Thập Niên 90: Thanh Niên Khởi Nghiệp 2
Chương 34: Cuộc Họp Ban Quản Lí

Cuộc họp hôm nay đối với rất nhiều người mà nói có hơi đường đột, nhất là được gặp mặt chủ tịch, chỉ từng nghe qua không ít sự tích về Trần Khiêm, còn trao đổi cụ thể thì chưa từng.

Cuộc họp có cả trăm người tham dự, xem như là cấp quản lý trung tâm hiện nay của kỹ thuật điện tử Lăng Duệ, tiếng người ồn ào huyên náo.

“Không cần xem nữa, mấy việc vặt này cô cứ chủ trì là được” Trần Khiêm nhìn một chút rồi đưa cho Trương Mạn Ni.

“Anh không phát biểu sao?”

Trương Mạn Ni lúc này mới phát hiện hai tay Trần Khiêm trống trơn.

“Không cần, từ quản lý nội bộ ra đến thị trường, tôi đã suy xét hơn nửa năm rồi, đều ở trong đầu cả, việc dù lớn hay nhỏ, đều nghĩ xong rồi.” Trần Khiêm nói xong đi tới phía trước.

Trương Mạn Ni ngây ngốc tại chỗ. Hai ba tháng gần đây cô ta bận trước bận sau, đối với nhà máy lớn như vậy những việc cần phụ trách rất nhiều, rất rườm rà. Cô ta lần đầu cảm nhận được sự chênh lệch cực lớn giữa lý thuyết và thực tiễn.

Thế mà người này nói trong đầu anh ta đã hoạch định rõ ràng rồi?

Ở cửa có một vài cô nàng mặc đồ viên chức, nhìn thấy Trần Khiêm đi đến. Hai người Hứa Xuân, Hứa Thu cũng ở trong số họ, trong đó có một cô cười mỉm nói:

“Chủ tịch, tổng giám đốc, mời qua đây.”

Băng qua một dãy hành lang là một phòng họp cực lớn, ở cửa trải thảm đỏ, đi qua cửa có thể nhìn thoáng qua cảnh tượng bên trong.



“Yên lặng chút, tổng giám đốc Trần đến rồi. Nào! Mọi người đứng lên vỗ tay chào mừng”

Trần Khiêm còn không phải chờ đến khi bước đến cửa, tiếng vỗ tay bên trong đã như sấm rền bên tai, bước vào, bên dưới là từng hàng từng hàng ghế dựa, đối diện là một sân khẩu nhỏ trải thảm đỏ, ở trên có một bục phát biểu đặt một bó hoa tươi và vài chiếc micro.

Giơ tay tạo nên một áp lực vô hình, Trần Khiêm nói:

“Ngồi xuống đi, ngồi đi, lần đầu gặp mặt, rất long trọng. Tôi đây không thích hình thức hoa mỹ, về sau vỗ tay gì đó bỏ đi, tổng giám đốc Trương mau ngồi vào chỗ, đã 2 giờ rồi, cuộc họp này có hơi dài, tất cả mọi người mang bút và vở!”

Hiện trường có mấy người không mang theo, toàn phòng hỗn loạn khom lưng, Trần Khiêm vẫy tay với một nhân viên phục vụ, mang lên một cái ghế ngồi xuống. Cuộc họp này phỏng chừng phải đến 7 giờ. Ngày mai lại bay đi Thành Minh rồi.

“Không vấn đề gì nữa chứ, thời gian dài như vậy đều là tổng giám đốc Trương trao đổi với mọi người, rất nhiều người lần đầu tiên gặp tôi. Hôm nay tôi mở cuộc họp này, chính là có một điều, kỹ thuật điện tử Lăng Duệ cần ngay lập tức đầu tư chính thức. Tôi muốn nói về vấn đề quản lý nội bộ, các quy tắc và quy định tôi xem qua rồi, tổng thể không sai, nhưng về mặt điều động nhân viên vẫn còn thiếu sót, tiến hành kê khai chức vụ đối với tất cả nhân viên…

“Còn có bộ phận quảng cáo, đi sâu vào vùng nông thôn, mướn vài người, đi vào trong các thị trấn phát quảng cáo. Vào khoảng đầu năm tôi có gọi điện cho tổng giám đốc Trương, cô ấy hỏi tôi, thương hiệu này của chúng ta có nên gọi là Lăng Duệ không? Tôi từ chối rồi.”

“Makerting là một môn nghệ thuật. Bản thân tên sản phẩm cũng là một kiểu quảng cáo. Bộ phận quảng cáo đưa tôi rất nhiều cái tên nào là Song hỉ, Lai Hỉ, Hỉ Phùng… Quê mùa muốn chết. Bạn nghĩ xem, nếu mẹ vợ hỏi mà nói ra những cái tên đó chẳng phải nghe đã thấy rẻ tiền rồi sao. Vì vậy tên thương hiệu tôi đã suy nghĩ một thời gian dài, lấy tên thương hiệu là Newpod.”

“Tôi biết, rất nhiều cán bộ quản lý của chúng ta xuất thân từ các doanh nghiệp nhà nước. Ưu điểm là có kinh nghiệm quản lý, nhưng nhược điểm là dễ lôi thái độ khệnh khạng ra. Nhưng đây là doanh nghiệp tư nhân. Trong chiến trường này, không phải lương càng cao là có quyền lực càng lớn, có thể chỉ huy nhiều người hơn. Mà lương cao có nghĩa là có trách nhiệm lớn hơn, nếu không hoàn thành nhiệm vụ chỉ có nước cuốn xéo. Hơn nữa, cũng không có chuyện được hưởng lợi lộc gì từ đó đâu.”

“Đừng thấy tôi trẻ tuổi mà coi thường. Các anh đều hơn 40 tuổi, thấy tôi mới hơn 20 tuổi mà nghĩ rằng tôi không hiểu gì. Đường đi nước bước bên trong đó thế nào tôi còn hiểu rõ hơn các anh nhiều. Năm nay là năm quyết định xem chúng ta có thể phá được vòng vây và tồn tại tiếp hay không. Trong năm nay, tôi sẽ quản lý tất cả các mặt nghiên cứu, sản xuất và thị trường. Bên ngoài có biết bao nhiêu nhà máy sản xuất TV, đến ba mươi bốn mười nhà máy, mục tiêu của chúng ta là phải tồn tại và phải có lãi.”



Cuộc họp kéo dài năm tiếng đồng hồ. Trần Khiêm đứng bên trên nói không ngừng nghỉ, từ quản lý nội bộ, nghiên cứu, tỷ lệ sản phẩm đạt chuẩn, cạnh tranh trên thị trường, tiếp thị, quảng cáo đến định vị sản phẩm. Tất cả những gì có thể nói được anh đều nói hết, nói hết những suy nghĩ lo lắng của anh trong kỳ nghỉ Tết vừa qua ra ngoài.

Nhiều người còn không viết kịp ra sổ, những người có mặt ở đó kinh ngạc nhìn cậu thanh niên đang phát biểu. Đầu óc của cậu ta được làm bằng gì vậy, trình bày mọi thứ quá kỹ càng rồi phải không?

Đây cũng là lần đầu tiên Trương Mạn Ni cảm nhận được sự đáng sợ của Trần Khiêm. Người này có những cách hiểu khác nhau về giá trị của từng bộ phận trong công ty. Giống như những gì Cao Tiến đã nói chuyện với cô trong điện thoại, nếu muốn học cách quản lý thực sự thì phải nhìn giám đốc Trần mà học hỏi. Lúc đó Trương Mạn Ni còn xì một tiếng chế nhạo khinh thường, anh ta hiểu thế nào là quản lý chứ?

Bây giờ cô ta mới hiểu Trần Khiêm giao cho Cao Tiến làm công việc quản lý là vì tương lai của Thực phẩm Trường Thịnh cần anh ta, sắp xếp đúng người vào đúng vị trí đã là một loại quản lý, đó là biết cách dùng người.

Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, đèn đường bên trong nhà máy được bật sáng, một nhóm người đi từ phòng họp ra. Những người lớn tuổi cùng đồng loạt vặn eo, không ít người đang xì xào bàn tán.

Trần Khiêm dặn dò Trương Mạn Ni một số chuyện rồi hắn nhìn thấy Giai Oánh đang đứng một bên chờ hắn mỉm cười. Trương Mạn Ni lắc đầu. Trần Khiêm vội vàng đi đến chỗ Giai Oánh rồi hai người cùng nhau rời đi.

“Ahhh…… Ahhh…Anh … Mạnh nữa đi anh…… Ahh…… Địt chết em đi…… Dùng con cặc khủng của anh dã nát lồn em đi......Ahh…Ưhhh…… Sướng…… Nga…… Ưhhhh…… Bạch...Bạch.... Bạch…… Phê quá…… Đâm mạnh nữa lên…… Ahhh…… Ahhh... Bạch.... Bạch… Bị…… Bị anh chịch.....Ahhh…… Thật là…… Thật là…… Quá sướng luôn…… Ahhh…… Ahhh…… Dùng…… Dùng sức…… Ahhh…… Hảo.... Ahh…… Ahhh…… Địt chết em đi…… Bạch…… Bạch…… Ahhh…… Ưhhh…… Con cặc…... của anh..... Địt…… Địt em…… A…… A…… Quá sướng…… Ahh…… Ahhh…… Ahhhh!!!”

Giai Oánh cả người nằm gục ở trên giường, mông cong lên, một bên nghênh đón con cặc của Trần Khiêm vừa chịch vừa rên rỉ vì sướng.

Đem tất cả tinh dịch đều bắn vào sâu bên trong tử cung của Giai Oánh, Trần Khiêm đem con cặc rút ra khỏi âm đạo nhầy nhụa, đưa đến gần bên miệng của cô. Giai Oánh liếc mắt một chút liền mở ra môi anh đào đem con cặc ngậm vào bên trong, tiếp đó sử dụng đầu lưỡi linh hoạt mà nuốt hết trên quy đầu tinh dịch, bú cho sạch sẽ rồi mới dừng lại.

“Anh. Em còn muốn nữa. Không cho anh nghỉ đó.” Giai Oánh nũng nịu nói.

“Em…cái yêu nữ này…Anh phải phạt em thật nặng mới được.” Trần Khiêm mắng yêu. Hắn tiếp tục đè Giai Oánh ra mà địt vì thực sự hắn còn chưa thỏa mãn. Nhìn cặp vú và mông của nàng xem. Sinh ra là để ưa bị địt mà. Sướng quá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương