Thập Niên 90: Thanh Niên Khởi Nghiệp 2
Chương 39: Bận Rộn Chuẩn Bị

Trần Khiêm về tới Bình Châu thì chạy thẳng đến nhà máy. Trong phòng làm việc của chủ tịch ở nhà máy điện tử Lăng Duệ, trên bàn làm việc đầy những bản vẽ, mấy kỹ sư thi công quan sát kỹ, nửa giờ sau mới đồng loạt gật đầu.

“Ngày mai chúng ta có thể bắt đầu sản xuất chính thức, dây chuyền lắp ráp không cần phải thay đổi. Những tiêu chuẩn ở đây về cơ bản giống với công nghệ của năm ngoái. Nếu là tiêu chuẩn mới của năm nay thì sẽ mất hơn nửa tháng để thay đổi.”

“Vậy sản xuất càng sớm càng tốt, bản vẽ này các cậu bảo quản cho tốt.” Trần Khiêm dặn dò.

Mọi người đứng dậy rời đi, Trương Mạn Ni nhìn họ đi rồi nói:

“Như vậy mà đã có thể sản xuất rồi sao? Các kênh bán hàng của chúng ta vẫn chưa chuẩn bị xong mà."

“Không phải ở thành phố này đã có sẵn rồi sao?”

“Ở các cấp huyện trong thành phố chúng ta mới có mấy đại lý.” Trương Mạn Ni nói.

“Đủ rồi, nắm chắc một chỗ trước để làm hình mẫu cho những nơi khác.” Trần Khiêm ngẩng đầu lên hỏi:

“Một lát nữa chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp nhỏ. Chi phí là một vấn đề lớn. Nếu muốn chiến thắng trong cuộc chiến giá cả nhất định phải nắm được quyền định giá của chuỗi sản xuất trong tay. Cô còn vấn đề gì nữa không?”

“Anh định xử lý thế nào với giám đốc Chu?”

“Giám đốc Chu?” Trần Khiêm ngẩng đầu lên, anh hơi khó hiểu:

“Giám đốc Chu nào?”

“Chính là Chu Thần Phong, người đến gặp anh ấy. Anh quên chuyện này rồi sao?”

Trần Khiêm vỗ đầu, mấy ngày nay anh bận đến phát điên nên quên mất chuyện của Chu Thần Phong, anh hỏi:

“Chu Thần Phong đến rồi sao?”

“Đúng vậy, tôi đã sắp xếp cho anh ta ở khách sạn, sáng nay anh ta còn gọi điện cho tôi hỏi anh đã về chưa?”

“Vậy chiều nay tôi sẽ gặp anh ta, nhanh chóng để anh ta gia nhập vào Lăng Duệ. Còn chuyện ban lãnh đạo nắm giữ cổ phần, chiều nay cũng làm hợp đồng luôn, một hai ngày nữa sẽ bắt đầu thực hiện.

Trần Khiêm đang nói thì có người gõ cửa phòng.

“Mời vào!”

Một nam một nữ cùng bước vào. Người đàn ông khoảng ba lăm, ba sáu tuổi, đầu cắt bằng khiến người khác cảm thấy điềm đạm, bình tĩnh. Những người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao, thân hình cao lớn, để tóc dài, khá là xinh đẹp.



“Ting, nhiệm vụ chịch gái xinh.

Họ tên: Triệu Mỹ : 29 tuổi.

Xinh đẹp: 79/100.

Dâm: 67/100.

Sở thích: chạy bộ, cầu lông.

Tình trạng: vừa chia tay bạn trai.

Nhiệm vụ: Thu phục Triệu Mỹ.

Thời hạn: 10 ngày.

Thưởng: Gân cốt +5, nhãn lực +5, độ cường hóa thân thể +2%.

Phạt: Trừ 15 ngày sự sống, sức mạnh -10, linh hoạt -10.”

Trần Khiêm âm thầm quan sát con mồi trước mặt mình.

“Chào giám đốc Trần! Chào giám đốc Trương.”

“Hai người ngồi đi.” Trần Khiêm không dài dòng hỏi luôn:

“Ai là người phụ trách phòng thương mại?”

“Triệu Mỹ, quản lý Triệu.” Trương Mạn Ni nhanh chóng nói.

Nếu không phải cuộc họp lần trước biết được Trần Khiêm là người thế nào thì bây giờ quản lý Triệu nhất định sẽ nghĩ rằng đây là vị thế tổ nào vừa xuống trần. Anh ta quá trẻ. Ánh mắt nàng lóe lên khi nhìn Trần Khiêm, đó là sự ngưỡng mộ nhưng được nàng che dấu rất kĩ, người thường khó phát hiện ra nhưng sao có thể lọt qua được cặp mắt cú cáo của Trần Khiêm.

“Giá của nhà cung cấp rất cao. Đồng, thiếc, nhôm, nguyên liệu của ống điện tử mà chúng ta nhập về có giá cao hơn các công ty khác khoảng 10%."

“Giám đốc Trần, số lượng chúng ta cần không nhiều nên đối phương nhất định không chịu hạ giá. Đây còn là những ông chủ mà chúng ta quen biết.” Quản lý Triệu khó xử nói.

Trần Khiêm nhìn cô chằm chằm. Anh mày phải dọa cô em mới được. Hắn chạm tay, gõ lên bàn:

“Giá nguyên liệu đầu vào bắt buộc phải hạ xuống ít nhất 20%, chất lượng không được đổi, có thể ký hợp đồng với số lượng lớn, bằng số lượng của các nhà máy khác. Nhưng không lấy hàng một lần, tiền cũng trả theo từng giai đoạn, dùng hợp đồng để đổi lấy giá cả có lợi nhất. 20% là mức cố định, nếu không làm được thì cô từ chức đi.” Trần Khiêm đưa ra kết luận cuối cùng:

“Tôi chỉ nhìn vào kết quả, tôi không quan tâm cô dùng thủ đoạn gì hay quy trình cô làm việc đó thế nào. Tất cả tôi đều không quan tâm."



Quản lý Triệu gật đầu nhưng không nói gì, sắc mặt cô ta trở nên hơi khó coi. Có thể thấy chuyện này thật sự là một chuyện khó nhằn.

“Bộ phận thị trường, khâu cuối quá trình bán hàng ở thành phố này phải được khai thông trong vòng chậm nhất là ba ngày. Tình hình thị trường ở thành phố này như thế nào, anh nói cho tôi biết.”

“Hiện có hơn chục thương hiệu trong thành phố. Phổ biến nhất là TV màu 29 inch, thường được gọi là TV màu lớn. Giá khoảng 500 ngàn. Theo thống kê chưa đầy đủ, doanh số bán hàng hàng ngày có thể lên đến 10.000 chiếc, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục tăng lên. Năm ngoái mỗi ngày bán được 3000 chiếc, con số đó tăng nhanh liên tục trong năm nay, dự báo tình hình bùng nổ trong thời gian tới.”

Mười nghìn chiếc một ngày.

Trần Khiêm cảm thấy con số này không hề nhiều đối với một thành phố đông dân như Bình Châu. Vậy hắn sẽ đặt trước một mục tiêu là loại bỏ những thương hiệu TV trong thành phố này trong một tháng.

“Mấy ngày nữa sẽ có một Tổng giám đốc mới phụ trách thị trường sẽ đến đây, mong mọi người phối hợp thật tốt. Tôi yêu cầu, trong vòng một tháng, thương hiệu của chúng ta phải chiếm được trên 50% lượng bán ra của thành phố này, đồng thời phải phát triển cả ở thị trường các tỉnh khác nữa. Nhất định phải giảm chi phí vận chuyển và tổn thất giảm xuống mức thấp nhất."

Trần Khiêm thở dài, anh cũng cảm thấy bất lực với hệ thống giao thông đường bộ hiện nay:

“Nếu có thể đi đường thủy thì dùng đường thủy, ví dụ như một số thành phố ven biển như Mạc Tân, Sơn Đông, phải ưu tiên dùng đường thủy. Rồi dùng những thành phố đó làm trung tâm, phát triển ra các hướng khác, chiếm lĩnh thị trường. Muốn làm được điều đó thì phải giảm chi phí sản xuất xuống."

“Được.”

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy rằng Trần Khiêm đang chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn về giá, anh không tiếc giá nào để hạ được chi phí sản xuất xuống.

Trần Khiêm nhìn bảng giá, hạch toán chi phí cuối cùng là 350 ngàn cộng thêm hoa hồng của đại lý, có thể khống chế giá bán cuối ở dưới mức 410 ngàn.

Và việc vẫn có lãi 10% từ giá tiền đó là rất khả thi.

Thảo luận xong mọi thứ, cũng gần đến buổi trưa, Trần Khiêm đứng dậy nói:

“Đặt giúp tôi một nhà hàng, tôi gọi điện thoại cho Chu Thần Phong bảo anh ta ra.”

“Giám đốc Trần, lợi nhuận 10% có phải là quá thấp không?" Trương Mạn Ni lo lắng hỏi:

“Lợi nhuận của các nhà máy khác đều từ 20% - 30%."

“Có lãi đã là rất tốt rồi, mục đích của chúng ta không phải là kiếm tiền mà là phục vụ nhân dân.” Trần Khiêm đặt tập tài liệu sang một bên rồi nói.

“Anh muốn dùng giá thấp để đánh bại thị trường, nhưng kinh tế thị trường học..."

“Dừng! Bỏ quyển "Kinh tế thị trường” của cô vào cặp sách đi. Tôi là người lăn lộn trong giới kinh doanh, tôi không tin những điều đó. Muốn điều chỉnh lại thị trường thì phải đánh bại thị trường đã, đánh bại rồi thì mới có thể thay đổi được nó.” Trần Khiêm đẩy ghế về phía sau rồi nói:

“Mọi người đi ăn cơm đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương