[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Của Nhà Giàu Mới Nổi
-
Chương 36: Tìm Nhà (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bây giờ kinh tế khá hơn lên, gia đình nhiều sinh viên làm ăn kinh doanh kiếm ra tiền, muốn cho con cái có điều kiện tốt hơn, kéo theo sinh hoạt phí của sinh viên tăng lên, cũng nhiều người ra ngoài sống nhiều hơn.
Thư Nhan hơi thất vọng. Cô tưởng mình quá quen thuộc với nơi này, lại có nhiều giáo viên, sau này nghĩ cách tìm mối quan hệ rồi cho Diệp Thanh Thanh đi học trường Tiểu học Tây thành gần đó. Vào trường ấy rồi lên cấp hai, cấp ba cũng sẽ không phải lo lắng nhiều. Chưa kể đến khi thi đại học, trường Đại học Nam Thành sẽ ưu tiên cho học sinh của trường cấp ba Nam Thành.
"Sao cô không đến Tiểu Nam Môn xem sao? Ở đó có nhiều nhà thuê lắm." Ông cụ thấy Thư Nhan như vậy, không khỏi đưa ra lời khuyên.
Hai mắt Thư Nhan sáng ngời. Đương nhiên cô biết Tiểu Nam Môn, là trung tâm thương mại sầm uất nhất trong tương lai, nhưng chắc bây giờ ở đó toàn là nhà cổ nhỉ? Hơn nữa đều là những đại viện, mỗi căn từ hai mươi đến ba mươi mét vuông ở được năm, sáu người, tầng trệt có một phòng tắm chung. Môi trường thì không cần phải nói.
Thư Nhan có thể chịu đựng mọi chuyện khác, nhưng cô thực sự không thể chấp nhận phòng tắm kiểu đó.
"Ông ơi, ông có biết gần đây có tòa nhà nào không?"
"Tòa nhà cũng có đấy! Đi bộ một km về phía Bắc, có ông chủ lớn xây dựng cả tòa chung cư, nhưng chỗ ấy chỉ bán chứ không cho thuê. Phòng ốc hoành tráng lắm, môi trường cũng tốt. Khuyết điểm duy nhất là đắt. Cô đến đó mua một căn, đảm bảo rất thoải mái. ” Ông cụ bảo vệ cảm thấy Thư Nhan có vẻ phách lối nên cố tình rung cây dọa khỉ.
“Ở phía đó ạ?” Trong thế giới của cô, nơi đó sẽ được trường học tiếp quản để xây dựng một chi nhánh, nên cô nghĩ hiện tại nó vẫn là một bãi đất hoang, thậm chí còn không nhìn về phía ấy. Không ngờ nơi đó đã được người ta mua đứt để khai thác bất động sản.
Vẫn là câu nói ấy, giống đến mấy cũng không phải là một thế giới, có thể dùng để tham khảo chứ không thể đánh đồng với nhau, Thư Nhan cảnh cáo bản thân một lần nữa, cảm ơn ông cụ rồi lập tức lên đường đến Tiểu Nam Môn.
Đi được hơn một dặm, Thư Nhan nhìn thấy một tòa cao ốc, phía sau có khu dân cư, cây cối xanh tốt, ít nhất nhìn từ bên ngoài vào cũng thấy rất thoải mái. Cô tìm đến trung tâm mua bán nhà. So với tương lai thì có thể nói là vắng như chùa bà đanh.
Thực ra cũng không có gì khó hiểu. Lúc này, các đơn vị sẽ phân lô bán nền, rất nhiều người ôm lấy nhà đất, kiên quyết giữ bằng được vị trí công việc, thậm chí cho rằng người nào mua nhà là kẻ ngu.
Một lý do nữa là giá nhà ở thời điểm này thực sự quá cao. Như khu chung cư mà Thư Nhan đang xem bây giờ, giá chào bán là 1.500 tệ một mét vuông. Nghe có vẻ là một số tiền nhỏ, nhưng đừng quên hiện tại là năm 1992, thu nhập bình quân đầu người ở Nam Thành khoảng ba, bốn trăm tệ một tháng, lương cả năm là hơn 3.000 tệ. Nhịn ăn nhịn uống chỉ có thể mua được hai mét vuông đất. Thực tế so ra cũng không khác tương lai là mấy.
“Tôi xin chào chị, xin cho hỏi chị muốn xem nhà phải không?” Thái độ của cô gái bán hàng rất tốt, không có kiểu nhìn mặt đặt tên.
Kinh tế của Trung Quốc vừa mới khởi sắc, rất nhiều người phất lên sau một đêm, không hiếm người ăn mặc rất xoàng nhưng trong nhà rất nhiều tiền.
“Đúng rồi, tôi đến xem nhà.” Thư Nhan cười với người bán hàng: “Nhà có những căn hộ kiểu nào có thể giới thiệu một chút được không?”
“Dĩ nhiên.” Cô gái bán hàng lấy bản thiết kế bên trong ra đưa cho Thư Nhan, giới thiệu tỉ mỉ về bố cục của nhà ở.
Nhà đầu tư là người gốc Nam Thành, nhưng lại mời nhà thiết kế của công ty thiết kế ở Cảng Thành, nghe cô gái bán hàng giới thiệu nhà thiết kế còn dành được giải thưởng quốc tế, vì vậy nhà cửa ở đây của bọn họ theo tiêu chuẩn quốc tế, vô cùng cao cấp và thời thượng.
Bây giờ kinh tế khá hơn lên, gia đình nhiều sinh viên làm ăn kinh doanh kiếm ra tiền, muốn cho con cái có điều kiện tốt hơn, kéo theo sinh hoạt phí của sinh viên tăng lên, cũng nhiều người ra ngoài sống nhiều hơn.
Thư Nhan hơi thất vọng. Cô tưởng mình quá quen thuộc với nơi này, lại có nhiều giáo viên, sau này nghĩ cách tìm mối quan hệ rồi cho Diệp Thanh Thanh đi học trường Tiểu học Tây thành gần đó. Vào trường ấy rồi lên cấp hai, cấp ba cũng sẽ không phải lo lắng nhiều. Chưa kể đến khi thi đại học, trường Đại học Nam Thành sẽ ưu tiên cho học sinh của trường cấp ba Nam Thành.
"Sao cô không đến Tiểu Nam Môn xem sao? Ở đó có nhiều nhà thuê lắm." Ông cụ thấy Thư Nhan như vậy, không khỏi đưa ra lời khuyên.
Hai mắt Thư Nhan sáng ngời. Đương nhiên cô biết Tiểu Nam Môn, là trung tâm thương mại sầm uất nhất trong tương lai, nhưng chắc bây giờ ở đó toàn là nhà cổ nhỉ? Hơn nữa đều là những đại viện, mỗi căn từ hai mươi đến ba mươi mét vuông ở được năm, sáu người, tầng trệt có một phòng tắm chung. Môi trường thì không cần phải nói.
Thư Nhan có thể chịu đựng mọi chuyện khác, nhưng cô thực sự không thể chấp nhận phòng tắm kiểu đó.
"Ông ơi, ông có biết gần đây có tòa nhà nào không?"
"Tòa nhà cũng có đấy! Đi bộ một km về phía Bắc, có ông chủ lớn xây dựng cả tòa chung cư, nhưng chỗ ấy chỉ bán chứ không cho thuê. Phòng ốc hoành tráng lắm, môi trường cũng tốt. Khuyết điểm duy nhất là đắt. Cô đến đó mua một căn, đảm bảo rất thoải mái. ” Ông cụ bảo vệ cảm thấy Thư Nhan có vẻ phách lối nên cố tình rung cây dọa khỉ.
“Ở phía đó ạ?” Trong thế giới của cô, nơi đó sẽ được trường học tiếp quản để xây dựng một chi nhánh, nên cô nghĩ hiện tại nó vẫn là một bãi đất hoang, thậm chí còn không nhìn về phía ấy. Không ngờ nơi đó đã được người ta mua đứt để khai thác bất động sản.
Vẫn là câu nói ấy, giống đến mấy cũng không phải là một thế giới, có thể dùng để tham khảo chứ không thể đánh đồng với nhau, Thư Nhan cảnh cáo bản thân một lần nữa, cảm ơn ông cụ rồi lập tức lên đường đến Tiểu Nam Môn.
Đi được hơn một dặm, Thư Nhan nhìn thấy một tòa cao ốc, phía sau có khu dân cư, cây cối xanh tốt, ít nhất nhìn từ bên ngoài vào cũng thấy rất thoải mái. Cô tìm đến trung tâm mua bán nhà. So với tương lai thì có thể nói là vắng như chùa bà đanh.
Thực ra cũng không có gì khó hiểu. Lúc này, các đơn vị sẽ phân lô bán nền, rất nhiều người ôm lấy nhà đất, kiên quyết giữ bằng được vị trí công việc, thậm chí cho rằng người nào mua nhà là kẻ ngu.
Một lý do nữa là giá nhà ở thời điểm này thực sự quá cao. Như khu chung cư mà Thư Nhan đang xem bây giờ, giá chào bán là 1.500 tệ một mét vuông. Nghe có vẻ là một số tiền nhỏ, nhưng đừng quên hiện tại là năm 1992, thu nhập bình quân đầu người ở Nam Thành khoảng ba, bốn trăm tệ một tháng, lương cả năm là hơn 3.000 tệ. Nhịn ăn nhịn uống chỉ có thể mua được hai mét vuông đất. Thực tế so ra cũng không khác tương lai là mấy.
“Tôi xin chào chị, xin cho hỏi chị muốn xem nhà phải không?” Thái độ của cô gái bán hàng rất tốt, không có kiểu nhìn mặt đặt tên.
Kinh tế của Trung Quốc vừa mới khởi sắc, rất nhiều người phất lên sau một đêm, không hiếm người ăn mặc rất xoàng nhưng trong nhà rất nhiều tiền.
“Đúng rồi, tôi đến xem nhà.” Thư Nhan cười với người bán hàng: “Nhà có những căn hộ kiểu nào có thể giới thiệu một chút được không?”
“Dĩ nhiên.” Cô gái bán hàng lấy bản thiết kế bên trong ra đưa cho Thư Nhan, giới thiệu tỉ mỉ về bố cục của nhà ở.
Nhà đầu tư là người gốc Nam Thành, nhưng lại mời nhà thiết kế của công ty thiết kế ở Cảng Thành, nghe cô gái bán hàng giới thiệu nhà thiết kế còn dành được giải thưởng quốc tế, vì vậy nhà cửa ở đây của bọn họ theo tiêu chuẩn quốc tế, vô cùng cao cấp và thời thượng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook