[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Bỏ Trốn Của Đại Lão
-
Chương 26: Nguyện Chịu Thua Cuộc (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng lần này bảy người thành công, về sau chỉ có mấy nắm gạo cũng đủ cho cô ăn cả đời. Tô Duy Duy nhớ kiếp trước có một vị đại lão trẻ tuổi khi mượn người dân trong thôn tiền đọc sách, sau này phát đạt liền về quê báo đáp người dân trong thôn. Con người luôn là vậy, ở thời điểm bạn khó khăn nhất tôi giúp đỡ bạn, vậy thì sẽ dễ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người kia.
Mà Tô Duy Duy đây muốn làm ân nhân, làm người thầy dạy về cuộc đời cho Lương Vệ Đông.
Tô Duy Duy làm ra vẻ cắn răng: “Vệ Đông! Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách.”
“Chị dâu?” Lương Vệ Đông cảm thấy khiếp sợ, trước đây Tô Duy Duy đối xử với anh ta rất lạnh lùng, cũng chưa bao giờ nói lời cổ vũ động viên gì, nhưng bây giờ chị dâu muốn giúp cậu học lại sao? “Không, chị dâu, cái này làm sao mà được. Anh cả không còn, chị đã phải trải qua những ngày không sung sướng gì rồi, tôi không thể liên lụy đến chị được.”
Tô Duy Duy thở dài một tiếng, tình ý chân thành: “Vệ Đông à, tôi vất vả chút không sao, anh trai cậu không còn nữa, tôi càng nên chăm sóc cậu mới đúng, với lại tôi vất vả một chút thì tính là gì? Chỉ cần cậu có thể vào đại học, chuyện gì tôi cũng sẵn lòng!”
Một tên đàn ông cao to như Lương Vệ Đông anh ta lại có thể cảm nhận được hai mắt mình ẩm ướt. Anh ta nhìn chị dâu, cảm động trước sự tốt bụng của cô đối với anh ta, nhưng anh ta cũng biết Tô Duy Duy chẳng phải người có tiền gì. Nhưng việc học của anh ta cần rất nhiều tiền, đây cũng không phải một khoản tiền nhỏ. Tô Duy Duy lại là cô gái duy nhất ở nông thôn, kiếm đâu ra một số tiền lớn như vậy? Lương Vệ Đông cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Buổi chiều Tô Duy Duy dắt theo Tranh Tranh và Lương Tiểu Muội ra ngoài, trên đường Lương Tiểu Muội ngửa đầu nhếch miệng nói: “Chị dâu, ngày hôm qua anh em đã hỏi chị lên thành phố để làm gì đó.”
“Vậy em đã nói gì?”
“Em chỉ nói chỉ muốn lên tìm việc làm, không có nói chị mở cửa hàng.”
Tất cả tâm tư suy nghĩ gì của trẻ nhỏ đều hiện hết lên mặt, Tô Duy Duy vừa cười vừa sờ mặt cô bé: “Tiểu Muội thật biết ăn nói nha!”
Quả nhiên Lương Tiểu Muội trở nên phấn khích, cô bé đắc ý giương cằm về phía Tranh Tranh, bộ dáng như thể đang tranh giành ưu ái với Tranh Tranh. Tranh Tranh buồn bực, cậu kéo ngón tay mẹ chỉ vào người mình, Tô Duy Duy cũng thấy nhưng không đáp lại, chỉ đứng một bên cười: “Muốn mẹ khen con sao?”
Tranh Tranh gật đầu.
“Vậy con mở miệng nói đi chứ, con không nói lời nào làm sao mẹ biết được?”
Tranh Tranh nhíu mày, Tô Duy Duy thấy cậu bé như vậy thì chợt cười to hơn.
Tranh Tranh bĩu môi, vẻ mặt buồn rầu tựa lên xà ngang, cậu nhỏ nghi ngờ mình bị Tô Duy Duy trêu chọc, nhưng cậu không có chứng cứ. Nhưng mà, tuy cậu không nói được, nhưng cậu có thể đếm đấy, hừ, nhất định cậu sẽ khiến mẹ khen ngợi bản thân mình. Nghĩ vậy, Tranh Tranh vừa thở phì phì vừa trừng mắt nhìn Lương Tiểu Muội. Lương Tiểu Muội luôn muốn chiếm sự ưu ái của mẹ với cậu, luôn muốn mẹ thương nó, thật đáng ghét!
Tô Duy Duy đang tìm và hỏi thăm những người bán hàng rong xung quanh một vài điều.
“Nghe nói có một trường học trong thành phố có tới 20% số người thi đậu đại học đấy, tỉ lệ đậu đại học rất cao, đây là trường có tỷ lệ nhập học cao nhất trong thành phố đấy.”
“Thật không?” Ở đời sau, 20% được xem là rất thấp. Tô Duy Duy nhớ rõ vào thế hệ sau, có rất nhiều trường có tỷ lệ nhập học chính quy có thể lên tới một trăm phần trăm.
Nhưng lần này bảy người thành công, về sau chỉ có mấy nắm gạo cũng đủ cho cô ăn cả đời. Tô Duy Duy nhớ kiếp trước có một vị đại lão trẻ tuổi khi mượn người dân trong thôn tiền đọc sách, sau này phát đạt liền về quê báo đáp người dân trong thôn. Con người luôn là vậy, ở thời điểm bạn khó khăn nhất tôi giúp đỡ bạn, vậy thì sẽ dễ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người kia.
Mà Tô Duy Duy đây muốn làm ân nhân, làm người thầy dạy về cuộc đời cho Lương Vệ Đông.
Tô Duy Duy làm ra vẻ cắn răng: “Vệ Đông! Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách.”
“Chị dâu?” Lương Vệ Đông cảm thấy khiếp sợ, trước đây Tô Duy Duy đối xử với anh ta rất lạnh lùng, cũng chưa bao giờ nói lời cổ vũ động viên gì, nhưng bây giờ chị dâu muốn giúp cậu học lại sao? “Không, chị dâu, cái này làm sao mà được. Anh cả không còn, chị đã phải trải qua những ngày không sung sướng gì rồi, tôi không thể liên lụy đến chị được.”
Tô Duy Duy thở dài một tiếng, tình ý chân thành: “Vệ Đông à, tôi vất vả chút không sao, anh trai cậu không còn nữa, tôi càng nên chăm sóc cậu mới đúng, với lại tôi vất vả một chút thì tính là gì? Chỉ cần cậu có thể vào đại học, chuyện gì tôi cũng sẵn lòng!”
Một tên đàn ông cao to như Lương Vệ Đông anh ta lại có thể cảm nhận được hai mắt mình ẩm ướt. Anh ta nhìn chị dâu, cảm động trước sự tốt bụng của cô đối với anh ta, nhưng anh ta cũng biết Tô Duy Duy chẳng phải người có tiền gì. Nhưng việc học của anh ta cần rất nhiều tiền, đây cũng không phải một khoản tiền nhỏ. Tô Duy Duy lại là cô gái duy nhất ở nông thôn, kiếm đâu ra một số tiền lớn như vậy? Lương Vệ Đông cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Buổi chiều Tô Duy Duy dắt theo Tranh Tranh và Lương Tiểu Muội ra ngoài, trên đường Lương Tiểu Muội ngửa đầu nhếch miệng nói: “Chị dâu, ngày hôm qua anh em đã hỏi chị lên thành phố để làm gì đó.”
“Vậy em đã nói gì?”
“Em chỉ nói chỉ muốn lên tìm việc làm, không có nói chị mở cửa hàng.”
Tất cả tâm tư suy nghĩ gì của trẻ nhỏ đều hiện hết lên mặt, Tô Duy Duy vừa cười vừa sờ mặt cô bé: “Tiểu Muội thật biết ăn nói nha!”
Quả nhiên Lương Tiểu Muội trở nên phấn khích, cô bé đắc ý giương cằm về phía Tranh Tranh, bộ dáng như thể đang tranh giành ưu ái với Tranh Tranh. Tranh Tranh buồn bực, cậu kéo ngón tay mẹ chỉ vào người mình, Tô Duy Duy cũng thấy nhưng không đáp lại, chỉ đứng một bên cười: “Muốn mẹ khen con sao?”
Tranh Tranh gật đầu.
“Vậy con mở miệng nói đi chứ, con không nói lời nào làm sao mẹ biết được?”
Tranh Tranh nhíu mày, Tô Duy Duy thấy cậu bé như vậy thì chợt cười to hơn.
Tranh Tranh bĩu môi, vẻ mặt buồn rầu tựa lên xà ngang, cậu nhỏ nghi ngờ mình bị Tô Duy Duy trêu chọc, nhưng cậu không có chứng cứ. Nhưng mà, tuy cậu không nói được, nhưng cậu có thể đếm đấy, hừ, nhất định cậu sẽ khiến mẹ khen ngợi bản thân mình. Nghĩ vậy, Tranh Tranh vừa thở phì phì vừa trừng mắt nhìn Lương Tiểu Muội. Lương Tiểu Muội luôn muốn chiếm sự ưu ái của mẹ với cậu, luôn muốn mẹ thương nó, thật đáng ghét!
Tô Duy Duy đang tìm và hỏi thăm những người bán hàng rong xung quanh một vài điều.
“Nghe nói có một trường học trong thành phố có tới 20% số người thi đậu đại học đấy, tỉ lệ đậu đại học rất cao, đây là trường có tỷ lệ nhập học cao nhất trong thành phố đấy.”
“Thật không?” Ở đời sau, 20% được xem là rất thấp. Tô Duy Duy nhớ rõ vào thế hệ sau, có rất nhiều trường có tỷ lệ nhập học chính quy có thể lên tới một trăm phần trăm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook