Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thực sự xu hướng có khả năng tuần hoàn, Thư Nhan nhìn trang phục hiện giờ mà đưa về năm 2019 thì cũng cảm thấy không quá lỗi thời, ngược lại có phong cách cổ điển.

Mua cho Diệp Thiên Bảo hai bộ áo quần hợp thời, mua cho Diệp Thanh Thanh hai bộ áo quần để thay và hai chiếc váy, và chọn thêm một chiếc áo khoác vậy là gần như xong rồi, trẻ con lớn rất nhanh, áo quần năm nay mặc được sang năm thì hết mặc được rồi, lại thêm sắp vào mùa thu nữa, gần phải thay đổi hết rồi.

“Chị có nhiều hơn con.” Diệp Thiên Bảo bĩu môi.

“Sao con không nói là áo quần của con nhiều hơn chị?” Thư Nhan vuốt mặt của Diệp Thiên Bảo đưa bọn chúng đến cửa hàng vải.

“Xin cho hỏi ở đâu có thể may áo quần?”

Vốn dĩ cô ấy định đợi đến sau khi giảm cân sẽ mua áo quần, nhưng khi đến Nam Thành lại phát hiện áo quần của mình thực sự quá quê mùa, thêm vào đó là ngoại hình của cô ấy nữa, sau này khi đi đưa đón con cái sợ bọn trẻ bị cười nhạo, cứ mua trước hai bộ để thay đổi. Kết quả là trong cửa hàng áo quần không có kích cỡ dành cho cô.

“Có, ở trên đường đằng sau tòa nhà bách hóa, cô đến đó sẽ nhìn thấy” Một nhân viên bán hàng khoảng bốn năm mươi tuổi nói khi thấy cô dẫn theo hai đứa trẻ và đặc biệt nhã nhặn.

“Cám ơn, tôi muốn may hai bộ áo quần, có chất liệu nào để gợi ý không?” Thư Nhan thực sự không hiểu về khoảng này.

Thư Nhan thấy một tấm vải hoa rất mát mẻ liền sờ vào, chất liệu rất thoải mái, xé một miếng định may một áo ngủ cho Diệp Thanh Thanh và mình, phần dư còn lại có thể may cho Diệp Thanh Thanh một cái váy.

Bon họ sắp chuyển nhà rồi mà bên trong không có cái gì cả, ga giường chăn cũng cần phải chuẩn bị.



“Loại vải nào phù hợp để may ga giường và chăn?”

Chị gái lớn tuổi chân thành gợi ý vài loại vải, Thư Nhan chọn trúng màu sắc và chất liệu cô ấy yêu thích trước tiên làm hai bộ, Diệp Thanh Thanh có thể tự mình đi ngủ, Thiên Bảo vẫn còn nhỏ, trước tiên tạm thời ngủ cùng với cô ấy.

Khi đi qua cửa hàng giày dép, Thư Nhan thấy giày dẹp ba người bọn họ đã cũ kỷ và xỉ hết rồi, mua cho mình một đôi giày da, một đôi giày vải, mua cho Diệp Thanh một đôi giày xăng đan, một đôi giày da nhỏ, vốn định mua cho Diệp Thiên bảo một đôi giày vải, cái thằng nhóc này mang giày rất phí, cuối cùng cậu bé cứ nhất quyết muốn mua giày da, vì thế lại còn nhõng nhẽo với Thư Nhan.

Hết cách với nó Thư Nhan đành phải mua giày da cho cậu bé, trông thấy bộ dạng ra vẻ của cậu bé khi mang vào, Thư Nhan có chút lắc đầu bất lực.

Vừa hỏi thăm tiệm may đằng sau trung tâm mua sắm liền biết được một thợ may lâu năm ở Nam Thành, Thư Nhan nói rõ ý định đến của mình, thợ may đo kích thước cho cô ấy và Diệp Thanh Thanh, bảo cô ấy đến lấy vào ngày mốt.

“Vậy cảm ơn bác thợ nhé, đặt cọc bao nhiêu vậy?”

“Hai mươi tệ, cô cầm biên lai đi, khi quay lại đây thì dựa vào biên lai mà lấy đồ.”

“Cô đã quay lại rồi, chủ nhà đồng ý cho cô thuê với giá tám mươi tệ rồi, bây giờ anh ấy đang ở trong căn nhà cho thuê đợi cô, hôm nay ký hợp đồng thì có thể được vào ở.” Ông Hồ ở đằng xa nhìn thấy Thư Nhan nên chạy đến nói.

“Tôi còn tưởng ngày mai mới có thể nhận được câu trả lời nên mới đưa bọn trẻ đi mua sắm.” Thư Nhan cười: “Để tôi đưa bọn trẻ lên lầu trước, ông đợi tôi một lát.”

Dặn dò hai đứa trẻ ở trong nhà không được đi ra ngoài xong Thư Nhan đi cùng với ông Hồ đến căn nhà thuê để gặp chủ nhà.

Cọc một đóng ba, tám mươi tệ một tháng vậy là ba trăm hai mươi tệ, hợp đồng rất đơn giản, Thư Nhan đọc không có vấn đề gì thì trực tiếp ký tên đưa tiền cho anh ta, sau khi cầm lấy chìa khóa còn đưa cho ông Hồ mười tệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương