Thập Niên 90: Thanh Niên Khởi Nghiệp 2
-
Chương 6: Cô Em Còn Non Lắm
“Giới thiệu với anh, đây là con gái tôi, Vu Tình. Mong anh chỉ bảo cháu nhiều hơn.” Vu Mặc Nguyên kéo Vu Tình tới giới thiệu.
“Cháu chào chú Tiền.” Vu Tình chào hỏi. Giám đốc Tiền cũng khách sáo vài câu. Loại móc nối quan hệ này ông ta quá rành. Vu Mặc Nguyên luôn miệng nhờ vả tổng giám đốc Tiền có dịp thì cất nhắc con mình. Vu Tình thấy vậy sốt ruột, thúc thúc tay nhắc nhở cha mình.
Vu Mặc Nguyên chợt nhớ ra, mở miệng nói:
"Tổng giám đốc Tiền, tôi có một người cháu trai, vừa vặn cũng làm việc trong Thực phẩm Trường Thịnh, làm một Phó xưởng trưởng. Hai người cũng làm quen, uống một ly nhé?"
Phó xưởng trưởng? Tổng giám đốc Tiền cau mày, nếu là thuộc cấp của mình, cất nhắc chút cũng không sao.
“Người vẫn luôn ở đây!” Vu Mặc Nguyên xoay người.
Vu Tình thấy cơ hội đã đến, vô cùng hí hửng, kéo Trần Khiêm qua, nói nhỏ:
"Sao anh lại không có tiền đồ như vậy? Vẫn giả bộ nói mình là Chủ tịch? Tới chào hỏi đi!"
Trần Khiêm nhìn cô ta chằm chằm, trong lòng rất khó chịu. Mẹ nó, lúc dưới háng anh thì như con đĩ dâm đãng, giờ chưa gì đã muốn chỉnh anh rồi. Tổng giám đốc Tiền quay người sang nói chuyện với người bên cạnh, thuận miệng hỏi:
"Cậu làm việc ở bộ phận nào? Tôi...”
“Tôi làm việc ở phân xưởng sản xuất!” Trần Khiêm thuận miệng nói.
"Với mặt mũi của dượng cậu, cậu có việc gì đều có thể tới tìm tôi..."
Tổng giám đốc Tiền nhướng mi, liếc ngang qua mặt Trần Khiêm, lời nói dừng lại.
Một giây tiếp theo, ông ta nhìn chằm chằm Trần Khiêm với vẻ nghi hoặc, như thể đang muốn so sánh với người trong đầu!
Tổng giám đốc Tiền trừng mắt nhìn Trần Khiêm chừng bốn năm giây, cả người chậm rãi đứng dậy, môi hơi nhếch, nhìn dáng vẻ như là muốn nói chuyện.
Tổng giám đốc Tiền nhớ lại mình vừa chém gió, nội bộ thực phẩm Trường Thịnh chính là nghiêm cấm thông qua quan hệ bên ngoài mà giao cho nhà máy không chuyên dụng làm.
Trần Khiêm thấy ông ta muốn nói chuyện, vội vàng bưng ly rượu lên, đi về phía trước thăm dò một chút, đè thấp giọng nói:
"Không nên nói thì đừng nói."
Mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm tổng giám đốc Tiền đầy kinh ngạc, không biết đây là thế nào?
"Tổng giám đốc Tiền, anh ngồi đi, thêm có là bao chuyện." Vu Mặc Nguyên không ngừng xua tay nói:
“Nó đang ở phân xưởng sản xuất, anh có gì cứ để nó làm đi, tận tình sai bảo, coi như sai con mình đi."
"Không dám, không dám đâu!" Mặt tổng giám đốc Tiền bị doạ trắng bởi một câu. Vị này muốn làm con mình? Bản thân mình còn đang muốn làm con anh ta đây.
"Có gì không dám, nào tới đây, uống với tổng giám đốc Tiền một chút." Vu Mặc Nguyên nhìn về hướng Trần Khiêm nói:
"Cạn ly đi mày!"
Trần Khiêm bưng ly rượu nói:
"Vậy cạn ly nhé!"
"Cũng rót đầy cho tôi." Tổng giám đốc Tiền hoảng loạn tìm bình rượu, cầm bình đổ vào bên trong ly, tay run lại không rót được vào trong.
"Tổng giám đốc Tiền, anh run tay cái gì?"
"Lớn tuổi rồi!" Tổng giám đốc Tiền rót đầy một ly, nở nụ cười với Trần Khiêm. Trong lòng ông ta vô cùng rõ ràng, có thể cụng ly với Trần Khiêm, uống rượu, thấp nhất cũng phải là tổng giám đốc Lý, mấy quản lý cấp cao của Cao Tiến.
Hôm nay cụng ly, sau khi về nhà máy có thể chém gió thêm vài năm rồi.
"Chúng ta có thể nhanh hơn không?" Trần Khiêm mở miệng thúc giục nói.
"Thằng nhóc này sao mày có thể nói chuyện như vậy với tổng giám đốc Tiền?" Vu Mặc Nguyên quát.
"Không sao, không sao! Chàng trai này, vừa nhìn liền biết là người không tầm thường, trông rất nhiệt tình, không chỉ lớn lên trông đẹp trai, mà còn thông minh hơn người."
Tổng giám đốc Tiền khen một hồi, bưng ly rượu lên, cụng ly thấp hơn một cái để so với ly rượu của Trần Khiêm.
"Chút quy củ ấy anh cũng không hiểu à?" Vu Tình đắc ý, mở miệng quở trách Trần Khiêm:
"Sao anh có thể để ly của tổng giám đốc Tiền thấp hơn ly của mình chứ?"
Tổng giám đốc Tiền sắp khóc tới nơi rồi, trong lòng đã không ngừng mang mười tám đời tổ tông hai cha con họ Vu ra chửi một lượt rồi, mở miệng nói:
"Không sao đâu, người trẻ tuổi thì không cần để ý nhiều vậy đâu."
"Vẫn nên cung kính với tổng giám đốc Tiền một chút." Trần Khiêm đặt ly rượu thấp hơn một chút.
Tổng giám đốc Tiền không dám để ly của anh quá thấp, vội vàng cũng hạ ly của mình xuống dưới một chút. Những người có mặt ở đây đều phát hiện tổng giám đốc Tiền có hơi lạ, dường như rất căng thẳng khi đối mặt với người thanh niên này.
"Tổng giám đốc Tiền, không sao chứ a? Có phải là uống nhiều rồi không?"
"Uống say rồi sao? Ngài ngồi xuống đi!"
"Không sao." Tổng giám đốc Tiền cạn ly nói:
"Anh cứ tuỳ ý nhé, tôi cạn đây!"
Trần Khiêm bưng ly lên uống một nửa, còn tổng giám đốc Tiền ngược lại một hơi uống cạn sạch. Vu Mặc Nguyên thấy Trần Khiêm không hiểu quy tắc trên bàn rượu như vậy, cười lạnh lùng không nói nhiều, mở miệng cất tiếng:
"Tổng giám đốc Tiền, vậy chúng tôi sẽ qua đó trước, hôm nào lại cùng uống một chút nữa nhé."
Trần Khiêm quay đầu liền đi, không thêm một lời dư thừa nào.
"Đi thong thả nhé!" Tổng giám đốc Tiền nói vọng ra ngoài, ông ta không biết Trần Khiêm là có ý gì. Rõ ràng Vu Mặc Nguyên căn bản không biết thân phận của người ta. Tổng giám đốc Tiền nhìn chăm chằm Trần Khiêm, ông ta mong chờ Trần Khiêm sẽ mở miệng khen mình một câu, không biết chừng năm sau có thể tới tổng bộ.
Khi ba người quay lại bàn tiệc của Trần gia, mọi người đã đánh chén no nê, bữa tiệc cũng sắp kết thúc. Vu Tình bực bội vì kế hoạch của mình thất bại, không thể chỉnh được Trần Khiêm, nên hờn dỗi ngồi đó một cục. Trần Khiêm liếc qua nàng cũng cảm thấy buồn cười. Muốn chỉnh anh à? Cô em còn non lắm. Vu Tình thấy Trần Khiêm cười mỉa mình, buồn bực nói với Vu Mặc Nguyên:
"Trần Khiêm còn gọi là chủ tịch cái gì, đến lễ nghi uống rượu cơ bản cũng không biết, bố anh ta đúng là chém gió mà. Với loại đức hạnh ấy, ra ngoài sợ khéo còn bị người ta đánh gãy hai chân ấy!" Vu Tình khinh thường nói.
"Một chút quy tắc cũng không hiểu." Vu Mặc Nguyên nói xong, cân nhắc một chút nói:
"Sao cứ cảm thấy tổng giám đốc Tiền ở trước mặt nó mà cứ sợ hãi nó thế nào ấy, dường như rất câu nệ."
"Con cũng thấy vậy, cười trước mặt nó trông giả tạo lắm, nụ cười ấy, giống như là đang lấy lòng." Vu Tình suy nghĩ nói:
"Bố ơi, bố nói xem, anh ta có phải có chỗ dựa lớn trong thực phẩm Trường Thịnh? Giống như kiểu chia bè kéo phái trong các nhà máy."
"Làm sao có thể, trong đó cấm đấy, đừng nghĩ lung tung, cái loại mặt hàng như nó, chắc là ông giám đốc Tiền uống nhiều thôi!"
“Cháu chào chú Tiền.” Vu Tình chào hỏi. Giám đốc Tiền cũng khách sáo vài câu. Loại móc nối quan hệ này ông ta quá rành. Vu Mặc Nguyên luôn miệng nhờ vả tổng giám đốc Tiền có dịp thì cất nhắc con mình. Vu Tình thấy vậy sốt ruột, thúc thúc tay nhắc nhở cha mình.
Vu Mặc Nguyên chợt nhớ ra, mở miệng nói:
"Tổng giám đốc Tiền, tôi có một người cháu trai, vừa vặn cũng làm việc trong Thực phẩm Trường Thịnh, làm một Phó xưởng trưởng. Hai người cũng làm quen, uống một ly nhé?"
Phó xưởng trưởng? Tổng giám đốc Tiền cau mày, nếu là thuộc cấp của mình, cất nhắc chút cũng không sao.
“Người vẫn luôn ở đây!” Vu Mặc Nguyên xoay người.
Vu Tình thấy cơ hội đã đến, vô cùng hí hửng, kéo Trần Khiêm qua, nói nhỏ:
"Sao anh lại không có tiền đồ như vậy? Vẫn giả bộ nói mình là Chủ tịch? Tới chào hỏi đi!"
Trần Khiêm nhìn cô ta chằm chằm, trong lòng rất khó chịu. Mẹ nó, lúc dưới háng anh thì như con đĩ dâm đãng, giờ chưa gì đã muốn chỉnh anh rồi. Tổng giám đốc Tiền quay người sang nói chuyện với người bên cạnh, thuận miệng hỏi:
"Cậu làm việc ở bộ phận nào? Tôi...”
“Tôi làm việc ở phân xưởng sản xuất!” Trần Khiêm thuận miệng nói.
"Với mặt mũi của dượng cậu, cậu có việc gì đều có thể tới tìm tôi..."
Tổng giám đốc Tiền nhướng mi, liếc ngang qua mặt Trần Khiêm, lời nói dừng lại.
Một giây tiếp theo, ông ta nhìn chằm chằm Trần Khiêm với vẻ nghi hoặc, như thể đang muốn so sánh với người trong đầu!
Tổng giám đốc Tiền trừng mắt nhìn Trần Khiêm chừng bốn năm giây, cả người chậm rãi đứng dậy, môi hơi nhếch, nhìn dáng vẻ như là muốn nói chuyện.
Tổng giám đốc Tiền nhớ lại mình vừa chém gió, nội bộ thực phẩm Trường Thịnh chính là nghiêm cấm thông qua quan hệ bên ngoài mà giao cho nhà máy không chuyên dụng làm.
Trần Khiêm thấy ông ta muốn nói chuyện, vội vàng bưng ly rượu lên, đi về phía trước thăm dò một chút, đè thấp giọng nói:
"Không nên nói thì đừng nói."
Mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm tổng giám đốc Tiền đầy kinh ngạc, không biết đây là thế nào?
"Tổng giám đốc Tiền, anh ngồi đi, thêm có là bao chuyện." Vu Mặc Nguyên không ngừng xua tay nói:
“Nó đang ở phân xưởng sản xuất, anh có gì cứ để nó làm đi, tận tình sai bảo, coi như sai con mình đi."
"Không dám, không dám đâu!" Mặt tổng giám đốc Tiền bị doạ trắng bởi một câu. Vị này muốn làm con mình? Bản thân mình còn đang muốn làm con anh ta đây.
"Có gì không dám, nào tới đây, uống với tổng giám đốc Tiền một chút." Vu Mặc Nguyên nhìn về hướng Trần Khiêm nói:
"Cạn ly đi mày!"
Trần Khiêm bưng ly rượu nói:
"Vậy cạn ly nhé!"
"Cũng rót đầy cho tôi." Tổng giám đốc Tiền hoảng loạn tìm bình rượu, cầm bình đổ vào bên trong ly, tay run lại không rót được vào trong.
"Tổng giám đốc Tiền, anh run tay cái gì?"
"Lớn tuổi rồi!" Tổng giám đốc Tiền rót đầy một ly, nở nụ cười với Trần Khiêm. Trong lòng ông ta vô cùng rõ ràng, có thể cụng ly với Trần Khiêm, uống rượu, thấp nhất cũng phải là tổng giám đốc Lý, mấy quản lý cấp cao của Cao Tiến.
Hôm nay cụng ly, sau khi về nhà máy có thể chém gió thêm vài năm rồi.
"Chúng ta có thể nhanh hơn không?" Trần Khiêm mở miệng thúc giục nói.
"Thằng nhóc này sao mày có thể nói chuyện như vậy với tổng giám đốc Tiền?" Vu Mặc Nguyên quát.
"Không sao, không sao! Chàng trai này, vừa nhìn liền biết là người không tầm thường, trông rất nhiệt tình, không chỉ lớn lên trông đẹp trai, mà còn thông minh hơn người."
Tổng giám đốc Tiền khen một hồi, bưng ly rượu lên, cụng ly thấp hơn một cái để so với ly rượu của Trần Khiêm.
"Chút quy củ ấy anh cũng không hiểu à?" Vu Tình đắc ý, mở miệng quở trách Trần Khiêm:
"Sao anh có thể để ly của tổng giám đốc Tiền thấp hơn ly của mình chứ?"
Tổng giám đốc Tiền sắp khóc tới nơi rồi, trong lòng đã không ngừng mang mười tám đời tổ tông hai cha con họ Vu ra chửi một lượt rồi, mở miệng nói:
"Không sao đâu, người trẻ tuổi thì không cần để ý nhiều vậy đâu."
"Vẫn nên cung kính với tổng giám đốc Tiền một chút." Trần Khiêm đặt ly rượu thấp hơn một chút.
Tổng giám đốc Tiền không dám để ly của anh quá thấp, vội vàng cũng hạ ly của mình xuống dưới một chút. Những người có mặt ở đây đều phát hiện tổng giám đốc Tiền có hơi lạ, dường như rất căng thẳng khi đối mặt với người thanh niên này.
"Tổng giám đốc Tiền, không sao chứ a? Có phải là uống nhiều rồi không?"
"Uống say rồi sao? Ngài ngồi xuống đi!"
"Không sao." Tổng giám đốc Tiền cạn ly nói:
"Anh cứ tuỳ ý nhé, tôi cạn đây!"
Trần Khiêm bưng ly lên uống một nửa, còn tổng giám đốc Tiền ngược lại một hơi uống cạn sạch. Vu Mặc Nguyên thấy Trần Khiêm không hiểu quy tắc trên bàn rượu như vậy, cười lạnh lùng không nói nhiều, mở miệng cất tiếng:
"Tổng giám đốc Tiền, vậy chúng tôi sẽ qua đó trước, hôm nào lại cùng uống một chút nữa nhé."
Trần Khiêm quay đầu liền đi, không thêm một lời dư thừa nào.
"Đi thong thả nhé!" Tổng giám đốc Tiền nói vọng ra ngoài, ông ta không biết Trần Khiêm là có ý gì. Rõ ràng Vu Mặc Nguyên căn bản không biết thân phận của người ta. Tổng giám đốc Tiền nhìn chăm chằm Trần Khiêm, ông ta mong chờ Trần Khiêm sẽ mở miệng khen mình một câu, không biết chừng năm sau có thể tới tổng bộ.
Khi ba người quay lại bàn tiệc của Trần gia, mọi người đã đánh chén no nê, bữa tiệc cũng sắp kết thúc. Vu Tình bực bội vì kế hoạch của mình thất bại, không thể chỉnh được Trần Khiêm, nên hờn dỗi ngồi đó một cục. Trần Khiêm liếc qua nàng cũng cảm thấy buồn cười. Muốn chỉnh anh à? Cô em còn non lắm. Vu Tình thấy Trần Khiêm cười mỉa mình, buồn bực nói với Vu Mặc Nguyên:
"Trần Khiêm còn gọi là chủ tịch cái gì, đến lễ nghi uống rượu cơ bản cũng không biết, bố anh ta đúng là chém gió mà. Với loại đức hạnh ấy, ra ngoài sợ khéo còn bị người ta đánh gãy hai chân ấy!" Vu Tình khinh thường nói.
"Một chút quy tắc cũng không hiểu." Vu Mặc Nguyên nói xong, cân nhắc một chút nói:
"Sao cứ cảm thấy tổng giám đốc Tiền ở trước mặt nó mà cứ sợ hãi nó thế nào ấy, dường như rất câu nệ."
"Con cũng thấy vậy, cười trước mặt nó trông giả tạo lắm, nụ cười ấy, giống như là đang lấy lòng." Vu Tình suy nghĩ nói:
"Bố ơi, bố nói xem, anh ta có phải có chỗ dựa lớn trong thực phẩm Trường Thịnh? Giống như kiểu chia bè kéo phái trong các nhà máy."
"Làm sao có thể, trong đó cấm đấy, đừng nghĩ lung tung, cái loại mặt hàng như nó, chắc là ông giám đốc Tiền uống nhiều thôi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook