Thập Niên 90: Thanh Niên Khởi Nghiệp 2
-
Chương 5: Ông Chủ Thần Bí
"Không muốn!! Nó không vừa đâu mà, Trần Khiêm tha cho ta đi mà. Ta có một nửa huyết thống Trần gia đó."
Vu Tình sợ hãi cầu xin Trần Khiêm. Trên mặt hai hàng lệ đã chảy dài nhưng Trần Khiêm làm sao có thể dừng lại, con mồi đã đến miệng rồi nếu bỏ qua thì chẳng phải là đàn ông.
Phốc!!!
"Aaaaa!!!"
Ba mươi phút sau, cả hai cùng thăng hoa. Trần Khiêm vuốt ve thân thể mĩ miều của nàng. Nếu không phải còn có bữa tiệc thì hắn đã làm hiệp nữa rồi.
“Ngươi… ngươi vậy mà bắn vào trong ta. Nhỡ ta có thai thì sao?” Vu Tình nhìn Trần Khiêm trách mắng.
“Em sinh cho anh một đứa cũng được mà... chị họ.” Trần Khiêm cười tà. Nhấn mạnh hai chữ “chị họ” rồi tiêu xái xách quần rời đi bỏ lại Vu Tình với ánh mắt oán hận.
“Ting, nhiệm vụ hoàn thành.
Gái xinh hài lòng: 68/100.
Gái xinh còn phải chịch: 4999 em.
Mức pin hiện tại: 50%.
Vật phẩm: 1 tia điện xạ trị.
Thời hạn sống: Bạn còn 1108 ngày.
Độ cường hóa thân thể: 12%.
Nhãn lực +35, thính lực +30.
Sức mạnh: +35, gân cốt +15, linh hoạt +40.
Độ dài con cu: 26cm, tăng 1cm.”
Khi Vu Tình quay lại bàn tiệc. Nàng cố tỏ ra không có chuyện gì, thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Khiêm. Trần Khiêm vô tình lướt qua đụng ánh mắt nàng cũng cười cười. Trong lúc đang dùng tiệc, Vu Mặc Nguyên nhận ra vài người quen đi qua. Ông ta muốn kéo Vu Tình qua để giới thiệu với họ, tạo mối quan hệ nên thì thầm to nhỏ với nàng. Vu Tình vừa bị Trần Khiêm làm nhục nên rất uất hận, muốn nhân cơ hội này xả giận một phen. Nàng nháy mắt với cha mình.
“Trần Khiêm, đi theo tôi, tôi giới thiệu vài người cho cậu làm quen.” Vu Mặc Nguyên nói một cách rất hách dịch.
Không cần biết Trần Khiêm có đồng ý hay không. Vu Tình đã kéo hắn đi cùng.
Qua phòng bên, Vu Mặc Nguyên đến chào hỏi, mấy người nói chuyện với nhau rất khách sáo.
Trần Khiêm nhìn người được gọi là tổng giám đốc Tiền có vẻ hơi quen nhưng hắn nhớ không rõ. Hắn nghe loáng thoáng họ nói chuyện.
"Nguồn gốc của Thực phẩm Trường Thịnh? Làm lớn như vậy? Nghe người ta nói là con trai của ai đó trong tỉnh? Đều là tiền của quốc gia!"
"Tôi cũng nghe nói là người miền nam đến làm, là bên Sông Hương, phần lớn vốn đầu tư nước ngoài. Mọi người nói rằng ông chủ còn rất trẻ tuổi, Tổng giám đốc Cao đã lấy vợ chưa?"
"Giám đốc Cao nào? Cao Tiến sao?" Tổng giám đốc Tiền nhả ra một ngụm khói thuốc vẻ mặt khinh thường, dùng tay gõ lên bàn và nói:
"Anh ta không được, đừng nhìn vẻ ngoài Cao Tiến rất trâu bò, anh ta lại không phải là ông chủ, anh ta chỉ là Tổng giám đốc."
"Cao Tiến không phải là ông chủ?"
"Không phải, ông chủ còn rất trẻ tuổi, hơn hai mươi tuổi. Đừng nhìn tuổi nhỏ, làm việc rất nghiêm khắc. Những người khác đều không được, người ta là cổ đông, bây giờ lại vào thêm vài cổ đông. Ông chủ này nha, người ta coi thường phương Bắc làm ăn nhỏ, cầm tiến đến phương Nam chơi lớn!" Vẻ mặt Tổng giám đốc Tiền tràn đầy kiêu ngạo nói.
"Cừ thật, nhà máy lớn như vậy mà còn coi thường? một năm Thực phẩm Trường Thịnh có thể kiếm mấy tỷ đúng không?"
"Mấy tỷ? Tôi nói cho anh biết, cuộc họp cuối năm, giám đốc tài chính nói năm ngoái lợi nhuận hơn 30 tỷ. Quá nhiều nhà máy rải rác khắp cả nước đấy, nếu dính dáng chút đến nhà máy này, vậy thì cứ ngồi chờ đếm tiền thôi." Tổng giám đốc Tiền xua tay nói.
Trong phòng riêng rơi vào khoảng không vắng lặng, vẻ mặt của những người có mặt đều bàng hoàng. Bọn họ biết rằng Thực phẩm Trường Thịnh rất lớn, nhưng bọn họ nằm mơ cũng không ngờ đến, lợi nhuận hàng năm sẽ vượt quá 30 tỷ.
Vu Mặc Nguyên phản ứng lại và nhìn Tổng giám đốc Tiền với một nụ cười càng thêm khiêm tốn hơn. Một phó tổng giám đốc phụ trách thu mua chắc chắn có quyền sinh quyền sát.
"Tổng giám đốc Tiền, sau này có chuyện gì thì cứ nói cho anh em biết, cho dù tôi đang ở trong huyện, trong thành phố quen biết vài người, chuyện lớn không dám chắc có thể giúp được anh, chuyện nhỏ thì tuyệt đối không thành vấn đề!" Vu Mặc Nguyên từ trong túi móc ra một gói Thảo Diệu đưa qua nói:
"Tổng giám đốc Tiền, nào đến đây, hút điều thuốc!"
Tổng giám đốc Tiền vừa đưa điều thuốc vào miệng, chiếc bật lửa bên cạnh đã sẵn sàng.
"Tổng giám đốc Tiền, ông chủ Thực phẩm Trường Thịnh tên là gì vậy? Sao chưa từng nghe anh nói đến?"
"Ờ.." Tổng giám đốc Tiền dựa lưng vào ghế do dự
Trong lòng Trần Khiêm run lên, xem ra hôm nay không thể nào giấu được rồi, trong lòng thầm thở dài, chỉ có thể giao cho Lý Nghiên đi xử lý. Qua Tết anh còn phải tập trung làm việc cho nhà máy điện tử.
"Chuyện này tôi thực sự không biết, người ta sao có thể ngày ngày ở trong nhà máy, tôi cũng không nhìn thấy mặt, nhưng mà nhìn thấy thì tôi chắc chắn sẽ nhận ra." Tổng giám đốc Tiền dập tàn thuốc, dáng vẻ cao thâm khó lường nói:
"Tôi nói với mọi người, nhân vật chân chính lợi hại điều che giấu rất sâu, có chuyện gì cứ đẩy mấy người giám đốc bên ngoài ra."
Những người khác rối rít gật đầu, không giống đám người tự mình mở nhà máy nhỏ như bọn họ, mỗi ngày lái xe, xách túi và phải tự chạy vòng vòng.
Vu Tình sợ hãi cầu xin Trần Khiêm. Trên mặt hai hàng lệ đã chảy dài nhưng Trần Khiêm làm sao có thể dừng lại, con mồi đã đến miệng rồi nếu bỏ qua thì chẳng phải là đàn ông.
Phốc!!!
"Aaaaa!!!"
Ba mươi phút sau, cả hai cùng thăng hoa. Trần Khiêm vuốt ve thân thể mĩ miều của nàng. Nếu không phải còn có bữa tiệc thì hắn đã làm hiệp nữa rồi.
“Ngươi… ngươi vậy mà bắn vào trong ta. Nhỡ ta có thai thì sao?” Vu Tình nhìn Trần Khiêm trách mắng.
“Em sinh cho anh một đứa cũng được mà... chị họ.” Trần Khiêm cười tà. Nhấn mạnh hai chữ “chị họ” rồi tiêu xái xách quần rời đi bỏ lại Vu Tình với ánh mắt oán hận.
“Ting, nhiệm vụ hoàn thành.
Gái xinh hài lòng: 68/100.
Gái xinh còn phải chịch: 4999 em.
Mức pin hiện tại: 50%.
Vật phẩm: 1 tia điện xạ trị.
Thời hạn sống: Bạn còn 1108 ngày.
Độ cường hóa thân thể: 12%.
Nhãn lực +35, thính lực +30.
Sức mạnh: +35, gân cốt +15, linh hoạt +40.
Độ dài con cu: 26cm, tăng 1cm.”
Khi Vu Tình quay lại bàn tiệc. Nàng cố tỏ ra không có chuyện gì, thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Khiêm. Trần Khiêm vô tình lướt qua đụng ánh mắt nàng cũng cười cười. Trong lúc đang dùng tiệc, Vu Mặc Nguyên nhận ra vài người quen đi qua. Ông ta muốn kéo Vu Tình qua để giới thiệu với họ, tạo mối quan hệ nên thì thầm to nhỏ với nàng. Vu Tình vừa bị Trần Khiêm làm nhục nên rất uất hận, muốn nhân cơ hội này xả giận một phen. Nàng nháy mắt với cha mình.
“Trần Khiêm, đi theo tôi, tôi giới thiệu vài người cho cậu làm quen.” Vu Mặc Nguyên nói một cách rất hách dịch.
Không cần biết Trần Khiêm có đồng ý hay không. Vu Tình đã kéo hắn đi cùng.
Qua phòng bên, Vu Mặc Nguyên đến chào hỏi, mấy người nói chuyện với nhau rất khách sáo.
Trần Khiêm nhìn người được gọi là tổng giám đốc Tiền có vẻ hơi quen nhưng hắn nhớ không rõ. Hắn nghe loáng thoáng họ nói chuyện.
"Nguồn gốc của Thực phẩm Trường Thịnh? Làm lớn như vậy? Nghe người ta nói là con trai của ai đó trong tỉnh? Đều là tiền của quốc gia!"
"Tôi cũng nghe nói là người miền nam đến làm, là bên Sông Hương, phần lớn vốn đầu tư nước ngoài. Mọi người nói rằng ông chủ còn rất trẻ tuổi, Tổng giám đốc Cao đã lấy vợ chưa?"
"Giám đốc Cao nào? Cao Tiến sao?" Tổng giám đốc Tiền nhả ra một ngụm khói thuốc vẻ mặt khinh thường, dùng tay gõ lên bàn và nói:
"Anh ta không được, đừng nhìn vẻ ngoài Cao Tiến rất trâu bò, anh ta lại không phải là ông chủ, anh ta chỉ là Tổng giám đốc."
"Cao Tiến không phải là ông chủ?"
"Không phải, ông chủ còn rất trẻ tuổi, hơn hai mươi tuổi. Đừng nhìn tuổi nhỏ, làm việc rất nghiêm khắc. Những người khác đều không được, người ta là cổ đông, bây giờ lại vào thêm vài cổ đông. Ông chủ này nha, người ta coi thường phương Bắc làm ăn nhỏ, cầm tiến đến phương Nam chơi lớn!" Vẻ mặt Tổng giám đốc Tiền tràn đầy kiêu ngạo nói.
"Cừ thật, nhà máy lớn như vậy mà còn coi thường? một năm Thực phẩm Trường Thịnh có thể kiếm mấy tỷ đúng không?"
"Mấy tỷ? Tôi nói cho anh biết, cuộc họp cuối năm, giám đốc tài chính nói năm ngoái lợi nhuận hơn 30 tỷ. Quá nhiều nhà máy rải rác khắp cả nước đấy, nếu dính dáng chút đến nhà máy này, vậy thì cứ ngồi chờ đếm tiền thôi." Tổng giám đốc Tiền xua tay nói.
Trong phòng riêng rơi vào khoảng không vắng lặng, vẻ mặt của những người có mặt đều bàng hoàng. Bọn họ biết rằng Thực phẩm Trường Thịnh rất lớn, nhưng bọn họ nằm mơ cũng không ngờ đến, lợi nhuận hàng năm sẽ vượt quá 30 tỷ.
Vu Mặc Nguyên phản ứng lại và nhìn Tổng giám đốc Tiền với một nụ cười càng thêm khiêm tốn hơn. Một phó tổng giám đốc phụ trách thu mua chắc chắn có quyền sinh quyền sát.
"Tổng giám đốc Tiền, sau này có chuyện gì thì cứ nói cho anh em biết, cho dù tôi đang ở trong huyện, trong thành phố quen biết vài người, chuyện lớn không dám chắc có thể giúp được anh, chuyện nhỏ thì tuyệt đối không thành vấn đề!" Vu Mặc Nguyên từ trong túi móc ra một gói Thảo Diệu đưa qua nói:
"Tổng giám đốc Tiền, nào đến đây, hút điều thuốc!"
Tổng giám đốc Tiền vừa đưa điều thuốc vào miệng, chiếc bật lửa bên cạnh đã sẵn sàng.
"Tổng giám đốc Tiền, ông chủ Thực phẩm Trường Thịnh tên là gì vậy? Sao chưa từng nghe anh nói đến?"
"Ờ.." Tổng giám đốc Tiền dựa lưng vào ghế do dự
Trong lòng Trần Khiêm run lên, xem ra hôm nay không thể nào giấu được rồi, trong lòng thầm thở dài, chỉ có thể giao cho Lý Nghiên đi xử lý. Qua Tết anh còn phải tập trung làm việc cho nhà máy điện tử.
"Chuyện này tôi thực sự không biết, người ta sao có thể ngày ngày ở trong nhà máy, tôi cũng không nhìn thấy mặt, nhưng mà nhìn thấy thì tôi chắc chắn sẽ nhận ra." Tổng giám đốc Tiền dập tàn thuốc, dáng vẻ cao thâm khó lường nói:
"Tôi nói với mọi người, nhân vật chân chính lợi hại điều che giấu rất sâu, có chuyện gì cứ đẩy mấy người giám đốc bên ngoài ra."
Những người khác rối rít gật đầu, không giống đám người tự mình mở nhà máy nhỏ như bọn họ, mỗi ngày lái xe, xách túi và phải tự chạy vòng vòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook