Năm người đánh mấy chục người ngã xuống đất, cuối cùng tiếng còi xe cứu thương vang lên từ xa.

“Rút lui!” Dù sao thì đây cũng không phải lãnh địa của bọn họ, Diệp Thành ra lệnh rồi bốn người nhảy xuống xe.

“Tiểu Lục! Sao cậu không lên xe!” Đại Ngốc cất giọng hỏi.

“Đừng lo lắng, rútlui đi!” Lục Bắc Kiêu nói, sau đó chạy vào bóng tối.

“Anh Kiêu!” Diệp Kiều hét lên phấn khích khi thấy anh hùng của mình chạy tới chỗ mình.

Dưới ánh đèn, đôi mắt to của cô sáng như sao.

Mặc kệ mọi thứ, cô mở rộng vòng tay và ôm lấy anh, người anh có mùi mồ hôi và máu, áo phông ướt đẫm, nhưng cô yêu mùi máu này!Lục Bắc Kiêu không nói lời nào, cánh tay rắn chắc ôm lấy eo thon của cô, nâng cô lên một chút rồi bước ra khỏi đám người.

Ven đường có mấy chiếc xe máy đậu ở đó, anh đặt cô xuống, dùng đôi chân dài bước lên trước, khởi động xe, Diệp Kiều lập tức leo lên ghế sau, vòng tay ôm chặt eo anh.


Đạp ga, chiếc xe máy lao ra khỏi khung cảnh ồn ào và hỗn loạn như một mũi tên!Mọi chuyện đã qua đi, vào lúc này, anh chỉ muốn đưa cô đến một nơi sạch sẽ và không bị ai làm phiền!“Này, sao hôm nay Tiểu Lục lại đánh nhau vậy?”“Ủa người đâu rồi?”Mấy người trên xe địa hình đang thảo luận, dường như họ không biết rằng tối nay Lục Bắc Thần ra tay vì một người con gái!——Đường về phía đông càng ngày càng ít xe cộ, càng ngày càng vắng vẻ, chiếc xe vẫn hướng về phía trước với tốc độ 120 ki lô mét trên giờ, gió rất mạnh làm khô mồ hôi, giảm đi được cái nóng!Cô gái ngồi ở ghế sau ôm chặt lấy eo anh, mặt dựa vào lưng anh.

Cô gái ấy nãy giờ không lên tiếng, chắc không phải đang buồn ngủ đâu nhỉ?Anh đi chậm lại.

Diệp Kiều đang nhắm mắt, vùi mặt vào tấm lưng rộng và rắn chắc của anh, tham lam hít mùi mồ hôi, máu và mùi nam tính từ cơ thể anh…Sau khi gay gắt bấm vài hồi còi, cuối cùng cô ở phía sau cũng có chút động tĩnh.

“Anh Kiêu, sao anh lại đến thành phố N? Anh không nói qua điện thoại với em là vì muốn khiến em bất ngờ phải không? Hóa ra người chiến sĩ giúp bà cụ khiêng hành lý ở nhà ga chính là anh! Người mà em đã nhìn thấy ở ga xe lửa ngày hôm đó!” Cô cất giọng nói, âm thanh rất lớn, mang theo chút ý cười.

“…” Vậy mà cô ấy cũng nhận ra được à!“Anh Kiêu của chúng ta không chỉ dũng mãnh mà còn rất quyết đoán, lại còn là một người đàn ông có trái tim ấm áp mà!” Cô lại lớn tiếng nói, lời khen này là từ tận đáy lòng.

Lục Bắc Kiêu không nói gì.

Chiếc xe cuối cùng dừng lại ở một con sông, bờ sông là một bãi đất rộng lớn, trống rỗng không người.


Diệp Kiều bước xuống xe.

“Anh Kiêu, anh có bị thương không? Để em kiểm tra cho anh nha!” Lúc bước xuống xe, cô lớn tiếng hỏi, do xe vẫn còn sáng đèn nên cô thấy rõ mặt anh đang dính một vệt máu, trên tay cũng có máu, không biết có phải là bị thương rồi hay không.

Cô đang định cầm tay anh thì anh đã tránh khỏi tay cô, cả hai người đều im lặng, cô nhìn chỗ khác rồi lại nhìn anh.

Diệp Kiều cau mày, nhìn anh đứng dựa vào chiếc xe mà không nói lời nào, do anh đội chiếc mũ lưỡi trai thấp vành nên cũng không nhìn rõ vẻ mặt của anh.

“Sao vậy? Anh nói chuyện đi…” Cô có chút sợ hãi, hỏi anh.

“Tiểu nha đầu, nghĩ về việc trong sân đêm hôm đó, những lời đó là do em nói!” Cuối cùng anh cũng miễn cưỡng nói.

Đêm đó, trong sân…Diệp Kiều cố gắng nhớ lại, Lục Bắc Kiêu đứng dựa vào xe máy, tay khoanh trước ngực, lấy mũ xuống, chờ đợi.

Tiểu nha đầu này, tốt nhất là nên nhớ đi!Nếu không…Lúc mà Lục Bắc Kiêu nghĩ chắc cô không nhớ rồi thì bỗng dưng cô xông tới tấn công anh, đôi môi mềm mại ép lên môi anh, khéo léo và tinh tế.

Lưỡi cô bắt đầu luồn lách vào…Cuối cùng anh cũng cong môi lên, đưa tay ôm lấy eo cô, nhờ cái ôm đó ngọn lửa càng bùng cháy lên trong hai người.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương