Đáng tiếc, hiện tại mẹ đã không còn là vết sẹo không thể lành của cô nữa rồi.

Tô Nhuyễn đem váy cầm xuống, Tô Thanh Thanh bịa ra lý do để là lừa cô, nhưng cái váy này sợ là do Lý Nhược Lan mua cho mình.

Tô lão thái thái vào cửa nhìn thấy bộ dáng của hai chị em, nghi hoặc nói, “Hai đứa không trang điểm nhanh lên, còn đứng đó làm gì vậy?”Nhìn điệu bộ Tô Nhuyễn đem bộ váy cầm trong tay suy nghĩ có nên mặc hay không, lão thái thái chặn lại nói, “Cháu còn làm gì đấy, mặc bộ váy này đi, mặc vào sẽ thành cô nương thật xinh đẹp.

” Lại lần nữa nhấn mạnh, “Chính ba của cháu đích thân đi mua đấy.

”Tô Thanh Thanh cũng đang chờ mong nhìn chiếc váy trong tay Tô Nhuyễn, kiểu dáng váy cùng nguyên liệu đều vô cùng tốt, khó trách Hoắc Hướng Dương vẫn luôn nhớ thương Tô Nhuyễn.


Thấy Tô Nhuyễn không nói lời nào, Tô Thanh Thanh nhìn lão thái thái nói, “Cái váy này không phải do bác cả mua đâu ạ, là mẹ ruột của chị ấy mua tặng đó bà nội.

”Lời trước còn khẳng định son sắt nói là váy do Tô Văn Sơn mua, sau khi nghe Tô Thanh Thanh nói vậy bà cụ lập tức không nghi ngờ gì hết, thay đổi sắc mặt, trực tiếp mắng, “Bộ váy kia cháu đừng mặc nữa, ai biết hồ ly tinh kia có tâm địa gì chứ?”“Cháu gặp cô ta khi nào?” Giọng nói của lão thái thái vội vàng, cũng không đợi Tô Nhuyễn trả lời, liên tiếp thuần thục buông lời mắng chửi như súng máy bắn ra, “Lúc trước khi cháu còn nhỏ, ôm chân khóc lóc cầu xin cô ta ở lại.

”“Lúc đó cháu chỉ mới ba tuổi thôi, khóc gần như ngất đi, ai nhìn vào đều nói một câu đáng thương, cô ta thì sao? Cũng không thèm quay đầu lại xem một cái, xoay người lập tức rời đi, ta còn chưa từng thấy qua một người mẹ nhẫn tâm bỏ rơi con cái của mình như vậy!”“Lúc này lại thấy chúng ta đem cháu nuôi dưỡng khôn lớn, có bản lĩnh lẫn tiền đồ, cô ta lại tới tranh giành quả ngọt sao?”“Phi! Nằm mơ đi!”Tô Nhuyễn nở nụ cười trào phúng nói “Đúng vậy, thứ gì…”Rõ ràng là thời điểm Tô Văn Sơn được đề cử đến trường đại học Công Nông Binh, mà trước đó anh ta đã có qua lại với con gái của lãnh đạo thành phố là Trần Thế Mỹ, nhưng ngoài ý muốn bị Lý Nhược Lan phát hiện ra anh ngoại tình, thế là bà quyết định ly hôn.

Nhưng trong miệng của người của Tô Gia thì Lý Nhược Lan ngược lại trở thành người xấu, tội ác tài trời, khi nhắc tới bà thì toàn nghe những lời mắng chửi độc ác.


Thời điểm cô mười lăm tuổi, mọi người ở Tô gia thường xuyên đối với cô đều là nói “Cháu đừng học ở mẹ cháu cái tính hồ ly tinh dụ người”, “Đừng giống như mẹ cháu là một người ích kỷ”… Nguyên nhân chính vì từ nhỏ bị dạy dỗ như vậy mới làm cô đối với Lý Nhược Lan hận thấu xương, đối phương hao hết tâm tư tới gần cùng quan tâm đều bị cô lạnh lùng cự tuyệt ngàn dặm, thế nên sau này bà cũng không dám xuất hiện ở trước mặt cô nữa.

Thẳng cho tới đời trước khi cô mắc bệnh nan y, không cam tâm mà chết đi như vậy, muốn trả thù Lý Nhược Lan vì đã đối xử với cô vô tình, thì cô mới phát hiện người lừa gạt mình chính là Tô gia.

Lý Nhược Lan chưa từng có vứt bỏ cô, mà Tô Văn Sơn biết được người mà Lý Nhược Lan để ý nhất chính là con gái của mình, vì để trả thù việc bà kiên trì muốn ly hôn làm ông ta mất đi tiền đồ, cho nên mới không từ thủ đoạn cướp quyền nuôi nấng Tô Nhuyễn.

Nhưng mà sau khi ông ta đoạt được quyền nuôi con thì Tô Văn Sơn liền trực tiếp đưa cô cho bà Tô nuôi dưỡng, cũng chưa từng một ngày để ý tới cô.

Sau đó thì đến việc các thanh niên tri thức trở về thành phố, Tô Văn Sơn biết được Lý Nhược Lan sau khi tái hôn thì cuộc sống trôi qua tốt đẹp, ông ta biết được liền biến bà ta thành đối tượng để trả thù, Tô Văn Sơn muốn cho Lý Nhược Lan thấy hối hận vì năm đó đã kiên trì ly hôn với mình mà hủy đi tiền đồ tốt đẹp của ông ta.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương