Cái khăn quàng cổ bị Triệu Thiên Kiệt thô bạo kéo lệch ra, để lộ da thịt bên trong.

Nhìn Giản Chiêu cả người gầy gò, mặt mũi tái nhợt yếu ớt mà làn da lại mịn màng trắng nõn, còn thoang thoảng đâu đó mùi cơ thể y thơm tho sạch sẽ.

Triệu Thiên Kiệt vùi mặt vào hít hà một hơi, cảm giác đê mê ngất ngây, không nhịn được siết chặt người vào lòng cắn mạnh xuống.
Giản Chiêu đau đến mức phải rên rỉ vài tiếng, gió lạnh tràn vào làm cả người y run rẩy, cảm giác hắn ta cắn mình chảy máu luôn rồi.

Y quẫy đạp, giãy giụa đẩy Triệu Thiên Kiệt ra, nhìn khuôn mặt đẹp trai ngạo nghễ của hắn cùng giọt máu đỏ còn dính trên bờ môi, tức quá giơ tay vả mạnh một cái, nghe tiếng ‘chát’ vang dội.
Má Triệu Thiên Kiệt in hằn dấu vết bàn tay với năm ngón rõ ràng, bị đánh nghiêng mặt sang một bên.
Giản Chiêu kéo lại khăn quàng, sờ lên vết răng còn dính nước bọt hòa với ít máu bên cổ, trên vai cũng có, lo lắng vết cắn sâu vậy sẽ để lại sẹo, buồn bực mắng:
“Cậu có phải chó không hả? Sao cứ không vui là nhè tôi mà cắn vậy? Chảy cả máu rồi…”
Ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt u ám của Triệu Thiên Kiệt đang nhìn mình chằm chằm, Giản Chiêu giật thót, chưa nói xong đã vội im bặt.

Vẻ mặt hắn trầm xuống, hiện rõ vẻ không vui, biểu cảm làm người khác sợ hãi.


Triệu Thiên Kiệt bực tức vuốt mái tóc đỏ, hung hăng tiến đến đè Giản Chiêu vào tường, bàn tay siết chặt lấy cánh tay y, bắt Giản Chiêu đối mặt với mình, giọng như giận dỗi, nói:
“Sao thầy lại thiên vị như vậy hả? Tên khốn Hoắc Dạ Nam có thể hôn thầy, Ôn Dĩ Hoài cũng có thể hôn, vậy tại sao đến lượt tôi là không thể? Tại sao thầy luôn tức giận với tôi? Rõ ràng tôi đã cố gắng thay đổi theo ý thầy, tôi không đánh nhau không hút thuốc không trốn học cũng không bắt nạt bạn bè, hơn nữa vì thầy còn bị đập một trận, vậy vì sao thầy lại không thích tôi? Sao thầy bài xích tôi? Hả!?”
Câu cuối hắn nói to, gần như gằn giọng mà nói.

Giọng hắn nghèn nghẹt, nghe chất vấn đầy ấm ức, đôi mắt đỏ ngầu, cơ bắp đầu căng lên, trông hùng hổ dọa người.

Giản Chiêu đẩy kính lên để nhìn rõ người trước mặt, ngơ ngác nhìn hắn, hồi lâu mới tìm lại được tâm trí, ngờ ngợ hỏi:
“Cậu…cậu biết rồi hả? Cậu biết hết hả?”
Triệu Thiên Kiệt khịt mũi:
“Có tên nào không biết đâu, nhìn từ thái độ của Ôn Dĩ Hoài là đoán ra được hết rồi.

Chỉ có những tên học sinh khác ngu ngơ bị qua mặt thôi.”
Chuyện y và Ôn Dĩ Hoài hôn nhau, vốn dĩ tưởng đã lòe qua mắt mấy tên tinh ranh này, sẽ chôn vùi vào dĩ vãng, ai ngờ lại bị đào lên, còn kinh khiếp nhận ra chẳng tên nào bị lừa cả, bọn chúng biết hết, đoán ra được tất tần tật, nhưng ngấm ngầm không lộ ra ngoài, thuận theo để Giản Chiêu bịa ra một cái lí do che đậy sứt mẻ.
Được được, Giản Chiêu tức quá muốn bật cười, hóa ra chỉ có y ngu ngơ tưởng che mắt được bọn họ.

Nhưng nhìn khuôn mặt đáng thương (?) của Triệu Thiên Kiệt, cuối cùng không cười nổi, thở dài thườn thượt, giơ tay lên vỗ đầu hắn, nhẹ nhàng bảo:
“Đừng có cáu giận nữa, tôi không có bài xích cậu, cũng không ghét cậu.

Chà, nói sao nhỉ, tôi thật mừng vì cậu thay đổi, tôi tự hào lắm đó!”
Dỗ dành xong rồi thì phải trách phạt, Giản Chiêu nghiêm mặt quở trách:
“Nhưng cậu làm như thế này là sai.

Cậu cắn tôi đau vậy, chảy máu, rồi sau này nó hằn vết thì sao? Từ giờ không được làm thế nữa!”
Triệu Thiên Kiệt buông lỏng tay, không túm chặt y nữa, nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, đau đáu lẫn nuối tiếc nhìn Giản Chiêu kéo cao khăn quàng che đi vết cắn.


Hai người đứng đối diện lúc lâu cũng không biết nói gì, Giản Chiêu gật đầu chào tạm biệt rồi xách túi đồ về phòng, Triệu Thiên Kiệt đứng đó nhìn theo.
Nhưng y biết hắn vẫn âm thầm đi theo đằng sau mình.
Cảm giác này thật rùng rợn, giống như có kẻ biến thái theo dõi mình vậy, Giản Chiêu mệt rồi, không muốn nhắc nhở, hơn nữa nghĩ Triệu Thiên Kiệt sẽ chẳng làm ra hàng động quá đáng gì nữa, cố bình tĩnh lại tăng tốc đi nhanh về phòng.

Vừa tra chìa khóa vào ổ, chân trước vừa bước vào còn chưa kịp cởi giày thì Triệu Thiên Kiệt đã chạy xồng xộc tới.

Hắn không áp sát lại mà từ tốn đến gần, bàn tay nắm chặt, hạ quyết tâm, níu lấy Giản Chiêu, khuôn mặt đỏ bừng lại kiên định hỏi:
“Thầy có thích tôi không?”
“Hở…?”
“Mà thôi, có thích hay không thì cũng không quan trọng nữa, thầy không ghét tôi là được.

Từ giờ, tôi,Triệu Thiên Kiệt, thích thầy, vì thế sẽ theo đuổi thầy!”
“…?”
Giản Chiêu há hốc miệng, ú ớ muốn nói gì đó nhưng sốc quá không thốt ra được chữ nào.

Y mím mím môi, đầu óc như đình trệ, cái kính cũng tụt xuống khỏi sống mũi.


Triệu Thiên Kiệt chớp lấy thời cơ, tiến lên một bước, kéo mắt kính y ra, mạnh bạocúi đầu xuống hôn lên môi Giản Chiêu.
Nụ hôn nhanh như chớp, hầu như chỉ chạm vào, liếm một cái, cắn nhẹ vào môi dưới rồi vội tách ra.
Khuôn mặt của Giản Chiêu cũng ửng đỏ.

Y ngơ ngác che môi mình lại, hoảng hốt lùi về phía sau, lúng túng không biết nên như thế nào.

Triệu Thiên Kiệt lần đầu đi tỏ tình, lỡ bạo quá hôn người ta rồi lại chẳng biết nên làm gì, vừa xấu hổ lại kiêu ngạo túm lấy bàn tay của Giản Chiêu.
Đúng lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, xen vào bầu không khí ngượng ngùng:
“Thầy, Triệu Thiên Kiệt, hai người vừa làm gì đó?”
Quay lại nhìn về phía sau, đứng ngay bậc thang là Ôn Dĩ Hoài vừa xuất hiện đột ngột.

Không biết anh đứng đó từ bao giờ, nhưng hẳn những gì xảy ra cũng đã nhìn thấy hết.
Nụ cười tỏa nắng biến mất, vẻ đẹp trai ôn hòa ngày thường dần chuyển sang vẻ âm trầm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương