Tô Văn Sơn đã thành công, cô đã hận Lý Nhược Lan cả đời, làm cho đối phương thương tâm khó chịu cả đời, cuối cùng khi nhận nhau cũng chưa từng hiếu thuận với đối phương một ngày nào, ngược lại làm cho mẹ cô vì cô mà lo lắng vô cùng , cuối cùng còn thống khổ việc chấp nhận người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Nghĩ đến thời điểm trước khi chết kia, người mẹ của cô vốn có thần thái sáng láng phảng phất trong một đêm như bị rút hết tinh thần, ghé vào người cô khóc đến ngất đi, Tô Nhuyễn gắt gao nắm chặt tay để có thể giảm bớt sự thống khổ trong lòng.

“Nhuyễn Nhuyễn, con nghe bà nội đi, ngàn vạn lần đừng để bị cô ta lừa, trên thế gian này không ai ngoan độc hơn cô ta đâu, dùng tư thế hồ ly tinh dụ người khác.

Khi con còn nhỏ, để được trở về thành phố nên cô ta thông đồng với người trong thành mà bỏ lại con.


Hiện tại cô ta tìm con khẳng định là không có ý tốt.

Nhìn vẻ mặt của Tô lão thái thái hung tợn, bỗng nhiên Tô Nhuyễn cảm thấy buồn cười.

Cô vẫn luôn cảm thấy bà Tô là một trong những người ít ỏi quan tâm cô thật lòng ở Tô gia.

Nhưng trên thực tế thì phần lớn sự thù hận trong lòng cô đều bị bà Tô ảnh hưởng.

Đời trước sau khi cô và Lý Nhược Lan nhận nhau, tuy rằng biết được mẹ cô cùng các cậu lén lút hung hăng dạy dỗ người Tô Gia, nhưng ở trước mặt cô thì người Lý gia chưa bao giờ nói quá câu nào xúc phạm người Tô gia, trong đó bao gồm cả Lý Văn Sơn.

Đơn giản là Lý gia muốn cho cô cảm thấy mình vẫn có người yêu thương, tuy rằng tình yêu thương của Tô Văn Sơn có chút cố chấp và vặn vẹo, nhưng đối với cô không phải là lợi dụng mà là tình cảm yêu thương, cô là đứa con mà hắn rất mong chờ được sinh ra và nuôi lớn.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác được cẩn thận che chở và yêu thương, nhưng vì sự lừa gạt của Tô gia nên cô đã bỏ lỡ cả một đời.


Tô Nhuyễn vuốt ve làn váy trong tay, Lý Nhược Lan vì cô trả giá rất nhiều nhưng chưa từng nói qua với cô.

Cô vẫn luôn tưởng rằng khi mình tới thành phố có quan hệ qua lại cùng Lý gia thì Lý Nhược Lan mới bắt đầu lặng lẽ chú ý cô, sau đó mới lại lần nữa có ý đồ tiếp cận cô.

Hiện tại suy nghĩ đến việc Tô Văn Sơn đem cô đưa cho bà Tô nuôi dưỡng rồi chẳng thèm quan tâm đến.

Cho đến khi cô được vài tuổi, đến tuổi đi học cũng không được đến trường, không biết thế nào gãi đúng chỗ ngứa của ông ta mà ông ta liền mua cho cô sách vở, từ điển và quần áo.

Tất cả việc này hẳn là đều do Lý Nhược Lan chuẩn bị, hóa ra cho dù bị cô cự tuyệt thì từ nhỏ đến lớn bà vẫn luôn âm thầm quan tâm tới cô.


“Nhuyễn Nhuyễn?” Bà Tô thấy Tô Nhuyễn có chút yêu thích bộ váy kia, vẻ mặt chán ghét nhăn mày nói: “Thanh Thanh không phải nói sao? Cô ta bị mua chuộc, lúc cô ta tái hôn với một người đàn ông giàu có, vung tay một cái là hơn một trăm đồng tiền sính lễ, cùng với việc tống cổ bố thí cho ăn mày cũng không có gì khác nhau cả.

“Con đừng học mẹ của mình mà thấy tiền liền sáng mắt, người Tô gia ta chính là người có cốt khí, không thể vì việc nhỏ này mà bị thu mua, cháu có nghe thấy hay không?“Bị mua chuộc như thế nào lại vừa đúng người như vậy?” Tô Nhuyễn hướng mắt nhìn về phía bà nội mình, “Ba của ta căn bản liền không biết kích cỡ của ta, còn có, các ngươi không phải biết là bà ta ở đâu sao? Bà nội như thế nào biết bà ta gả tốt, gả cho người có tiền?”.

Giọng cô không nhanh không chậm, thậm chí mang chút lười biếng, trong lòng Tô thái thái lộp bộp một chút, đứa nhỏ này có ý tứ gì? Không phải là muốn đi tìm Lý Nhược Lan đi?Nghĩ tới đây, bà Tô càng cố hết sức giữ bình tĩnh mở miệng: “Chúng ta biết cô ta ở đâu, cô ta và ba của con đều làm chung ở bộ giáo dục, trong cùng một thành phố thì không tránh khỏi việc gặp mặt nhau, mỗi lần ba của con nhìn thấy cái bộ dáng kiêu căng ngạo mạn đó của cô ta thì cô ta còn nói may mắn là ba con đã nhận nuôi con, bằng không nếu cô ta mang theo đứa nhỏ thì không có khả năng tái hôn vào gia đình tốt như vậy.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương