Triệu Thiên Kiệt cùng Hoắc Dạ Nam tuy là người thân họ hàng nhưng không hề ưa nhau một tí nào, còn cực kì ghét bỏ, như hai người đứng hai phía lập trường khác nhau, đối chọi gay gắt.

Tuy nhiên Triệu Thiên Kiệt vẫn còn là tên oắt con, tuy hùng hổ gan lì nhưng cũng chỉ dừng ở mức ngang ngược ưa bạo lực.

Còn Hoắc Dạ Nam đã là ông trùm trong giới xã hội đen, khí thế trên người mạnh mẽ vượt trội hơn hẳn, sát khí máu lạnh ẩn ẩn hiện hiện cực kì đe dọa.
Tuy nhiên Triệu Thiên Kiệt không sợ cũng chẳng ngại, nếu được chắc chắn hắn sẽ lao đến đấm nhau một phen với người chú của mình.

Hai người đứng đó với khí thế trừng trừng dữ dội, Giản Chiêu đứng giữa cũng bị cái áp suất đè nặng làm khó chịu.

Cô gái kia không hiểu gì hết, nhưng nhìn qua cũng biết Hoắc Dạ Nam có thân phận không tầm thường, bị dọa sợ đứng nép nép đằng sau, chuyển hướng nhìn về phía Giản Chiêu đang bất lực bị chặn lại.

Cô bị thu hút, cứ dòm ngó người ta mãi.


Hoắc Dạ Nam lại đưa mắt nhìn cô, cười khẩy, lên tiếng phá vỡ thế cục giằng co:
“Cháu trai, đây là bạn gái cháu sao? Hai đứa mới yêu nhau à? Một cô gái thật xinh đẹp, nhỉ?”
Hắn cố tình nhấn mạnh chữ ‘bạn gái’.
Triệu Thiên Kiệt tỏ vẻ ghê tởm với danh xưng ‘cháu trai’ này, hắn hất cằm, còn chưa kịp đáp trả thì cô gái đằng sau đã hấp tấp chen lời vào nói trước:
“Không, không! Tôi và cậu ta không có quan hệ gì hết! Tôi còn không biết cậu ta!”
Giản Chiêu: “…”
Vừa nãy còn khoác tay nhau thân mật như vậy, bây giờ quay qua quay lại liền cắt đứt quan hệ rạch ròi.

Rốt cuộc là thứ gì đã tác động đến cô gái này vậy?
Nhưng tên đầu đỏ có vẻ rất ưng cái phản ứng của cô nàng, bản thân đỡ phải giải thích, không ư hử gì cả.
“Phải không?” Hoắc Dạ Nam cười khinh khỉnh “Chẳng phải hai người có hôn ước với nhau sao?”
Triệu Thiên Kiệt sừng sộ muốn gầm lên cãi lại thì Giản Chiêu đã đứng ra, mất hết kiên nhẫn quay ngoắt lại nói với Hoắc Dạ Nam:
“Tôi sẽ vào trường, cậu đưa tôi đến đây là được rồi, bây giờ thì cậu có thể đi về.”
Nói rồi y chẳng nhìn đến vẻ mặt của những người ở đây, xách túi đồ né khỏi cái níu tay của Triệu Thiên Kiệt, đi nhanh vào trong, vờ như không nghe thấy tiếng huýt sáo cùng lời tạm biệt yêu thương tình cảm đầy khiêu khích của Hoắc Dạ Nam.

Trời cũng đã nổi gió, phía sau nghe loáng thoáng đâu đó có tiếng bước chân đuổi theo, Giản Chiêu biết là Triệu Thiên Kiệt, kiên quyết bước tiếp không ngoái đầu ra đằng sau.

Tiếng giày giẫm lên nền tuyết, chậm rãi đi theo, cũng không vượt lên hay làm ra hành động chặn lại gì.

Đến một ngã rẽ vắng người, hắn đột ngột xông đến, kéo y vào một hành lang.
Giản Chiêu bị đè vào tường, theo bản năng ôm chặt túi đồ trong lồng ngực, hoảng hồn nhìn hắn, quát khẽ:

“Cậu lại tính làm cái gì đây?”
Triệu Thiên Kiệt ép sát y, hai tay chặn ngang, cả thân hình hắn đứng chắn trước ánh sáng, biểu tình có hơi âm u đe dọa, cúi đầu xuống hùng hổ hỏi:
“Vừa nãy thầy đi đâu mà lại về cùng tên đó?”
“Tôi đi đâu kệ tôi, bây giờ tôi đi chỗ nào cùng ai cũng phải báo cáo với cậu à?”
Giản Chiêu nói gay gắt.

Vốn dĩ bình thường y sẽ chẳng nổi nóng như vậy, nhưng ngày hôm nay quá xui xẻo, có nhiều chuyện tồi tệ diễn ra (mặc dù cũng không đến mức nào) khiến y mệt lả, từng người từng người cứ làm ra một cái hành động như bức ép vậy, làm cho người hiền lành cũng phải bực bội.

Triệu Thiên Kiệt không ngờ y cũng nổi cáu, bối rối hạ tay xuống, vẫn không cam lòng mở miệng nhắc nhở:
“Thầy đừng có đi cạnh tên đó nữa, hắn ta không tốt đâu, chắc chắn có ý đồ xấu với thầy.”
Giản Chiêu không đáp, nghiêng người muốn rời đi thì lại bị níu kéo, Triệu Thiên Kiệt trừng mắt nhìn chằm chặp đôi môi của y, hắn ta ngỡ ngàng trong giây lát, thần sắc như vừa phát hiện ra một chuyện kinh khủng, cổ họng hơi nghẹn, cuối cùng thốt ra một câu:
“Thầy…thầy với ông chú họ Hoắc kia, hôn…hôn nhau?”
“Làm…làm gì có!?”
Giản Chiêu xoay người, cả khuôn mặt vốn xanh xao vì bệnh lại dần dần đỏ bừng, màu đỏ phơn phớt lan rộng xuống cổ, y vội dùng cánh tay giơ ngang lên hòng che đậy dấu vết thì đã bị Triệu Thiên Kiệt túm chặt, hắn đã đoán ra được, lần này còn giận dữ hơn vừa nãy, gầm lên đinh tai nhức óc:
“Sao thầy có thể!? Sao thầy lại hôn nhau với tên đó chứ!? Thầy không nhớ hắn đã làm gì thầy sao!?”
Cũng may trong hành lang vắng, mọi người đều chui trong phòng không đi lại quanh đây nên tiếng gầm lớn của Triệu Thiên Kiệt không bị người khác khoe lấy.


Giản Chiêu vội dùng tay bịt miệng hắn lại, liên tục ‘suỵt suỵt’ vài tiếng, bất lực chối cãi:
“Không…không có…không có vụ đó xảy ra đâu.

Trời đất, nói nhỏ thôi không người khác nghe thấy!”
“Môi thầy như này mà còn bảo không có?”
Sự ghen ghét lấp đầy cả tâm hồn Triệu Thiên Kiệt.

Hắn khó chịu, tức giận lẫn căm hận, một cảm giác bức bách rối loạn cáu kỉnh đang dâng trào khiến cả người đều căng cứng.

Hắn không kìm nén được cơn giận, lao đến áp Giản Chiêu vào tường, không chịu được mà há miệng, cắn xuống ngay bả vai y..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương