Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng ở thời buổi này, đại học vẫn chưa mở rộng tuyển sinh, bây giờ mà để vào đại học cũng không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa thông tin cũng không nhạy, có khi mấy trường học ở mấy thành phố nhỏ như thế này có thể còn chẳng biết phạm vi của cuộc khảo thí ra sao, cho nên tỷ lệ nhập học ở trường này có thể coi là tốt rồi.

Sau đó Tô Duy Duy nghe nói trường này có tuyển học sinh bị lưu ban, vậy nên Lương Vệ Đông vào đây học là tốt nhất.

Điểm của Lương Vệ Đông không phải là thấp, những người học lại với điểm số như vậy sẽ được miễn giảm học phí, nhưng muốn học tốt thì phải bảo đảm cho anh ta có tiền ăn cơm đầy đủ chứ? Tính qua tính lại một hồi, cô ít nhất cũng phải chuẩn bị cho anh ta gần hai trăm tệ mới có thể chu cấp cho anh ta lên thành phố để học.

Trước mắt Tô Duy Duy đã có khoảng hơn một trăm, sáng nay còn kiếm được một ít tiền lời, cũng không còn cách mục tiêu bao xa.

Dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết, Lương Hạc Minh tới đây chắc cũng khoảng một năm sau mới có thể phát hiện ra manh mối để trở về và đưa Đệ Đệ, Muội Muội lên thành phố. Thời gian một năm này cũng đủ để người mẹ đỡ đầu như cô đây xây dựng một mối quan hệ thân thiết.

Đầu thập niên 90, độ khó của kỳ thi tuyển sinh đại học chuyên ngành tương đương với kỳ thi tuyển sinh 985 ở đời sau, thi đại học thì càng chẳng cần nhắc đến. Thi đại học mà đạt thủ khoa thì khó lại càng thêm khó. Mà hiện tại Lương Vệ Đông đang học một trường cấp hai trong thị trấn, nên gian nan thế nào cũng có thể tưởng tượng được.



Sau khi hạ quyết tâm, Tô Duy Duy quyết định sẽ kiếm tiền thật nhiều. Hôm nay, người đổ xô đến đây ít hơn so với ngày hôm qua, người tới thách đấu cũng ít hơn một chút, nhưng nói chung vẫn có thể kiếm được tiền. Ít nhất đối với một kẻ không có nổi một đồng như Tô Duy Duy tới nói, từ hai bàn tay trắng mà một ngày có thể kiếm được một trăm tệ, đây vẫn là một điểm cộng đấy.

Sáng nay, Tô Duy Duy thu được một ít tiền, cô cười tủm tỉm hỏi Tranh Tranh: “Con và tiểu cô nương này có muốn ăn chút gì không?”

Tranh Tranh quét mắt Lương Tiểu Muội, Lương Tiểu Muội lập tức nói: “Chị dâu, em muốn ăn mì gói.”

Tranh Tranh cũng gật đầu, cậu bé đã từng nhìn thấy Tráng Tráng ăn rồi, có thể ăn khô hay ngâm trong nước đều được. Mỗi lần Tráng Tráng ăn mì gói, cậu nhóc đều đều kêu cậu đứng bên cạnh nhìn, Giang Đào còn nói ngay cả miếng canh cũng sẽ không cho cậu húp. Tranh Tranh vừa nghĩ đến mùi hương ấy đã không nhịn được mà nuốt nước bọt. Tô Duy Duy nhìn hai đứa nhỏ thèm khát giống như mèo vậy, cô cũng vội đưa tiền cho bọn chúng đi mua mì gói, ở đây cũng có thể nấu mì ngon. Với lại hình như mấy món ăn vặt khác bọn nhỏ trong nông thôn không để ý đến, bình thường ở nhà củ cải hay ớt khô đều phải ăn, cho nên Tranh Tranh tuy còn nhỏ nhưng vẫn ăn cay được. Cô làm ngay cho hai đứa nhỏ một người một bát mì gói thật ngon.

Tô Duy Duy cười rộ lên, cô phát hiện cảm giác nuôi trẻ nhỏ vậy mà sẽ nghiện, giống như giờ vậy. Trước tiên đút cho Tranh Tranh xong lại đút cho Lương Tiểu Muội, vô hình trung cô sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn không nói rõ, thật giống như nuôi mèo vuốt lông mèo hay nuôi ếch ở kiếp trước vậy, cái cảm giác này chẳng khác biệt chút nào.

Bọn họ đang ăn thì có một cặp vợ chồng đến thách đấu, người phụ nữ liếc nhìn tấm vải đỏ rồi cười khinh bỉ: “Có thật là sẽ có người không vượt qua được cái trò chơi đơn giản này đấy à? Chồng ơi, hai chúng ta đều tới thách đấu đi, thắng được 20 tệ là có thể mang thêm cơm về nhà cho con trai rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương