Dưới chân cô là đôi giày vải màu đen miễn cưỡng vừa vặn.

Lưu Xuân Đào cảm thấy hài lòng, bộ quần áo này khô ráo và sạch sẽ, không bị nước lũ làm ướt.

Lũ...!cô căm ghét lũ.

Lưu Xuân Đào ngồi xuống, thu mình vào một góc trong đống thùng gỗ cũ nát.

Nghe tiếng tàu hỏa rầm rầm chạy, cô cắn chặt răng sau, lặng lẽ rơi nước mắt đầy đau khổ.

Đúng lúc này, tiếng còi tàu dài vang lên một lần nữa.

Lưu Xuân Đào đột nhiên ngừng khóc, như bị sét đánh, cô bật dậy, nhìn ra ngoài qua cánh cửa toa chưa đóng kín.

Cơn gió ẩm ướt thổi qua tóc mai của cô, cô nhìn ngây dại vào Vân Thành đen ngòm, đến cả đường nét cũng không thể nhìn rõ.

Những ngọn núi ngày càng xa dần, những cánh rừng xanh um tươi tốt dần biến thành từng mảng bóng tối bị sương mù che phủ—

Lưu Xuân Đào ôm chặt chiếc hộp bánh quy, như đang ôm cả thế giới.


Cô vừa mắng mình vô dụng, vừa nhìn đôi mắt sưng đỏ của mình mà bật khóc nức nở.

Cô mấp máy đôi môi, từng lời từng chữ không hề phát ra tiếng: Mẹ ơi.

Con sẽ không để mẹ trở thành quỷ oán.

Con sẽ sống thật tốt.

Mẹ bảo con đi tìm Cố Bắc Sơn, chắc chắn là vì người đó có thể giúp con sống tiếp.

Con hứa với mẹ, con sẽ ngoan.

Con sẽ cố gắng để người đó không ghét bỏ con.

Lưu Xuân Đào đã ngủ mê man suốt ba ngày ba đêm, sau khi lên tàu, cô tỉnh táo lạ thường.

Chỉ có bụng cô bắt đầu kêu òng ọc, dù không thấy đói nhưng cô đói đến mức dạ dày co thắt, đau nhói dưới xương sườn.

Bây giờ cô không có tiền, nên cũng không có cách nào mua đồ ăn.

Cô chỉ có thể cố gắng không di chuyển nhiều, như vậy mới có thể tiết kiệm được sức lực.

Qua khe hở chưa đóng kín, Lưu Xuân Đào chăm chú nhìn vào các biển báo trên đường mà tàu chạy qua.

Cuối cùng, sau hai ngày một đêm, cô nhìn thấy hai chữ Bá Lương.

“Két...!két...”

Cửa phòng chứa đồ ở toa cuối bị ai đó xoay mở, Lưu Xuân Đào vội vàng đẩy cửa nhảy ra ngay khi tàu vừa dừng.

Khi cuối cùng cũng chạy đến sân ga, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, phát hiện chẳng có ai để ý đến cô.

Mọi người đều đang bận rộn đón những người thân lâu ngày không gặp, hoặc đang lưu luyến tiễn biệt họ.


Cơn gió khô khốc và nóng bức đặc trưng của thành phố phía Bắc thiêu đốt gương mặt Lưu Xuân Đào, khiến cô cảm thấy xa lạ và lo lắng.

Đây là nơi cô chưa từng đến bao giờ.

Không có không khí ẩm ướt dễ chịu như ở thành phố phía Nam, như thể mỗi lần hít thở đều có cát bụi chui vào mũi.

Lưu Xuân Đào hòa vào dòng người đi ra khỏi nhà ga.

Cô dừng lại ở một khoảng đất trống nhỏ.

Cô nhìn xung quanh, cảm thấy hơi bối rối, bất giác siết chặt chiếc hộp bánh quy trong lòng.

Lưu Xuân Đào sững lại, mới nhớ ra rằng cô vẫn chưa mở hộp ra xem lá thư bên trong.

Cô vội vàng ngồi xổm xuống đất, dựng chiếc hộp lên trên đầu gối, cố hết sức mở nó ra.

“Xoạch ——” một cái.

Bên trong có một bức thư đã ố vàng và hai tờ giấy bạc lớn rơi ra.

Lông mi Lưu Xuân Đào khẽ run, cô nhanh chóng nhét hai tờ giấy bạc vào túi quần, sau đó tay run run mở lá thư.

“Tiểu Mẫn à, không biết con còn nhớ ta không? Ta là Cố thúc của con đây.


Ngày trước khi còn trẻ ta với cha con thường đùa với nhau, không biết ông ấy còn nhớ không.”

“Ta đã nói nếu cháu trai ta trẻ hơn vài tuổi, ta nhất định sẽ cố gắng, để nó cưới con gái con là Xuân Đào.

Nhưng giờ ta không thể làm gì được nữa...!ta đành mặt dày hỏi con.

Con có thể gả con gái cho nhà ta không?”

“Bắc Sơn là một quân nhân, nhân cách của nó ta dám đảm bảo, nhưng...”

Những lời tiếp theo đã bị nước trong chiếc hộp bánh quy làm ướt, nhòe đi thành một mảng không thể đọc được.

Lưu Xuân Đào cau mày, lật qua lật lại bức thư nhiều lần, cuối cùng cũng nhận ra địa chỉ viết ở cuối thư—

Sân gia đình Bộ đội số 4, thôn Nhạn Bình.

Cố Bắc Sơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương