Thầy Giáo Nông Thôn ( H )
-
Chapter 13: An ủi.
"Em, mẹ em sáng sớm đã đi huyện thành, ngày mai mới có thể trở về, không nghĩ tới mấy người bọn họ lại canh giữ ở chỗ này, không cho em ra ngoài, em sợ lắm."
"Đừng sợ, thầy đến đây rồi." Mã Lương an ủi mội hồi thì Ninh Mộng Mộng ngừng khóc.
Mà ở bên ngoài, mấy tên vô lại đang ngồi trên tảng đá lớn, hút thuốc nói chuyện.
"Lại Bì Ca, anh nói xem, kế hoạch này của chúng ta có thể thành công không? Lâu lắm rồi em không được chạm vào nữ nhân", một thanh niên tóc dài nói.
"Yên tâm, hai mẹ con này đều là cực phẩm, so với những cô nương trong thành còn xinh đẹp hơn, anh mày cũng đã nhớ thương từ lâu.”, nói xong cả đám cười rộ lên.
"Vậy còn tên thầy giáo vừa mới đi vào thì chúng ta phải xử lý sao bây giờ? "
“Sợ cái gì, chỉ có một tiểu giáo viên, còn có thể mang người đi sao? Chờ mẹ con nhóc kia vừa trở về, chúng ta liền uy hiếp nàng ta, đến lúc đó nàng liền ngoan ngoãn để cho mấy người chúng ta chơi.”
Bọn họ cũng không biết mẹ của Ninh Mộng Mộng, Hạ Vũ là lên huyện thành, mai mới về.
Ninh Mộng Mộng bên trong cũng đã ổn định tinh thần hơn rất nhiều rồi.
"Thầy, thầy ngồi đây đi" cô khéo léo di chuyển một chiếc ghế. Mã Lương cũng đã tới nhà nàng vài lần, nhưng còn chưa vào trong xem qua. Nhà cửa được dọn dẹp rất sạch sẽ. Bất quá trên bàn còn có chút quần áo, đại khái là mới thay xuống , còn chưa kịp thu thập.
Có một món đồ tương đối dễ thấy, một bộ nội y màu đỏ, phỏng chừng là của mẹ Ninh Mộng Mộng, không nghĩ tới nữ nhân như nàng cũng sẽ mặc nội y có màu sắc như vậy.
Mặt khác, trên quần kia, cư nhiên còn có hai sợi lông cong đen bóng.
Còn có một bộ quần áo bên người nữ nhân rõ ràng nhỏ hơn một chút, không cần nghĩ cũng biết là của Ninh Mộng Mộng.
Ninh Mộng Mộng là một cô gái rất thông minh, phát hiện ánh mắt Mã Lương khác thường, vừa nhìn theo, mặt liền đỏ bừng. Nhanh chóng cất quần áo vào chậu.
"Thầy giáo Mã, thầy có muốn uống nước không?" Cô hỏi.
"Không uống, đi, thầy sẽ đưa em đến trường" Ma Lương đứng dậy.
"Thầy giáo Mã, em không đi học đâu, lỡ mẹ trở về gặp phải đám người xấu ngoài kia, có khi còn bị họ đánh" Ninh Mộng Mộng lo lắng.
"Vậy thì em muốn thế nào, cứ nói, tất cả còn lại cứ để thầy lo" Mã Lương nặng nề nói.
Ninh Mộng Mộng kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn một lát, mới cúi đầu, ân một tiếng.
Mã Lương kéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô, mềm mại. Nếu là trước kia, căn bản sẽ không cảm giác những thứ này, nhưng hiện tại không biết như thế nào, cảm giác này lại thập phần rõ ràng.
Ninh Mộng Mộng năm nay cũng đã mười hai, sắp mười ba, trước kia, rất nhiều bé gái mười bốn tuổi đã kết hôn. Mười lăm mười sáu tuổi đã ôm em bé. Mấy năm nay đã tốt hơn không ít, bởi vì phải đi đăng ký giấy chứng nhận kết hôn, nên nhất định phải thỏa mãn điều kiện tuổi tác. Nhưng cơ bản là chỉ tổ chức tiệc rượu kết hôn vào năm mười tám, thậm chí có người mười bốn tuổi, nhất là những người cha mẹ đơn thân này, đều thích gả con sớm một chút, bớt được một chút gánh nặng.
Bởi vì Ninh Mộng Mộng đặc biệt xinh đẹp, trong thôn thậm chí thôn bên cạnh cũng có không ít người tìm mẹ hắn nói qua chuyện này, mẹ nàng vẫn không buông lỏng, cho nên người đến dần dần ít đi.
Ninh Mộng Mộng bị kéo tay, hai má đỏ bừng trên gương mặt vẫn chưa phai đi.
Vừa ra khỏi cửa, mấy người Lại Bì Cẩu liền vây quanh.
"Yo, tay trong tay này, là đi đâu? "Hắn châm chọc khiêu khích, vẻ mặt đùa cợt.
"Tôi dẫn học sinh của tôi đi học, mời các người tránh ra" Mã Lương bình tĩnh nói, những người này còn thua xa mấy tên côn đồ trong xã ngày hôm qua, vóc người nhỏ bé hơn không ít.
"Lớp học? Tao thấy thì giống là đưa lên giường hơn đấy , không nghĩ tới giáo viên các người cũng thích chơi trò này, mày coi trọng Ninh Mộng Mộng? Đây là đang bảo vệ nàng dâu của mình sao? "Những tên lưu hành này nói chuyện chưa từng tích khẩu đức.
"Tôi là một giáo viên, phải chịu trách nhiệm với học sinh của mình" Mã Lương không hề nhượng bộ.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy! "Đúng lúc này, một tiếng quát lơn vang lên, một người đàn ông khiêng cuốc, đứng ở ngã tư hô to.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook