Cách đó không xa có một đôi mắt thâm tình đang nhìn theo, khóe miệng khẽ nhếch, anh nhìn cô gái mà anh luôn nghĩ đến: “Ngoan, ở lại đây một chút!”“Ừ, anh chú ý cẩn thận đó!” Diệp Kiều lớn tiếng nói.
Hàng chục chiếc xe máy đang vây quanh họ, đám sinh viên đại học đứng nhìn đã sợ hãi bỏ đi từ lâu, những chiếc xe chạy qua đây thành vòng tròn, không ai dám lội trong vũng nước đục này.
Tiểu Đổng đứng sau bảo vệ Diệp Kiều và những người khác, anh ta đã rút súng lục ,sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào để bảo vệ, nhưng sẽ không hành động hấp tấp trừ khi thật sự cần thiết.
Anh là người tốt, ngoan ngoãn, đến đây để chăm sóc cho cô, ai ngờ lại gặp phải nguy hiểm như vậy.
Nếu người anh bảo vệ là lão tham mưu trưởng, thì anh đã bắn từ lâu rồi!Lục Bắc Kiêu chuyển động cổ tay, mấy đứa nhóc con tép riêu này, tối nay gặp anh thì coi như tìm đường chết.
Đừng nói là đụng vào anh, khinh thường anh, chỉ mỗi việc làm chậm trễ buổi hẹn hò của anh thì không phải xứng đáng được chết trăm lần sao?!“Mày là thằng nào?! Đừng có mà can dự vào việc riêng của người khác!” Tên cầm đầu cầm mã tấu chỉ vào Lục Bắc Kiêu quát lớn.
Người này có bản lĩnh phi thường, chắc cũng là nhân vật có tầm cỡ.
Lục Bắc Kiêu cũng lười nói nhảm với bọn họ, mấy cái đứa nhóc này không đáng để anh lãng phí chút nào!Thân phận của anh ấy à, nói ra còn sợ dọa chết các người!Diệp Kiều nhìn Lục Bắc Kiêu đến ngây người, trong lòng hừ một tiếng.
Lúc đó, Lục Bắc Kiêu nhón mũi chân, đá dao bầu xuống đất, cầm lấy trong tay rồi lại đá thêm một cái nữa, hai tay trái phải đều có vũ khí.
Anh trực tiếp lao thẳng tên cầm đầu, không có thời gian lãng phí với bọn họ, trong đầu anh bây giờ chỉ có một suy nghĩ: Giết hết bọn họ, đưa cô nhóc này đi hẹn hò càng sớm càng tốt!Một nhóm người cầm mã tấu tấn công anh, Lục Bắc Kiêu dùng cả tay và chân, chém, đá và cả nhóm nhanh chóng né được.
Sau đó, một nhóm khác lao tới.
Không khí nhuốm mùi máu tươi: “Kiều Kiều, anh ta là ai, đánh được không vậy?”“Kiều Thiêm, nếu đêm nay anh ấy bị thương một chút nào,thì em sẽ tính sổ với anh!” Diệp Kiều nghiến răng, cô căng thẳng nắm chặt tay, muốn xông lên giúp anh! Chết tiệt! Cảnh sát còn chưa tới, người của cậu trẻ cũng chưa tới!Ừm, cậu trẻ chắc đang đưa ra tối hậu thư cho cảnh sát trưởng thành phố!Nhưng anh ta chắc không thể để cho cháu trai và cháu dâu tương lai của mình bị thương đâu nhỉ, có thì chắc sẽ bị người nhà ghét bỏ đến chết!Ngay khi Kiều Thiêm muốn giải thích điều gì đó, anh ta nhìn thấy một chiếc xe địa hình quân sự có thùng phía sau nhanh chóng lao vào vòng vây, đến bên cạnh Lục Bắc Kiêu rồi nhảy ra khỏi xe, bốn người đàn ông cao lớn mặc quần áo giống như Lục Bắc Kiêu vậy!Họ đứng mỗi bên hai người, đứng ở bên trái và bên phải của Lục Bắc Kiêu.
“Ôi trời! Sao anh lại ở đây?! Anh không sợ gặp rắc rối sao?!” Lục Bắc Kiêu nghiêm nghị nói với Diệp Thành đứng bên cạnh!“Lục Bắc Kiêu, cậu thì giỏi rồi! Chúng tôi mà sợ rắc rối à, vả lại, Lão Thái kêu tôi đến!” Diệp Thành tức giận nói.
Lão Thái…!Có lẽ đúng là bên trên lệnh xuống!Hôm nay Lão Thái chiếm vị trí cực kì cao trong lòng Lục Bắc Kiêu!Đèn pha của mấy chiếc xe máy sáng rực, ở giữa đường là năm người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai và mặc áo phông kín mít.
Tất cả các thành viên của nhóm A tổ chức Sói Hoang đều có mặt, một người đang lái xe quân sự.
“Các anh em! Xông lên! Hãy cho mấy con tôm tép này biết thế nào là lợi hại!”“Xông lên! Nhất định phải đánh!”Sau khi Diệp Thành ra lệnh, năm người đều ngầm tiến lên.
Đó chính là nhóm A tổ chức Sói Hoang với thành tích khủng!Nhiệt huyết toàn thân Diệp Kiều sôi sục khi nhìn năm người lính đặc nhiệm chiến đấu trong máu.
Kiếp trước, mấy người trong số họ người thì chết, người thì bị thương, nghỉ hưu, chuyển nghề… Bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ tươi tắn, trẻ trung của họ, cô rất xúc động.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook