Thập Niên 90: Thanh Niên Khởi Nghiệp 2
-
Chương 36: Gặp Lại Uyển Dung
Hôm sau, Trần Khiêm tới phòng nghiên cứu. Hiện tại, Điện tử Lăng Duệ không có văn phòng nghiên cứu và phát triển riêng, phải hợp tác với nhiều đơn vị khác để mở rộng văn phòng ban đầu. Trần Khiêm đến đây lúc 8:30, đã có không ít người đang đứng chờ bên dưới, phần lớn đều đeo kính, nhìn chăm chú về phía Trần Khiêm. Trong số đó còn có những người mặc áo sơ mi kẻ sọc.
Hả? kia không phải Uyển Dung sao?
Trần Khiêm nhận ra cô ta trong nhóm người. Uyển Dung dường như cũng nhận ra Trần Khiêm. Ban đầu nàng cố tình tránh phía sau. Nhưng khi bị hắn nhìn thấy thì nàng biết đã bị lộ, không trốn tránh nữa. Trần Khiêm nhìn nàng cười cười, sau đó lướt qua từng người.
“Đây là giám đốc Trần.” Liễu Trực nói.
Không ai nói chuyện, mọi người đều dùng ánh mắt để giao lưu với Trần Khiêm, một số người mỉm cười, một số người nói “chào giám đốc Trần” bằng một âm lượng mà chỉ một mình bọn họ nghe thấy.
Mặc dù hầu hết bọn họ là kỹ sư mạch điện nhưng Trần Khiêm lại cảm thấy bọn họ giống những người viết code hơn. Anh rất hiểu những người làm trong mảng nghiên cứu và phát triển và cả những người làm kỹ thuật. Những người này ai cũng chỉ chú tâm làm chuyện của mình, nói chuyện lúc nào cũng bắn ra một đống thuật ngữ chuyên ngành nhưng kinh nghiệm giao tiếp xã hội thật sự bằng không.
“Xin chào tất cả mọi người. Mọi người không cần khách sáo, tôi chỉ tới xem một chút thôi.” Trần Khiêm vẫy tay, thái độ của mọi người làm anh cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Theo như thông lệ bình thường, những dịp như vậy, mọi người thường xúm xít lại, khuôn mặt nở nụ cười phấn khích, hai tay bắt chặt lấy tay của Trần Khiêm, dùng đủ mọi trò nịnh nọt, trò chuyện chào hỏi. Nhưng những người ở đây chỉ đứng im nhìn Liễu Trực giống như đang hỏi đã có thể về được chưa, bọn họ vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải làm.
“Mọi người vất cả rồi, chúng ta đi lên trên thôi. Đi nào, đi nào.” Trần Khiêm đi trước dẫn đầu và nói:
“Nghiên cứu và phát triển là cốt lõi của một doanh nghiệp. Nếu mọi người có bất kỳ khó khăn gì, tôi giúp đỡ được tôi nhất định sẽ giúp.”
Vừa nói, Trần Khiêm lại lướt qua Uyển Dung. Nàng cau mày thầm nghĩ sao Trần Khiêm lại dai vậy chứ. Nếu anh ta đã nói vậy thì nàng liền quyết định nói ra suy nghĩ của mình:
“Vậy chúng tôi có thể mua một máy phân tích logic không?”
Trần Khiêm không hiểu gì cả, anh nhìn Liễu Trực hỏi:
“Đó là gì vậy?”
“Máy đó dùng để thử nghiệm, giá khá đắt. Hiện giờ chúng ta vẫn chưa có đầy đủ thiết bị thử nghiệm. Sau Tết, chúng tôi thuê một số dụng cụ từ viện nghiên cứu để thử nghiệm, những thiết bị đó cũng khá hoàn chỉnh, chỉ cần điều chỉnh lại một chút là được.” Liễu Trực giới thiệu.
“Mua một bộ hoàn chỉnh thì tổn bao nhiêu tiền?”
Liễu Trực nhìn Trần Khiêm hơi khó xử, anh ta cười khổ nói:
“Nếu dựa vào các mối quốc tế và bỏ một chút tiền cho môi giới, chúng ta có thể mua được toàn bộ thiết bị của phòng thí nghiệm với giá 50 triệu đô la, nhưng cũng là đồ cũ thôi.”
“Bỏ ra nhiều tiền như vậy mà cũng chỉ mua được đồ cũ sao, lại còn phải tốn phí môi giới nữa?” Trần Khiêm dừng lại nói.
“Nhiều thiết bị thử nghiệm bị cấm xuất khẩu. Bây giờ tình hình phong tỏa của chúng ta như vậy, có bao nhiêu tiền người ta cũng không bán cho chúng ta, cho dù đấy là đồ cũ. Một con ốc vít cũng bán với giá mấy triệu. Nếu xảy ra vấn đề, gọi mấy người đó đến sửa không khác gì là gọi tổ tiên sống lại” Liễu Trực bất lực nói.
“Mẹ nhà nó!” Trần Khiêm vừa chửi vừa đi vào thang máy.
“Hầy... mẹ nhà ai cũng vô ích thôi!” Liễu Trực thở dài bước vào thang máy.
Ngành công nghiệp điện tử trong nước lạc hậu quá xa so với nước ngoài, TV chỉ có thể coi là thiết bị điện tử sơ khai, những thiết bị cao cấp hơn một chút đều là hàng nhập khẩu, ảnh hưởng của phong tỏa đối với ngành công nghiệp chế tạo tầm trung đúng là khiến người ta phải tặc lưỡi, chép miệng.
Khoảng cách nằm ở vật liệu, dây dẫn điện tử, thiết bị thử nghiệm và cả máy hoàn chỉnh. Độ bền và kết cấu của sản phẩm nước ngoài bỏ xa sản phẩm trong nước. Cùng là máy nhắn tin, Trần Khiêm mua hàng của Motorola, còn chiếc mua cho Lý Nghiên là hàng trong nước. Nhưng dùng chưa đến một năm, con mẹ nó đến chữ cũng không thấy đâu.
Những năm 1990 bị những cuộc phong tỏa truy đuổi ráo riết, trong 10 năm này cũng để lại cho người tiêu dùng một ấn tượng quá tồi tệ về các sản phẩm trong nước, một ngoại lệ duy nhất là đồ gia dụng.
Trần Khiêm đi qua đi lại trong văn phòng, bầu không khí trong văn phòng quả thực hơi cứng nhắc, mỗi người một chiếc bàn, ngoài tiếng vẽ ra thì không còn bất cứ âm thanh gì khác. Hắn liếc qua Uyển Dung thấy nàng vẫn chăm chú làm việc. Mẹ nó, sao giống Mộc Anh vậy chứ, chỉ biết nghiên cứu, nghiên cứu rồi lại nghiên cứu.
Cảm giác tập trung và việc tìm tòi trong chuyên ngành của mình là một niềm vui mà Trần Khiêm không thể cảm nhận được.
Với những thứ mang tính chuyên môn cao như vậy, Trần Khiêm không thể đưa ra lời khuyên nên chỉ nói vài lời động viên mọi người. Nhưng không ai để ý tới anh, anh dứt khoát không tự đâm đầu vào chỗ nhục nữa. Trần Khiêm quay đầu nói với Liễu Trực chuẩn bị cuộc họp, lấy cả những sản phẩm đã chuẩn bị ra.
Mười phút sau, bảy tám chiếc bàn trong văn phòng được xếp lại với nhau, bên trên có có một bản vẽ dài 1,2m, rộng 50 cm và mấy người nhìn nó rồi lẩm bẩm.
“Giám đốc Trần, anh ngồi đi. Hiện giờ chúng tôi có ba phương án, dựa theo giá cả của nhà cung cấp hiện tại, chúng tôi có thể làm được một chiếc có giá thấp nhất là loại này. TV màu 29 inch, màu xám, có hai hàng dọc hai bên. Loa bên trong làm âm lượng to hơn, vốn bỏ ra cho chiếc này vào khoảng 195 ngàn, màn hình hiển thị ở mức trung bình, chất lượng hình ảnh hơi mờ."
Trần Khiêm cau mày nhìn bức vẽ, hỏi:
“Chất lượng hình ảnh không quan trọng lắm. Màu là được. 195 ngàn vốn là đã tính tiền mặt bằng, điện nước và nhân công chưa?”
Liễu Trực lắc đầu, là một kỹ sư anh ta chỉ ước tính giá được giá tổng cộng của các phần linh kiện theo thị trường.
Trần Khiêm tính nhẩm, tạm không tính lãi, đưa sản phẩm này đến các vùng sâu vùng xa thì giá cũng đến 320 ngàn. Mỗi chiếc kiếm 20 ngàn, vậy giá là 340 ngàn đã tính cả tỉ lệ đạt chuẩn, tổn thất khi vận chuyển và dịch vụ hậu mãi.”
Cả nhóm người lấy giấy bút ra tính tới tính lui, Liễu Trực nói:
“Tôi thấy lợi nhuận không thể thấp dưới mức 20%, vậy thì sẽ có giá 470 ngàn.”
Trần Khiêm bưng chén trà bên cạnh lên uống một hớp rồi lắc đầu liên tục:
“Không cạnh tranh được. Đây không phải là giá cả hiện giờ của TV trong nước sao? Nếu cứ trên 500 ngàn thì người ta sẽ mua máy lắp ráp lậu hoặc mua đồ nhập khẩu”
“Vậy đến mẫu thứ hai, 27 inch, vốn 160 ngàn, nhỏ hơn cái vừa nãy một vòng và một số linh phụ kiện cũng có chất lượng thấp hơn. Nếu không thể giảm được chi phí, tôi nghĩ để giá cuối cùng của một chiếc TV dưới 300 ngàn là chuyện không thể.” Liễu Trực khó xử nói.
“Loại nào rẻ nhất?”
"Loại rẻ nhất thực ra là TV đen trắng. Chỉ cần thay một số phụ kiện bên trong, kích thước 23 inch, vốn bỏ ra khoảng 30 ngàn."
Liễu Trực giới thiệu về những điểm khác biệt của 3 sản phẩm này. Ba mẫu sản phẩm có một điểm chung là hoạt động ổn định, các linh kiện này có thể được sản xuất trong nước và chịu được nhiệt độ cao. Loại cầu chì cũ vẫn ổn định hơn so với loại mới.
Nhưng nhược điểm là màn hình hình cầu, không cao cấp lắm, chất lượng hình ảnh mờ, mỏi mắt nếu xem lâu và tổng thể màu sắc hơi ấm, nếu xem phim truyền hình một số màu sắc có thể trở nên sáng hơn.”
“Chúng ta đi xem thử sản phẩm mẫu đã.” Trần Khiêm đứng lên rồi nói.
Hả? kia không phải Uyển Dung sao?
Trần Khiêm nhận ra cô ta trong nhóm người. Uyển Dung dường như cũng nhận ra Trần Khiêm. Ban đầu nàng cố tình tránh phía sau. Nhưng khi bị hắn nhìn thấy thì nàng biết đã bị lộ, không trốn tránh nữa. Trần Khiêm nhìn nàng cười cười, sau đó lướt qua từng người.
“Đây là giám đốc Trần.” Liễu Trực nói.
Không ai nói chuyện, mọi người đều dùng ánh mắt để giao lưu với Trần Khiêm, một số người mỉm cười, một số người nói “chào giám đốc Trần” bằng một âm lượng mà chỉ một mình bọn họ nghe thấy.
Mặc dù hầu hết bọn họ là kỹ sư mạch điện nhưng Trần Khiêm lại cảm thấy bọn họ giống những người viết code hơn. Anh rất hiểu những người làm trong mảng nghiên cứu và phát triển và cả những người làm kỹ thuật. Những người này ai cũng chỉ chú tâm làm chuyện của mình, nói chuyện lúc nào cũng bắn ra một đống thuật ngữ chuyên ngành nhưng kinh nghiệm giao tiếp xã hội thật sự bằng không.
“Xin chào tất cả mọi người. Mọi người không cần khách sáo, tôi chỉ tới xem một chút thôi.” Trần Khiêm vẫy tay, thái độ của mọi người làm anh cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Theo như thông lệ bình thường, những dịp như vậy, mọi người thường xúm xít lại, khuôn mặt nở nụ cười phấn khích, hai tay bắt chặt lấy tay của Trần Khiêm, dùng đủ mọi trò nịnh nọt, trò chuyện chào hỏi. Nhưng những người ở đây chỉ đứng im nhìn Liễu Trực giống như đang hỏi đã có thể về được chưa, bọn họ vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải làm.
“Mọi người vất cả rồi, chúng ta đi lên trên thôi. Đi nào, đi nào.” Trần Khiêm đi trước dẫn đầu và nói:
“Nghiên cứu và phát triển là cốt lõi của một doanh nghiệp. Nếu mọi người có bất kỳ khó khăn gì, tôi giúp đỡ được tôi nhất định sẽ giúp.”
Vừa nói, Trần Khiêm lại lướt qua Uyển Dung. Nàng cau mày thầm nghĩ sao Trần Khiêm lại dai vậy chứ. Nếu anh ta đã nói vậy thì nàng liền quyết định nói ra suy nghĩ của mình:
“Vậy chúng tôi có thể mua một máy phân tích logic không?”
Trần Khiêm không hiểu gì cả, anh nhìn Liễu Trực hỏi:
“Đó là gì vậy?”
“Máy đó dùng để thử nghiệm, giá khá đắt. Hiện giờ chúng ta vẫn chưa có đầy đủ thiết bị thử nghiệm. Sau Tết, chúng tôi thuê một số dụng cụ từ viện nghiên cứu để thử nghiệm, những thiết bị đó cũng khá hoàn chỉnh, chỉ cần điều chỉnh lại một chút là được.” Liễu Trực giới thiệu.
“Mua một bộ hoàn chỉnh thì tổn bao nhiêu tiền?”
Liễu Trực nhìn Trần Khiêm hơi khó xử, anh ta cười khổ nói:
“Nếu dựa vào các mối quốc tế và bỏ một chút tiền cho môi giới, chúng ta có thể mua được toàn bộ thiết bị của phòng thí nghiệm với giá 50 triệu đô la, nhưng cũng là đồ cũ thôi.”
“Bỏ ra nhiều tiền như vậy mà cũng chỉ mua được đồ cũ sao, lại còn phải tốn phí môi giới nữa?” Trần Khiêm dừng lại nói.
“Nhiều thiết bị thử nghiệm bị cấm xuất khẩu. Bây giờ tình hình phong tỏa của chúng ta như vậy, có bao nhiêu tiền người ta cũng không bán cho chúng ta, cho dù đấy là đồ cũ. Một con ốc vít cũng bán với giá mấy triệu. Nếu xảy ra vấn đề, gọi mấy người đó đến sửa không khác gì là gọi tổ tiên sống lại” Liễu Trực bất lực nói.
“Mẹ nhà nó!” Trần Khiêm vừa chửi vừa đi vào thang máy.
“Hầy... mẹ nhà ai cũng vô ích thôi!” Liễu Trực thở dài bước vào thang máy.
Ngành công nghiệp điện tử trong nước lạc hậu quá xa so với nước ngoài, TV chỉ có thể coi là thiết bị điện tử sơ khai, những thiết bị cao cấp hơn một chút đều là hàng nhập khẩu, ảnh hưởng của phong tỏa đối với ngành công nghiệp chế tạo tầm trung đúng là khiến người ta phải tặc lưỡi, chép miệng.
Khoảng cách nằm ở vật liệu, dây dẫn điện tử, thiết bị thử nghiệm và cả máy hoàn chỉnh. Độ bền và kết cấu của sản phẩm nước ngoài bỏ xa sản phẩm trong nước. Cùng là máy nhắn tin, Trần Khiêm mua hàng của Motorola, còn chiếc mua cho Lý Nghiên là hàng trong nước. Nhưng dùng chưa đến một năm, con mẹ nó đến chữ cũng không thấy đâu.
Những năm 1990 bị những cuộc phong tỏa truy đuổi ráo riết, trong 10 năm này cũng để lại cho người tiêu dùng một ấn tượng quá tồi tệ về các sản phẩm trong nước, một ngoại lệ duy nhất là đồ gia dụng.
Trần Khiêm đi qua đi lại trong văn phòng, bầu không khí trong văn phòng quả thực hơi cứng nhắc, mỗi người một chiếc bàn, ngoài tiếng vẽ ra thì không còn bất cứ âm thanh gì khác. Hắn liếc qua Uyển Dung thấy nàng vẫn chăm chú làm việc. Mẹ nó, sao giống Mộc Anh vậy chứ, chỉ biết nghiên cứu, nghiên cứu rồi lại nghiên cứu.
Cảm giác tập trung và việc tìm tòi trong chuyên ngành của mình là một niềm vui mà Trần Khiêm không thể cảm nhận được.
Với những thứ mang tính chuyên môn cao như vậy, Trần Khiêm không thể đưa ra lời khuyên nên chỉ nói vài lời động viên mọi người. Nhưng không ai để ý tới anh, anh dứt khoát không tự đâm đầu vào chỗ nhục nữa. Trần Khiêm quay đầu nói với Liễu Trực chuẩn bị cuộc họp, lấy cả những sản phẩm đã chuẩn bị ra.
Mười phút sau, bảy tám chiếc bàn trong văn phòng được xếp lại với nhau, bên trên có có một bản vẽ dài 1,2m, rộng 50 cm và mấy người nhìn nó rồi lẩm bẩm.
“Giám đốc Trần, anh ngồi đi. Hiện giờ chúng tôi có ba phương án, dựa theo giá cả của nhà cung cấp hiện tại, chúng tôi có thể làm được một chiếc có giá thấp nhất là loại này. TV màu 29 inch, màu xám, có hai hàng dọc hai bên. Loa bên trong làm âm lượng to hơn, vốn bỏ ra cho chiếc này vào khoảng 195 ngàn, màn hình hiển thị ở mức trung bình, chất lượng hình ảnh hơi mờ."
Trần Khiêm cau mày nhìn bức vẽ, hỏi:
“Chất lượng hình ảnh không quan trọng lắm. Màu là được. 195 ngàn vốn là đã tính tiền mặt bằng, điện nước và nhân công chưa?”
Liễu Trực lắc đầu, là một kỹ sư anh ta chỉ ước tính giá được giá tổng cộng của các phần linh kiện theo thị trường.
Trần Khiêm tính nhẩm, tạm không tính lãi, đưa sản phẩm này đến các vùng sâu vùng xa thì giá cũng đến 320 ngàn. Mỗi chiếc kiếm 20 ngàn, vậy giá là 340 ngàn đã tính cả tỉ lệ đạt chuẩn, tổn thất khi vận chuyển và dịch vụ hậu mãi.”
Cả nhóm người lấy giấy bút ra tính tới tính lui, Liễu Trực nói:
“Tôi thấy lợi nhuận không thể thấp dưới mức 20%, vậy thì sẽ có giá 470 ngàn.”
Trần Khiêm bưng chén trà bên cạnh lên uống một hớp rồi lắc đầu liên tục:
“Không cạnh tranh được. Đây không phải là giá cả hiện giờ của TV trong nước sao? Nếu cứ trên 500 ngàn thì người ta sẽ mua máy lắp ráp lậu hoặc mua đồ nhập khẩu”
“Vậy đến mẫu thứ hai, 27 inch, vốn 160 ngàn, nhỏ hơn cái vừa nãy một vòng và một số linh phụ kiện cũng có chất lượng thấp hơn. Nếu không thể giảm được chi phí, tôi nghĩ để giá cuối cùng của một chiếc TV dưới 300 ngàn là chuyện không thể.” Liễu Trực khó xử nói.
“Loại nào rẻ nhất?”
"Loại rẻ nhất thực ra là TV đen trắng. Chỉ cần thay một số phụ kiện bên trong, kích thước 23 inch, vốn bỏ ra khoảng 30 ngàn."
Liễu Trực giới thiệu về những điểm khác biệt của 3 sản phẩm này. Ba mẫu sản phẩm có một điểm chung là hoạt động ổn định, các linh kiện này có thể được sản xuất trong nước và chịu được nhiệt độ cao. Loại cầu chì cũ vẫn ổn định hơn so với loại mới.
Nhưng nhược điểm là màn hình hình cầu, không cao cấp lắm, chất lượng hình ảnh mờ, mỏi mắt nếu xem lâu và tổng thể màu sắc hơi ấm, nếu xem phim truyền hình một số màu sắc có thể trở nên sáng hơn.”
“Chúng ta đi xem thử sản phẩm mẫu đã.” Trần Khiêm đứng lên rồi nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook