Thập Niên 90: Thanh Niên Khởi Nghiệp 2
Chương 37: Trong Cái Rủi Có Cái May

Mọi người cùng đi sang một căn phòng khác đang bày bảy tám chiếc TV. Chiếc màn hình 23 inch là chiếc bị Trần Khiêm phủ quyết đầu tiên.

Hình ảnh quá mờ, đến mặt người còn không nhìn rõ, loại sản phẩm này rõ ràng Liễu Trực đang lấy ra để đánh lừa người khác.

Màn hình của chiếc 29 inch là rõ ràng nhất, điểm khác biệt giữa hai loại này là ống hình cao cấp hơn và súng bắn điện tử. Hiện tại các loại TV trong nước có giá bán từ 400 ngàn đến 500 ngàn trên thị trường về cơ bản đều có kích thước như vậy. Nếu dùng kỹ thuật của nước ngoài thì độ phân giải sẽ tốt hơn một chút.

Có thể nói, những sản phẩm do Liễu Trực làm ra ở mức bình thường hay gặp nhất, không cao hơn cũng không thấp hơn.

Bây giờ anh chỉ có thể chọn một trong hai sản phẩm này. Nếu chọn chiếc 29 inch, trong lòng Trần Khiêm hiểu rõ anh không thể để giá của nó quá thấp, có thể không kiếm nhưng không thể lỗ vốn. Nếu không những đối thủ đang mọc lên trong ngành sẽ làm dòng tiền của anh hao tổn hết.

“Vấn đề thiết kế sản phẩm, chúng tôi chỉ có thể làm được đến đây. Những thiết kế trước đây tôi nói với anh đều không được. Anh nói phải sang trọng, tinh tế một chút, những thiết kế này trên thị trường hiện giờ đang bán chạy nhất. Chúng tôi đã thay đổi một số thứ nhưng về mạch điện, ống hình ảnh, màn hình.

“Tôi biết, chuyện này không phải là lỗi của anh. Không có bột thì cũng khó gột nên hồ.” Trần Khiêm cầm bức vẽ lên trước mặt rồi thở dài.

Phải tìm cách giảm chi phí vận chuyển, chi phí cho nhân viên cũng phải giảm nhưng lương cơ bản của nhân viên không thể hạ được nữa. Chúng ta yêu cầu cao, lại quản lý chặt chẽ, những người đó nhất định sẽ bỏ đi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Khiêm chỉ có thể tìm cách từ tầng lớp quản lí. Hắn phải nhanh chóng thúc đẩy cổ đông góp vốn, dùng tiền chia cổ phần cuối năm để kích thích họ, đồng thời cũng phải nghĩ cách với bên cung cấp thiết bị, sản phẩm…

“Lấy bản vẽ của chiếc 27 inch này và tính toán tối ưu chi phí cho chiếc 29 inch. Sau này có thể bán ra như một sản phẩm cao cấp. Còn việc khởi động chậm có thể làm một chữ Hỉ trên màn hình trong lúc chờ.” Trần Khiêm dặn dò.

Liễu Trực gật đầu. Đây cũng là một cách hay. Vốn dĩ nó là khuyết điểm nhưng có thể biến thành ưu điểm.

“Ngoài ra thông số kĩ thuật của hai loa này quá cao. Bỏ một loa đi thì không cần quan tâm đến đường âm thanh đôi, âm thanh lập thể gì đó nữa. Lớp vỏ ngoài làm to hơn tạo cảm giác hoành tráng. Nếu có thể nặng hơn thì tốt, càng chắc tay.”

Mọi người xung quanh đều nhìn Trần Khiêm. Bọn họ làm nghiên cứu phát triển nhiều năm chưa bao giờ nghe nói cách làm kì lạ như vậy.

“Anh đây là đang vũ nhục ý tưởng thiết kế của chúng tôi sao?” Uyển Dung lúc trước không nói gì, bây giờ nàng hơi bức xúc vì Trần Khiêm xen quá nhiều vào thiết kế.

Mọi người ở đây ngớ người sửng sốt. Liễu Trực cũng bị nàng dọa sợ. Sao dám nói với Tổng giám đốc Trần như thế chứ.

Trần Khiêm nhìn nàng, hắn nhàn nhạt nói:



“Tôi đây không phải là không xem trọng thành quả nghiên cứu của mọi người mà là xem xét dựa trên góc độ thị trường và nhu cầu của khách hàng. Liễu Trực, anh cứ làm theo đi.”

“Được.” Liễu Trực gật đầu đồng ý. Việc Trần Khiêm yêu cầu cũng không khó. Hơn nữa anh ta cũng tin tưởng cách nhìn của Trần Khiêm với thị trường. Uyển Dung thấy vậy sốt sắng nói:

“Liễu tổng, chuyện này…”

“Cô không cần nói nữa. Tôi tin tưởng cách nhìn của Tổng giám đốc Trần.” Liễu Trực trực tiếp ngắt lời nàng. Uyển Dung bặm môi, im lặng không nói nữa. Trần Khiêm thấy vậy cười thầm, lại một cô nàng có cốt khí, xương cứng thế này không biết mình có nắn được không đây.

“Tôi cũng muốn xem một số thông tin thiết kế khác ở phần ngoài. Bắt đầu từ tên thương hiệu được đặt ở đâu.”

Trần Khiêm tháo rời toàn bộ Tv, cân nhắc một chút về hình dáng, trọng lượng, cấu hình. Nhân viên nghiên cứu có cách nhìn của họ nhưng Trần Khiêm phải đứng từ góc độ thị trường.

Rất nhanh đã đến giờ cơm trưa. Trần Khiêm đến căng tin ăn cùng mọi người. Hắn trao đổi thêm một số thứ với Liễu Trực thì được biết Quân Uyển Dung chính là nhân tài mà Liễu Trực mới mời về được. Tính cách mạnh mẽ, quyết đoán và rất có đam mê với lĩnh vực điện tử. Trần Khiêm âm thầm liếc qua con mồi của mình đang ăn cơm gần đó. Cô ta khá hòa đồng với mọi người và mọi người hình như rất yêu quý cô ta.

“Chúng ta nói chuyện một chút được không?” Trần Khiêm tươi cười ngồi xuống đối diện Uyển Dung. Mọi người rất ngạc nhiên. Hình như Tổng giám đốc Trần quen biết Quân Uyển Dung từ trước.

“Anh cứ nói đi.” Uyển Dung nghiêm túc nhìn Trần Khiêm. Dù sao anh ta cũng là sếp tổng của công ty. Nàng không thể quá gay gắt với hắn được.

“Tôi muốn mời cô ăn tối để cảm ơn hôm qua cô đã cứu tôi.” Trần Khiêm tỏ vẻ chân thành nói.

“Không cần đâu. Tôi bận rồi.” Quân Uyển Dung từ chối thẳng thừng rồi nàng bê khay của mình rời đi bỏ lại Trần Khiêm tẽn tò vì bị từ chối. Mọi người xì xầm to nhỏ. Trần Khiêm nhìn theo bóng lưng Uyển Dung, sắc mặt âm trầm.

“Trần tổng, anh quen Uyển Dung sao?” Liễu Trực đi tới hỏi.

“Vừa mới quen, hôm qua tôi đuối nước. Cô ấy đã cứu tôi.” Trần Khiêm mỉm cười nói. Liễu Trực và mọi người xung quanh nghe vậy tỏ vẻ đã hiểu. Họ cũng không quan tâm nữa mà quay trở lại công việc của mình.

Chiều đó, Trần Khiêm lướt qua lại phòng thí nghiệm để tìm cơ hội nhưng Uyển Dung bơ hắn. Mọi người cứ nhìn nhìn làm hắn ngại mà phải bỏ về tìm cơ hội khác.

Liên tiếp hai ngày, Trần Khiêm lại tới phòng nghiên cứu. Hắn cả ngày cuốn lấy Uyển Dung nói là phải mời bằng được nàng một bữa cơm để cảm ơn nhưng Uyển Dung luôn từ chối. Mọi người bắt đầu cảm thấy lạ. Mời cơm cảm ơn người ta từ chối thì thôi đi, sao phải bám riết vậy. Trần Khiêm cũng biết mình thất thố. Hắn tiu nghỉu ra về. Uyển Dung nhìn theo bóng lưng hắn đầy nghi hoặc.



Hôm nay, cũng như hai ngày trước. Cả ngày Trần Khiêm quanh quẩn ở phòng nghiên cứu để tìm cơ hội. Mọi người đã quen với việc hắn có mặt nên coi như không thấy mà tập trung vào việc của họ. Chiều tối, cũng là hạn cuối cùng của nhiệm vụ thu thập Quân Uyển Dung. Có thể nhiệm vụ lần này sẽ thất bại. Xui nhất là sẽ bị cấm cu 1 tháng không thể làm ăn gì.

Mọi người đã tan ca. Trần Khiêm lại lẻn vào trong phòng nghiên cứu. Hắn chưa thấy Uyển Dung ra về, chắc nàng còn ở lại nghiên cứu. Trần Khiêm mở cửa đi vào, quả nhiên là vậy.

Hắn lẳng lặng tiến tới phía sau nàng. Uyển Dung dường như cảm nhận được có người phía sau nàng nhưng nàng cũng không quay lại mà nói:

“Liễu tổng, anh cũng chưa nghỉ sao? Trần tổng kia đã đi chưa? Mấy hôm nay anh ta làm phiền tôi quá!”

Trần Khiêm nghe vậy thì cau mày. Mình thể hiện rõ vậy sao chứ. Hắn không lên tiếng mà ghé sát tai nàng nói:

“Anh ấy chưa về!”

“Hả?” Uyển Dung giật mình, vội đứng thẳng lưng làm Trần Khiêm phía sau bị va mạnh mà chuẩn bị ngã ra. Nàng cố đưa tay với hắn nhưng không kịp.

“Á…a…..a…..” Trần Khiêm mất thăng bằng ngã đụng trúng bản mạch gần đó bị điện giật cho tê người ngã lăn quay xuống đất.

“Trần tổng…Trần tổng…anh có sao không?” Uyển Dung hốt hoảng nhìn. Nàng vội vã xử lí thiết bị điện rồi chạy qua xem Trần Khiêm. Chỉ thấy hắn hai mắt nhắm nghiền, nàng áp tai nghe hơi thở rất yếu. Uyển Dung lay mạnh hắn, gọi lớn nhưng Trần Khiêm vẫn không tỉnh lại. Nàng vội vàng làm hô hấp nhân tạo cho hắn.

Một lúc lâu sau Trần Khiêm cảm thấy đầu óc choáng váng. Hắn cảm nhận được hơi thở thơm tho từ chiếc miệng của Uyển Dung khiến hắn bừng tỉnh. Nhưng Trần Khiêm không có mở mắt ra mà vẫn giả bộ hôn mê.

“Tổng giám đốc Trần… Trần Khiêm…. Anh tỉnh lại đi!!” Uyển Dung lo lắng, nàng vội vàng gọi cấp cứu. Trần Khiêm thầm cười nhìn cô gái đang lo lắng đến sắp phát khóc này đang gọi điện thoại. Khi nàng quay lại hắn lại nhắm mắt bất động.

“Trần Khiêm anh tỉnh lại đi. Tôi không muốn đi tù đâu. Anh mà tỉnh lại thì muốn gì tôi cũng chịu.” Uyển Dung nức nở, giọt nước mắt rơi xuống mặt Trần Khiêm, nó chảy xuống chỗ mà nàng đang hô hấp nhân tạo cho hắn khiến Trần Khiêm cảm thấy vị có chút ngọt ngào, có chút mặn. Hắn cũng không muốn giả vờ nữa, lưỡi hắn thò ra như con rắn xông phá khoang miệng nàng mà ướt át hôn lấy hôn để nuốt lấy mật ngọt từ chiếc miệng thơm tho của Uyển Dung.

“Ưm….ưm…..mmmmmm” Uyển Dung đập mạnh vào người Trần Khiêm muốn đẩy hắn ra. Khi dứt ra được nụ hôn với Trần Khiêm, môi nàng cũng bị hăn hôn cho đỏ lựng. Nàng sợ hãi nói:

“Tổng giám đốc Trần..anh làm gì vậy…không được đâu!”

“Vừa nãy em còn nói gì em cũng chịu mà. Em không giữ lời! Em vừa suýt hại chết tôi đấy.” Trần Khiêm ra vẻ không vui. Hắn lại giở bài cũ, công kích tâm lí, khiến đối phương cảm thấy hổ thẹn sau đó mặc sức hắn nhào nặn.

“Em…em..” Uyển Dung ấp úng. Trần Khiêm nhân cơ hội này chặn miệng nàng lại. Nếu để nàng nghĩ thông chắc phải đến mùa quýt sang năm mất, khi đó nhiệm vụ thất bại con mẹ nó rồi. Uyển Dung bị mê muội trong nụ hôn với Trần Khiêm. Nàng cố đẩy hắn ra nhưng cánh tay không còn lực nữa. Tay nàng buông thõng trong sự bất lực. Trần Khiêm thầm đắc ý, không ngờ trong cái rủi có cái may, nhưng suýt nữa bị giật chết cũng nguy hiểm quá. Hắn say sưa thưởng thức chiếc miệng ngọt ngào của Uyển Dung, tay cũng không quên nắn bóp cặp vú khủng của nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương