ lại lấy ra một cái hộp khác.
Vật trong hộp này mới là cái mà hắn định đưa cho Tô Đào vào ngày mai.
Trong này phần lớn là một chút ngân phiếu, không nhiều cũng không ít, coi như là hắn tạ ơn Tô Đào.
Với tính cách của Tô Đào, thứ gì nàng nên có, nhất định nàng sẽ nhận.
Tạm thời nàng sẽ không phải lo về vấn đề ngân phiếu.
Nhưng mà chuyện quan trọng hơn chính là vấn đề an toàn của Tô Đào. Lục Tễ hỏi Lương Nguyên: "Đã sắp xếp những ám vệ kia chưa?"
"Đều đã sắp xếp xong xuôi ạ."
"Vậy là tốt rồi."
Lục Tễ cũng sắp xếp cho Tô Đào một đội ám vệ, họ đều là những người có võ nghệ cao cường, có thể đứng ra bảo vệ an toàn cho Tô Đào.
Nếu như bên này hắn không thành công, những ám vệ này cũng có thể kịp thời bảo vệ Tô Đào rời đi.
Mỗi một chuyện, Lục Tễ đều sắp xếp thỏa đáng.
Lúc này thời gian cũng không còn sớm, Lục Tễ nói: "Lương Nguyên, ngươi cũng xuống dưới nghỉ ngơi đi."
Lương Nguyên lại không nhúc nhích: "Hầu gia, người... Không thể nói việc này với phu nhân sao?"
Tốt xấu gì cũng nên để phu nhân đi cùng Hầu gia đoạn đường cuối cùng.
Trong mắt Lương Nguyên, Hầu gia của bọn hắn đã làm đến mức tận cùng rồi.
Hầu gia đã suy nghĩ rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Nhưng chuyện duy nhất hắn không nghĩ tới chính là bản thân hắn.
Lục Tễ làm những chuyện này đều là vì Tô Đào, lại không nghĩ đến chính hắn một chút nào!
Động tác của Lục Tễ dừng lại, sau đó lắc đầu: "Không được."
Hắn biết rõ tính cách của Tô Đào.
Đó là Tô Đào thích hắn, nếu biết rõ hắn trúng độc, không còn sống lâu nữa thì cho dù nàng không thích hắn, nàng cũng sẽ ở lại với hắn thôi.
Nếu có Vạn đại phu tiến hành châm cứu và cho thuốc, hắn sẽ sống thêm được năm, sáu tháng, Tô Đào cũng lại ở lại chăm sóc hắn năm, sáu tháng đó.
Nhưng làm thế có tác dụng gì đâu?
Ngoại trừ việc khiến cho Tô Đào càng thêm nhớ nhung hắn.
Đời này, người duy nhất mà Lục Tễ để ý chính là Tô Đào, hắn muốn Tô Đào sống thật tốt, thành thân sinh con giống như nữ tử bình thường.
Chứ không phải đi đau lòng cho một người sắp chết như hắn.
Lục Tễ hiểu rõ Tô Đào, qua đêm nay, Tô Đào nhất định sẽ muốn rời đi, sau đó nàng sẽ sống cuộc sống của mình.
Đợi sau này nàng biết rõ tin tức của hắn thì đã qua một khoảng thời gian rồi.
Nhưng khổ sở xong, chắc chắn nàng sẽ bình ổn tâm trạng, sống tiếp cuộc đời của nàng.
Như vậy cũng rất tốt rồi.
Cần gì phải cho nàng biết rõ tâm ý của hắn chứ.
Lương Nguyên thở dài.
Hắn biết rõ Hầu gia của bọn hắn đã hạ quyết tâm, sẽ không thay đổi nữa.
"Hầu gia, thuộc hạ lui xuống trước."
Sau khi Lương Nguyên rời khỏi, Lục Tễ lại ngồi suốt cả đêm, cho đến hừng đông mới đứng dậy.
…
Ở phòng chính, Tô Đào cũng tỉnh dậy.
Tuyết Liễu hầu hạ Tô Đào rửa mặt, thay y phục.
Đến khi sắp xếp xong xuôi, Tuyết Liễu nói: "Phu nhân, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, nô tài đi tìm Hầu gia."
Tô Đào lắc đầu: "Trước tiên chờ một chút đã."
Bước chân của Tuyết Liễu ngừng lại: "Phu nhân, có chuyện gì sao?"
Tô Đào nhìn Tuyết Liễu và Phòng ma ma: "Đợi lát nữa các ngươi sắp xếp hành lý của ta một chút, đóng gói tất cả cho tốt."
Tuyết Liễu nghi ngờ nói: "Phu nhân muốn đi thôn trang du ngoạn sao?"
"Nếu như vậy, chỉ cần mang theo hai hòm là đủ rồi, không cần đóng gói tất cả đâu."
Tô Đào nhếch môi: "Không phải, ta và Hầu gia... muốn hòa ly, các ngươi giúp ta sắp xếp đồ đạc đó trước đi."
Tô Đào là một người có tính cách rất linh hoạt và dứt khoát.
Nếu như nàng đã quyết định muốn đi, vậy nàng tuyệt đối sẽ không dây dưa dài dòng, mà sẽ giải quyết dứt khoát.
Cho nên nàng mới gọi Phòng ma ma và Tuyết Liễu sắp xếp hành lý, vì nàng muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Tô Đào vừa nói xong, trong phòng đột nhiên rơi vào một khoảng an tĩnh kỳ lạ.
Phòng ma ma và Tuyết Liễu đều bị tin tức này làm cho bối rối.
Phản ứng đầu tiên của hai người bọn họ chính là Tô Đào đang nói đùa, nói dối các nàng.
Nhưng thần sắc của Tô Đào nghiêm túc như vậy, nhìn qua cũng không giống như đang nói giỡn.
Nói cách khác, hòa ly là sự thật.
Phòng ma ma và Tuyết Liễu càng hoảng hốt hơn.
Điều này sao có thể xảy ra được?
Các nàng là nha hoàn đi theo Tô Đào, không có ai hiểu rõ Lục Tễ và Tô Đào hơn so với các nàng.
Rõ ràng Hầu gia và phu nhân vô cùng ân ái, làm sao lại đột nhiên muốn hòa ly chứ?
Chẳng lẽ là họ đã có khúc mắc gì?
Đừng nói là Tuyết Liễu, ngay cả người ổn trọng như Phòng ma ma cũng không nhịn được nói: "Phu nhân, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, vợ chồng hai người muốn sống hết đời, nhất định sẽ có gập ghềnh, sao lại đột nhiên muốn hòa ly chứ?"
Tô Đào biết rõ, nhất định là Phòng ma ma và Tuyết Liễu rất khó tin chuyện này.
Nhưng chuyện giữa nàng và Lục Tễ thật sự quá phức tạp, cũng không thể nói ra được.
Tô Đào không thể làm gì khác ngoài việc nói: "Việc này đã định rồi, ta và Hầu gia cũng không phải là nhất thời càn quấy."
Nhìn biểu cảm của Tô Đào, các nàng biết rõ đây là sự thật.
Sắc mặt Phòng ma ma và Tuyết Liễu đều trắng bệch, không biết nên nói gì cho phải.
Tối hôm qua Tô Đào cũng cân nhắc qua phòng ma ma cùng tuyết Liễu Nhị người nơi đi, hiện tại liền hỏi các nàng: "Ta và Hầu gia hòa ly, sau đó ta sẽ đi Lạc Châu, các ngươi muốn rời đi cùng ta, hoặc là ở lại đều được."
Phòng ma ma và Tuyết Liễu nhìn nhau một cái, gần như là đồng thời bật thốt lên: "Nô tài sẽ đi theo phu nhân."
Từ trước đến nay, Lục Tễ không cần nha hoàn hầu hạ, những nha hoàn này có ở lại cũng không có nơi nào để đi.
Thêm nữa, khế ước thân thể của các nàng đều trong tay Tô Đào, Tô Đào đối xử với mọi người rất tốt, họ chưa thấy chủ tử như vậy bao giờ, nên tất nhiên là họ sẽ đi theo Tô Đào.
Cùng là hầu hạ người ta, sao không hầu hạ một chủ tử thiện lương như Tô Đào chứ.
Trong lòng Tô Đào cũng thấy rất ổn.
Thật ra nàng cũng rất muốn Phòng ma ma và Tuyết Liễu đi theo nàng, hai người đó đều rất giỏi, đi theo nàng ra ngoài có thể giúp nàng không ít việc.
Tô Đào nói: "Được, ta biết rồi."
Tô Đào đứng dậy: "Các ngươi đi sắp xếp hành lý trước đi."
Nàng nói xong thì đi ra ngoài dùng bữa sáng, đợi dùng bữa sáng xong, nàng đi đến thư phòng.
Nhìn cánh cửa quen thuộc này, Tô Đào hít sâu một hơi, sau đó gõ nhẹ xuống cửa.
Giọng nói của Lục Tễ từ bên trong truyền tới: "Vào đi."
Rõ ràng buổi tối hôm qua mới thấy nhau, nhưng bây giờ gặp lại, lại có một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Tô Đào ngồi xuống phía đối diện Lục Tễ.
Hai người cũng không biết nên nói cái gì.
Tô Đào mở miệng nói trước: "Hầu gia, chàng dùng bữa sáng chưa?"
Lục Tễ giương mắt lên: "Ăn rồi, nàng thì sao?"
Bây giờ bệnh của hắn không còn đau đớn mãnh liệt như trước, nhưng dĩ nhiên khi bắt đầu trị liệu, Vạn đại phu vẫn cho hắn dùng bữa đúng giờ, sau khi ăn xong mới có thể uống thuốc.
Tô Đào gật đầu: "Ừ, buổi sáng hôm nay ăn bánh bao hấp, ăn rất ngon."
Hai người đối thoại giống như từng đoạn đối thoại mỗi ngày vậy.
Lục Tễ: "Vậy là tốt rồi."
Cuối cùng Tô Đào cũng mở miệng: "Hầu gia, ta đã nghĩ kỹ, ta muốn đi Lạc Châu."
Lạc Châu...
Lục Tễ gật đầu: "Lạc Châu là điểm đến tốt, nàng vào trong đó cũng rất tốt."
Hắn biết rõ Tô Đào thích nơi ấm áp, tính tình nàng chậm chạp, Lạc Châu là nơi non xanh nước biếc lại có dân phong thuần phác như vậy rất thích hợp với nàng.
"Ừ, ta cũng cảm thấy Lạc Châu rất tốt." Tô Đào nói.
Dừng một chút, nàng nói thêm: "Phòng ma ma và Tuyết Liễu cũng sẽ đi cùng ta đến Lạc Châu."
Tuy khế ước bán thân của Phòng ma ma và Tuyết Liễu đều ở trong tay nàng, nhưng dù sao họ cũng là nha hoàn của Lục Tễ, nên nàng vẫn phải bàn việc này với hắn.
Tất nhiên là Lục Tễ đồng ý rồi.
Hắn vốn sợ Tô Đào đến đó sẽ lẻ loi một mình, nhưng hiện tại Phòng ma ma và Tuyết Liễu cũng muốn đi cùng Tô Đào, như vậy rất tốt.
Tô Đào mấp máy cánh môi: "Các nàng đã chuẩn bị hành lý rồi, hôm nay có thể sẽ thu dọn xong, đợi ngày mai chúng ta sẽ rời đi."
Cuối cùng nàng cũng nói đến vấn đề chính.
Dưới thư án, bàn tay của Lục Tễ đã nắm chặt lại.
Một lát sau, Lục Tễ mới nói: "Được, Lạc Châu dựa vào nước, vừa vặn ở Kinh Thành cũng có bờ sông, các nàng có thể đi thuyền, đến lúc đó ta sẽ cho Lương Nguyên sắp xếp một chiếc thuyền đưa các nàng rời đi, như vậy cũng rất ổn."
Tất nhiên là Tô Đào biết rõ Lục Tễ đang lo lắng cho an nguy của nàng.
Trái tim nàng khựng lại.
Lục Tễ, người này thật sự rất tốt.
Tuy rằng không thích nàng, nhưng hắn đối xử với nàng thật sự rất tốt.
Đây cũng là nguyên nhân mà nàng thích Lục Tễ.
Tô Đào nhìn Lục Tễ: "Được, nghe lời chàng."
Nàng cũng không phản ứng thái quá, cũng không muốn phân rõ giới hạn với Lục Tễ.
Tuy nàng và Lục Tễ không làm tình lữ được, nhưng quan hệ như vậy cũng không tệ.
Lục Tễ đau lòng tựa như đang rỉ máu.
Hắn biết rõ Tô Đào đang thử buông bỏ chút tình cảm này rồi.
Hắn đã từng chờ đợi tình yêu của nàng.
Chỉ tiếc, cuối cùng hắn lại không thể tiếp nhận nó.
Lục Tễ gật đầu: "Ừm."
Hắn lấy một cái hộp dưới thư án ra: "Ta muốn đưa cho nàng cái này."
Tô Đào mở hộp ra, thấy bên trong có rất nhiều ngân phiếu.
Nàng biết rõ Lục Tễ đang muốn giúp nàng, dù sao trong lòng của Lục Tễ, nàng đã cứu mạng hắn.
Tô Đào cũng không từ chối: "Vậy ta sẽ nhận."
Hai người vô cùng gọn gàng và nhanh nhẹn.
Tô Đào không có yêu cầu gì ngoài một chuyện: "Hầu gia, ta muốn mang Tuyết Cầu đi."
Kiếp trước, nàng vẫn nghe người ta nói một cặp đôi không nên nuôi thú cưng cùng nhau, nếu không lúc chia tay không biết phải làm sao.
Không ngờ rằng bây giờ nàng lại phải đối mặt với tình huống như vậy.
Tuyết Cầu là lễ vật Lục Tễ tặng vào sinh thần của nàng, hiện tại đã được hơn mấy tháng, trắng trắng mềm mềm, vô cùng đáng yêu.
Nàng muốn mang Tuyết Cầu đi.
Nhưng mà nàng cũng biết, tuy rằng ngoài mặt Lục Tễ lạnh lùng, nhưng thật ra hắn cũng rất thích Tuyết Cầu.
Lúc đó nàng còn tình cờ biết được Lục Tễ rất thích động vật lông xù, cũng không biết Lục Tễ có thể đồng ý nàng hay không.
Tô Đào chờ đáp án của Lục Tễ.
Tất nhiên là Lục Tễ đồng ý: "Được."
Hắn chỉ còn sống được không quá mấy tháng, cần gì phải giữ Tuyết Cầu ở lại.
Những chuyện này đều nói xong rồi, chỉ còn lại thẻ cùng hưu thư rồi.
Lục Tễ lấy ra hai phần hưu thư.
Nói đến đây, đây là lần đầu tiên Tô Đào chứng kiến hưu thư của thời đại này.
"Phàm vi phu phụ chi nhân, tiền thế tam sinh kết duyên, thủy phối kim sinh chi phu phụ, nguyện nương tử tương ly chi hậu, trọng sơ thiền tấn, mỹ tảo nga mị, xảo sính yểu điệu chi tư, tuyển sính cao quan chi chủ, giải oán thích kết, canh mạc tương tăng. Nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ."
Nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ…
Tô Đào cảm thấy lời này thật là có lý.
Nàng cầm bút lông, viết tên của mình xuống.
Nàng luyện chữ rất lâu rồi, đã có tiến bộ rất lớn, chữ viết cũng có chút giống như chữ của Lục Tễ.
Viết danh tự xong, Tô Đào thở phào nhẹ nhõm.
Thế là đã kết thúc.
Tô Đào cầm hưu thư của nàng lên: "Hầu gia, ta về trước sắp xếp hành lý đã."
Lục Tễ đưa mắt nhìn bóng lưng Tô Đào rời đi.
…
Lúc Tô Đào trở về, Phòng ma ma và Tuyết Liễu đang sửa soạn xiêm y Tô Đào.
Dù sao các nàng cũng không biết nên mang theo vật gì, không mang theo vật gì, cũng không đoán được tâm tư của Tô Đào, đành phải đợi Tô Đào trở về sửa soạn tiếp.
Nhưng mà xiêm y cũng đã được sắp xếp xong, dù sao cũng đều là kích thước của Tô Đào, mang hết đi là được.
Lại không nhìn thấy một màn pháo hoa như vậy.
Tô Đào cắn cánh môi.
Nàng đã vứt bỏ thể diện hỏi Lục Tễ rồi, nhưng chỉ đổi lại được một đáp án vô tình như thế.
Nàng đã thử rồi, nỗ lực rồi, nếu như không được đáp lại, tất cả cũng nên chấm dứt như vậy thôi.
Nàng cũng muốn giữ thể diện, muốn giữ lòng tự tôn của bản thân.
Tô Đào nhìn Lục Tễ: "Được, ta biết rồi."
Mặc dù giọng nói của nàng còn mang theo tiếng nức nở, nhưng ánh mắt của nàng vẫn kiên định như vậy: "Bây giờ thời gian cũng không còn sớm, ta trở về đây."
Không hề khóc lóc, không có chất vấn, cũng không có dây dưa.
Không khác gì những lúc bình thường.
Nhưng Lục Tễ biết rõ, một Tô Đào như vậy mới thật sự đang bị tổn thương trong tim.
Rõ ràng đây là kết quả hắn muốn, nhưng bây giờ hắn lại muốn đổi ý.
Lục Tễ dùng hết ý chí mới khống chế được chính hắn: "Được."
Tô Đào đứng dậy, đi ra ngoài.
Lục Tễ cũng đứng lên theo nàng, hắn đứng lên sau đó mới phát hiện Tô Đào làm rơi bức họa kia, hắn cúi người cầm bức họa lên, sau đó đi xuống lầu.
Tô Đào đi thẳng lên xe ngựa, nàng bảo xa phu khởi hành.
Xa phu hơi nghi ngờ một chút, tại sao phu nhân không chờ Hầu gia, thường ngày không phải là phu nhân và Hầu gia cùng nhau ngồi xe ngựa hồi phủ sao?
Nhưng mà xa phu không dám hỏi, chỉ nghĩ là Lục Tễ muốn cưỡi ngựa trở về, nên hắn cầm chặt dây cương đánh vào ngựa rời đi.
Lục Tễ thì cưỡi ngựa theo ở phía sau.
Hai người một trước một sau cũng gần như cùng về phủ một lúc.
Tô Đào nhìn Lục Tễ: "Hôm nay sắc trời đã tối, chàng ở thư phòng đi, đợi ngày mai hai chúng ta sẽ nói rõ ràng tất cả mọi chuyện."
Nàng và Lục Tễ giả làm vợ chồng lâu như vậy, có thật nhiều chuyện đều trộn lẫn lại với nhau, cần phải ngồi lại nói cho rõ ràng.
Lục Tễ gật đầu: "Được."
Nói xong, Tô Đào xoay người trở về phòng chính.
Trong phòng không có nha hoàn, là không gian thuộc về một mình nàng.
Sau khi Tô Đào ngồi xuống giường, cuối cùng nàng cũng không cần mạnh mẽ chịu đựng nữa.
Nàng giấu tại cái tay bên trong tay áo đã hơi hơi phát run.
Tuy nói đã quyết định từ lâu, nhưng trong lòng nàng vẫn không nhịn được khổ sở.
Dáng vẻ ban nãy như vậy cũng đều là do nàng gắng gượng thôi.
Tô Đào đưa tay vỗ vỗ mặt của nàng: "Không thể khóc, ngàn vạn lần không thể khóc."
Không thể để lộ biểu cảm như vậy trước mặt Lục Tễ.
Đúng lúc này, Phòng ma ma và Tuyết Liễu đi vào.
Vừa mới dùng bữa xong, Phòng ma ma và Tuyết Liễu đều trông coi ở phía dưới, cho nên không biết chuyện gì xảy ra.
Tuyết Liễu vừa vào phòng đã hỏi: "Phu nhân, sao Hầu gia lại đi về phía thư phòng vậy?"
Hơn nữa hai người cũng không cùng ngồi xe ngựa trở về, thật là có chút kỳ lạ.
Tô Đào nhếch cánh môi: "Phu... Hắn nói tối nay có một số việc muốn làm nên sẽ ngủ ở thư phòng."
Nàng cũng không nói hết hai chữ phu quân nữa.
Phòng ma ma và Tuyết Liễu giật mình.
Đúng là cũng có loại chuyện này, trước kia lúc Lục Tễ bận rộn sẽ ngủ ở thư phòng.
Tuyết Liễu nói: "Để nô tài hầu phu nhân rửa mặt."
Tô Đào: "Ừm."
Đợi đến lúc rửa mặt xong, Phòng ma ma đang giúp Tô Đào trải giường.
Phòng ma ma thấy Tô Đào thì nói: "Phu nhân, việc trước đó vài ngày nô tài nói với ngài, người đã nghĩ đến đâu rồi?"
Tô Đào sửng sốt.
Đúng rồi, mấy ngày hôm trước Phòng ma ma vẫn còn nói muốn nàng và Lục Tễ có hài tử.
Nhưng mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, lại dường như đã qua mấy đời.
Tô Đào nhớ tới giấc mơ của nàng.
Trong mơ cảnh cả ba người nhà bọn họ, còn có cả hài tử đáng yêu nữa.
Bây giờ nghĩ lại, thì ra chỉ là mong muốn đơn phương của nàng thôi.
Tô Đào hít sâu một hơi, sau đó mới nói: "Phòng ma ma, ta mệt, ta muốn ngủ trước."
Lúc này Phòng ma ma mới chú ý tới thần sắc Tô Đào có chút không tốt.
Bà vội vàng nói: "Vậy nô tài lui ra trước, phu nhân ngủ đi."
Phòng ma ma dập tắt ngọn nến, lặng lẽ lui ra ngoài.
Tô Đào nằm ở trên giường, mãi không thể ngủ được.
Cuối cùng nàng cũng bình tĩnh lại.
Một khi tỉnh táo lại, Tô Đào suy nghĩ cũng bình tĩnh hơn.
Nói thật ra, chuyện này Lục Tễ không làm sai.
Hắn chỉ không thích nàng mà thôi, cái này rất bình thường.
Mới bắt đầu, Lục Tễ đã nói rõ, hai người chỉ giả làm phu thê, đợi việc xong rồi, Lục Tễ sẽ cho nàng đi, đến nơi nàng muốn đến.
Mà Lục Tễ cũng thật sự làm như vậy.
Trong khoảng thời gian giả làm phu thê này, hắn đối xử với nàng rất tốt, bây giờ kết thúc, hắn cũng dựa theo giao hẹn cho nàng rời đi.
Hắn làm cái gì cũng không sai.
Trái lại, người sai chính là nàng.
Rõ ràng lúc mới bắt đầu nàng còn mong ngóng được rời đi, sau đó làm một tiểu thương.
Nhưng về sau, tâm tư của nàng lại dần dần thay đổi.
Rõ ràng Lục Tễ đối xử với nàng như đối xử với ân nhân thôi, nàng lại vì vậy mà thích Lục Tễ, còn muốn ở cùng Lục Tễ thật lâu hơn nữa.
Là nàng phá hủy giao hẹn này.
Hiện tại Lục Tễ từ chối lời tỏ tình của nàng, nàng cũng không có thân phận và lý do tỏ ra oan ức nữa.
Tô Đào cũng biết đạo lý này, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà khổ sở và tủi thân.
Hốc mắt của nàng lại nổi lên nước mắt.
Tô Đào vội vàng ngước mắt lên, ép nước mắt trở về.
"Không thể khóc, nếu không hai mắt sẽ sưng lên." Nàng nói với chính mình.
Ngày mai nàng cần phải gọn gàng, xinh đẹp xuất hiện trước mặt Lục Tễ, không thể để cho Lục Tễ biết là nàng không thể buông bỏ được đoạn tình này được.
Khó khăn lắm, nước mắt mới không rơi xuống.
Tô Đào cũng đã hoàn toàn nghĩ thông suốt.
Nàng thích Lục Tễ là chuyện của nàng, không hề có liên quan với Lục Tễ.
Nếu như Lục Tễ không thích nàng, vậy sau này nàng cũng sẽ không thích Lục Tễ nữa là được.
Tuy nói rằng trong lúc nhất thời, nàng không thể quên đi được chút tình cảm này, nhưng chỉ cần có thời gian lâu dài, một ngày nào đó nàng sẽ buông bỏ được thôi.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất.
Nàng cũng muốn trở về vị trí cũ, quay về lần đầu nàng quen biết Lục Tễ…
Nàng cứu hắn một mạng, hắn báo ân, chỉ có thế thôi.
Chờ sau này nàng muốn đi đâu, nàng sẽ làm một tiểu thương, sau lưng còn Lục Tễ làm chỗ dựa, nhất định sẽ không bị ai bắt nạt.
Đó chẳng phải là ý tưởng ban đầu của nàng sao.
Đúng rồi, nên như vậy.
Nếu như Tô Đào quyết định buông bỏ, nàng sẽ suy nghĩ đến việc sau này nàng nên đi đâu.
Không thể ở lại Kinh thành nữa.
Lục Tễ đang ở đây, hai người cách nhau quá gần cũng không tốt.
Huống chi nàng vốn ưa thích non xanh nước biếc ở phía Nam.
Diện tính lãnh thổ của Đại Chu mênh mông bát ngát, có rất nhiều danh thắng.
Tô Đào suy nghĩ, trong trí nhớ của nàng, Lạc Châu cũng rất không tệ, khí hậu quanh năm luôn là ấm áp, non xanh nước biếc.
Dân chúng cũng vui vẻ hòa thuận, dân phong hài hòa, là một nơi rất tốt để đi.
Tô Đào quyết định sẽ đến đó.
Về phần làm gì để kiếm sống, chờ sau này nàng đến Lạc Châu rồi nói.
Sau khi suy tính tốt mọi chuyện, Tô Đào nằm xuống đi ngủ.
Nàng vốn cho rằng nàng không ngủ được, nhưng thật không ngờ được là chỉ cần một lát nàng đã ngủ mất rồi.
Mà bên kia, Lục Tễ vẫn còn chưa ngủ.
Trong thư phòng, ánh nến vẫn còn cháy.
Lục Tễ ngồi trên ghế, nhìn ánh nến đang cháy sáng rực.
Trong đầu hắn đều là những chuyện vừa mới xảy ra trong tửu lâu.
Đôi mắt của Tô Đào vô cùng trong trẻo, mang theo chút xấu hổ, nhưng càng có nhiều dũng khí chưa từng có từ trước đến nay.
Nàng hỏi hắn, hắn có thích nàng chút nào không.
Trái tim Lục Tễ như bị kim đâm đến đau nhức.
Không phải là một chút, mà là hắn rất thích, rất thích nàng.
Nhưng hắn không thể đồng ý với nàng, nếu như hắn đồng ý với nàng chính là hại nàng.
Ánh nến hơi động, Lương Nguyên đẩy cửa đi vào.
Lương Nguyên bẩm báo: "Hầu gia, việc mà người giao cho thuộc hạ, thuộc hạ đã làm xong, người xem đi."
Hắn nói xong rồi đưa lên cho Lục Tễ một cái hộp.
Lục Tễ lấy lại tinh thần, hắn mở ra hộp nhìn.
Trong cái hộp này có rất nhiều trang giấy.
Nhìn kỹ một lần nữa, tất cả đều là khế ước mua bán nhà đất, còn có tất cả sản nghiệp của Lục Tễ.
Mà tất cả sản nghiệp này đều được đổi sang tên Tô Đào.
Đây cũng là thứ cuối cùng mà Lục Tễ để lại cho Tô Đào dựa dẫm.
Lương Nguyên nhìn mà cũng không nhịn được đau lòng.
Không phải vì mấy thứ này, mà là vì tấm lòng thành của Hầu gia bọn họ.
Lục Tễ đóng hộp lại: "Ừ, làm tốt lắm."
Lục Tễ lại dặn dò một câu: "Tạm thời đừng nói mấy cái này cho Tô Đào."
Hắn vốn muốn giấu Tô Đào chuyện hắn trúng độc sự tình, nếu như mấy thứ này bị lộ, chắc chắn Tô Đào sẽ hoài nghi.
Lương Nguyên nhận mệnh: “Vâng.”
Lục Tễ lại lấy ra một cái hộp khác.
Vật trong hộp này mới là cái mà hắn định đưa cho Tô Đào vào ngày mai.
Trong này phần lớn là một chút ngân phiếu, không nhiều cũng không ít, coi như là hắn tạ ơn Tô Đào.
Với tính cách của Tô Đào, thứ gì nàng nên có, nhất định nàng sẽ nhận.
Tạm thời nàng sẽ không phải lo về vấn đề ngân phiếu.
Nhưng mà chuyện quan trọng hơn chính là vấn đề an toàn của Tô Đào. Lục Tễ hỏi Lương Nguyên: "Đã sắp xếp những ám vệ kia chưa?"
"Đều đã sắp xếp xong xuôi ạ."
"Vậy là tốt rồi."
Lục Tễ cũng sắp xếp cho Tô Đào một đội ám vệ, họ đều là những người có võ nghệ cao cường, có thể đứng ra bảo vệ an toàn cho Tô Đào.
Nếu như bên này hắn không thành công, những ám vệ này cũng có thể kịp thời bảo vệ Tô Đào rời đi.
Mỗi một chuyện, Lục Tễ đều sắp xếp thỏa đáng.
Lúc này thời gian cũng không còn sớm, Lục Tễ nói: "Lương Nguyên, ngươi cũng xuống dưới nghỉ ngơi đi."
Lương Nguyên lại không nhúc nhích: "Hầu gia, người... Không thể nói việc này với phu nhân sao?"
Tốt xấu gì cũng nên để phu nhân đi cùng Hầu gia đoạn đường cuối cùng.
Trong mắt Lương Nguyên, Hầu gia của bọn hắn đã làm đến mức tận cùng rồi.
Hầu gia đã suy nghĩ rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Nhưng chuyện duy nhất hắn không nghĩ tới chính là bản thân hắn.
Lục Tễ làm những chuyện này đều là vì Tô Đào, lại không nghĩ đến chính hắn một chút nào!
Động tác của Lục Tễ dừng lại, sau đó lắc đầu: "Không được."
Hắn biết rõ tính cách của Tô Đào.
Đó là Tô Đào thích hắn, nếu biết rõ hắn trúng độc, không còn sống lâu nữa thì cho dù nàng không thích hắn, nàng cũng sẽ ở lại với hắn thôi.
Nếu có Vạn đại phu tiến hành châm cứu và cho thuốc, hắn sẽ sống thêm được năm, sáu tháng, Tô Đào cũng lại ở lại chăm sóc hắn năm, sáu tháng đó.
Nhưng làm thế có tác dụng gì đâu?
Ngoại trừ việc khiến cho Tô Đào càng thêm nhớ nhung hắn.
Đời này, người duy nhất mà Lục Tễ để ý chính là Tô Đào, hắn muốn Tô Đào sống thật tốt, thành thân sinh con giống như nữ tử bình thường.
Chứ không phải đi đau lòng cho một người sắp chết như hắn.
Lục Tễ hiểu rõ Tô Đào, qua đêm nay, Tô Đào nhất định sẽ muốn rời đi, sau đó nàng sẽ sống cuộc sống của mình.
Đợi sau này nàng biết rõ tin tức của hắn thì đã qua một khoảng thời gian rồi.
Nhưng khổ sở xong, chắc chắn nàng sẽ bình ổn tâm trạng, sống tiếp cuộc đời của nàng.
Như vậy cũng rất tốt rồi.
Cần gì phải cho nàng biết rõ tâm ý của hắn chứ.
Lương Nguyên thở dài.
Hắn biết rõ Hầu gia của bọn hắn đã hạ quyết tâm, sẽ không thay đổi nữa.
"Hầu gia, thuộc hạ lui xuống trước."
Sau khi Lương Nguyên rời khỏi, Lục Tễ lại ngồi suốt cả đêm, cho đến hừng đông mới đứng dậy.
…
Ở phòng chính, Tô Đào cũng tỉnh dậy.
Tuyết Liễu hầu hạ Tô Đào rửa mặt, thay y phục.
Đến khi sắp xếp xong xuôi, Tuyết Liễu nói: "Phu nhân, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, nô tài đi tìm Hầu gia."
Tô Đào lắc đầu: "Trước tiên chờ một chút đã."
Bước chân của Tuyết Liễu ngừng lại: "Phu nhân, có chuyện gì sao?"
Tô Đào nhìn Tuyết Liễu và Phòng ma ma: "Đợi lát nữa các ngươi sắp xếp hành lý của ta một chút, đóng gói tất cả cho tốt."
Tuyết Liễu nghi ngờ nói: "Phu nhân muốn đi thôn trang du ngoạn sao?"
"Nếu như vậy, chỉ cần mang theo hai hòm là đủ rồi, không cần đóng gói tất cả đâu."
Tô Đào nhếch môi: "Không phải, ta và Hầu gia... muốn hòa ly, các ngươi giúp ta sắp xếp đồ đạc đó trước đi."
Tô Đào là một người có tính cách rất linh hoạt và dứt khoát.
Nếu như nàng đã quyết định muốn đi, vậy nàng tuyệt đối sẽ không dây dưa dài dòng, mà sẽ giải quyết dứt khoát.
Cho nên nàng mới gọi Phòng ma ma và Tuyết Liễu sắp xếp hành lý, vì nàng muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Tô Đào vừa nói xong, trong phòng đột nhiên rơi vào một khoảng an tĩnh kỳ lạ.
Phòng ma ma và Tuyết Liễu đều bị tin tức này làm cho bối rối.
Phản ứng đầu tiên của hai người bọn họ chính là Tô Đào đang nói đùa, nói dối các nàng.
Nhưng thần sắc của Tô Đào nghiêm túc như vậy, nhìn qua cũng không giống như đang nói giỡn.
Nói cách khác, hòa ly là sự thật.
Phòng ma ma và Tuyết Liễu càng hoảng hốt hơn.
Điều này sao có thể xảy ra được?
Các nàng là nha hoàn đi theo Tô Đào, không có ai hiểu rõ Lục Tễ và Tô Đào hơn so với các nàng.
Rõ ràng Hầu gia và phu nhân vô cùng ân ái, làm sao lại đột nhiên muốn hòa ly chứ?
Chẳng lẽ là họ đã có khúc mắc gì?
Đừng nói là Tuyết Liễu, ngay cả người ổn trọng như Phòng ma ma cũng không nhịn được nói: "Phu nhân, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, vợ chồng hai người muốn sống hết đời, nhất định sẽ có gập ghềnh, sao lại đột nhiên muốn hòa ly chứ?"
Tô Đào biết rõ, nhất định là Phòng ma ma và Tuyết Liễu rất khó tin chuyện này.
Nhưng chuyện giữa nàng và Lục Tễ thật sự quá phức tạp, cũng không thể nói ra được.
Tô Đào không thể làm gì khác ngoài việc nói: "Việc này đã định rồi, ta và Hầu gia cũng không phải là nhất thời càn quấy."
Nhìn biểu cảm của Tô Đào, các nàng biết rõ đây là sự thật.
Sắc mặt Phòng ma ma và Tuyết Liễu đều trắng bệch, không biết nên nói gì cho phải.
Tối hôm qua Tô Đào cũng cân nhắc qua phòng ma ma cùng tuyết Liễu Nhị người nơi đi, hiện tại liền hỏi các nàng: "Ta và Hầu gia hòa ly, sau đó ta sẽ đi Lạc Châu, các ngươi muốn rời đi cùng ta, hoặc là ở lại đều được."
Phòng ma ma và Tuyết Liễu nhìn nhau một cái, gần như là đồng thời bật thốt lên: "Nô tài sẽ đi theo phu nhân."
Từ trước đến nay, Lục Tễ không cần nha hoàn hầu hạ, những nha hoàn này có ở lại cũng không có nơi nào để đi.
Thêm nữa, khế ước thân thể của các nàng đều trong tay Tô Đào, Tô Đào đối xử với mọi người rất tốt, họ chưa thấy chủ tử như vậy bao giờ, nên tất nhiên là họ sẽ đi theo Tô Đào.
Cùng là hầu hạ người ta, sao không hầu hạ một chủ tử thiện lương như Tô Đào chứ.
Trong lòng Tô Đào cũng thấy rất ổn.
Thật ra nàng cũng rất muốn Phòng ma ma và Tuyết Liễu đi theo nàng, hai người đó đều rất giỏi, đi theo nàng ra ngoài có thể giúp nàng không ít việc.
Tô Đào nói: "Được, ta biết rồi."
Tô Đào đứng dậy: "Các ngươi đi sắp xếp hành lý trước đi."
Nàng nói xong thì đi ra ngoài dùng bữa sáng, đợi dùng bữa sáng xong, nàng đi đến thư phòng.
Nhìn cánh cửa quen thuộc này, Tô Đào hít sâu một hơi, sau đó gõ nhẹ xuống cửa.
Giọng nói của Lục Tễ từ bên trong truyền tới: "Vào đi."
Rõ ràng buổi tối hôm qua mới thấy nhau, nhưng bây giờ gặp lại, lại có một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Tô Đào ngồi xuống phía đối diện Lục Tễ.
Hai người cũng không biết nên nói cái gì.
Tô Đào mở miệng nói trước: "Hầu gia, chàng dùng bữa sáng chưa?"
Lục Tễ giương mắt lên: "Ăn rồi, nàng thì sao?"
Bây giờ bệnh của hắn không còn đau đớn mãnh liệt như trước, nhưng dĩ nhiên khi bắt đầu trị liệu, Vạn đại phu vẫn cho hắn dùng bữa đúng giờ, sau khi ăn xong mới có thể uống thuốc.
Tô Đào gật đầu: "Ừ, buổi sáng hôm nay ăn bánh bao hấp, ăn rất ngon."
Hai người đối thoại giống như từng đoạn đối thoại mỗi ngày vậy.
Lục Tễ: "Vậy là tốt rồi."
Cuối cùng Tô Đào cũng mở miệng: "Hầu gia, ta đã nghĩ kỹ, ta muốn đi Lạc Châu."
Lạc Châu...
Lục Tễ gật đầu: "Lạc Châu là điểm đến tốt, nàng vào trong đó cũng rất tốt."
Hắn biết rõ Tô Đào thích nơi ấm áp, tính tình nàng chậm chạp, Lạc Châu là nơi non xanh nước biếc lại có dân phong thuần phác như vậy rất thích hợp với nàng.
"Ừ, ta cũng cảm thấy Lạc Châu rất tốt." Tô Đào nói.
Dừng một chút, nàng nói thêm: "Phòng ma ma và Tuyết Liễu cũng sẽ đi cùng ta đến Lạc Châu."
Tuy khế ước bán thân của Phòng ma ma và Tuyết Liễu đều ở trong tay nàng, nhưng dù sao họ cũng là nha hoàn của Lục Tễ, nên nàng vẫn phải bàn việc này với hắn.
Tất nhiên là Lục Tễ đồng ý rồi.
Hắn vốn sợ Tô Đào đến đó sẽ lẻ loi một mình, nhưng hiện tại Phòng ma ma và Tuyết Liễu cũng muốn đi cùng Tô Đào, như vậy rất tốt.
Tô Đào mấp máy cánh môi: "Các nàng đã chuẩn bị hành lý rồi, hôm nay có thể sẽ thu dọn xong, đợi ngày mai chúng ta sẽ rời đi."
Cuối cùng nàng cũng nói đến vấn đề chính.
Dưới thư án, bàn tay của Lục Tễ đã nắm chặt lại.
Một lát sau, Lục Tễ mới nói: "Được, Lạc Châu dựa vào nước, vừa vặn ở Kinh Thành cũng có bờ sông, các nàng có thể đi thuyền, đến lúc đó ta sẽ cho Lương Nguyên sắp xếp một chiếc thuyền đưa các nàng rời đi, như vậy cũng rất ổn."
Tất nhiên là Tô Đào biết rõ Lục Tễ đang lo lắng cho an nguy của nàng.
Trái tim nàng khựng lại.
Lục Tễ, người này thật sự rất tốt.
Tuy rằng không thích nàng, nhưng hắn đối xử với nàng thật sự rất tốt.
Đây cũng là nguyên nhân mà nàng thích Lục Tễ.
Tô Đào nhìn Lục Tễ: "Được, nghe lời chàng."
Nàng cũng không phản ứng thái quá, cũng không muốn phân rõ giới hạn với Lục Tễ.
Tuy nàng và Lục Tễ không làm tình lữ được, nhưng quan hệ như vậy cũng không tệ.
Lục Tễ đau lòng tựa như đang rỉ máu.
Hắn biết rõ Tô Đào đang thử buông bỏ chút tình cảm này rồi.
Hắn đã từng chờ đợi tình yêu của nàng.
Chỉ tiếc, cuối cùng hắn lại không thể tiếp nhận nó.
Lục Tễ gật đầu: "Ừm."
Hắn lấy một cái hộp dưới thư án ra: "Ta muốn đưa cho nàng cái này."
Tô Đào mở hộp ra, thấy bên trong có rất nhiều ngân phiếu.
Nàng biết rõ Lục Tễ đang muốn giúp nàng, dù sao trong lòng của Lục Tễ, nàng đã cứu mạng hắn.
Tô Đào cũng không từ chối: "Vậy ta sẽ nhận."
Hai người vô cùng gọn gàng và nhanh nhẹn.
Tô Đào không có yêu cầu gì ngoài một chuyện: "Hầu gia, ta muốn mang Tuyết Cầu đi."
Kiếp trước, nàng vẫn nghe người ta nói một cặp đôi không nên nuôi thú cưng cùng nhau, nếu không lúc chia tay không biết phải làm sao.
Không ngờ rằng bây giờ nàng lại phải đối mặt với tình huống như vậy.
Tuyết Cầu là lễ vật Lục Tễ tặng vào sinh thần của nàng, hiện tại đã được hơn mấy tháng, trắng trắng mềm mềm, vô cùng đáng yêu.
Nàng muốn mang Tuyết Cầu đi.
Nhưng mà nàng cũng biết, tuy rằng ngoài mặt Lục Tễ lạnh lùng, nhưng thật ra hắn cũng rất thích Tuyết Cầu.
Lúc đó nàng còn tình cờ biết được Lục Tễ rất thích động vật lông xù, cũng không biết Lục Tễ có thể đồng ý nàng hay không.
Tô Đào chờ đáp án của Lục Tễ.
Tất nhiên là Lục Tễ đồng ý: "Được."
Hắn chỉ còn sống được không quá mấy tháng, cần gì phải giữ Tuyết Cầu ở lại.
Những chuyện này đều nói xong rồi, chỉ còn lại thẻ cùng hưu thư rồi.
Lục Tễ lấy ra hai phần hưu thư.
Nói đến đây, đây là lần đầu tiên Tô Đào chứng kiến hưu thư của thời đại này.
"Phàm vi phu phụ chi nhân, tiền thế tam sinh kết duyên, thủy phối kim sinh chi phu phụ, nguyện nương tử tương ly chi hậu, trọng sơ thiền tấn, mỹ tảo nga mị, xảo sính yểu điệu chi tư, tuyển sính cao quan chi chủ, giải oán thích kết, canh mạc tương tăng. Nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ."
Nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ…
Tô Đào cảm thấy lời này thật là có lý.
Nàng cầm bút lông, viết tên của mình xuống.
Nàng luyện chữ rất lâu rồi, đã có tiến bộ rất lớn, chữ viết cũng có chút giống như chữ của Lục Tễ.
Viết danh tự xong, Tô Đào thở phào nhẹ nhõm.
Thế là đã kết thúc.
Tô Đào cầm hưu thư của nàng lên: "Hầu gia, ta về trước sắp xếp hành lý đã."
Lục Tễ đưa mắt nhìn bóng lưng Tô Đào rời đi.
…
Lúc Tô Đào trở về, Phòng ma ma và Tuyết Liễu đang sửa soạn xiêm y Tô Đào.
Dù sao các nàng cũng không biết nên mang theo vật gì, không mang theo vật gì, cũng không đoán được tâm tư của Tô Đào, đành phải đợi Tô Đào trở về sửa soạn tiếp.
Nhưng mà xiêm y cũng đã được sắp xếp xong, dù sao cũng đều là kích thước của Tô Đào, mang hết đi là được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook