[Thập Niên 80] Mẹ Vai Ác Hàng Ngày Nuôi Con
-
Chương 49: Chia Tiền
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã qua nửa tháng.
Trong nửa tháng nay, lợi nhuận ròng* mỗi ngày đều được ba mươi đồng.
(*) Số tiền còn lại sau khi thanh toán tất cả các chi phí.
Nói không ngoa thì tiền lời mỗi ngày của bọn họ đã bằng một tháng tiền lương của công nhân bình thường.
Đừng thấy gian hàng của bọn họ nhỏ, không đáng chú ý, thế nhưng vừa có thể kiếm tiền mà lại không hề có chút mập mờ nào.
Một ngày ba mươi đồng, nửa tháng chính là bốn trăm năm mươi đồng.
Sau khi tính toán số tiền này coi như ổn thỏa, Khương Nhiễm tranh thủ mở một cuộc họp gia đình cho các thành viên nhà họ Bùi vào tối hôm đó.
Khương Nhiễm nghiêm túc ngồi vào bàn, dáng vẻ rõ ràng là có chuyện quan trọng muốn nói, khiến tất các thành viên nhà họ Bùi cũng thấy hồi hộp.
Hơn nửa tháng qua, bọn họ đều nhìn thấy sự thay đổi của Khương Nhiễm.
Nhờ vào bản lĩnh của Khương Nhiễm, việc kinh doanh cũng ngày càng tốt hơn.
Bây giờ, Khương Nhiễm đột nhiên lại nghiêm túc như vậy, khiến bọn họ có chút không quen.
Các thành viên nhà họ Bùi đều không dám lên tiếng, chỉ nhìn Khương Nhiễm chằm chằm không chớp mắt, chờ Khương Nhiễm nói.
Thấy dáng vẻ hồi hộp như vậy của mọi người, Khương Nhiễm sờ lên mặt mình.
Hình như cô nghiêm túc quá, dọa mọi người sợ rồi.
Khương Nhiễm mím môi, cố gắng để vẻ mặt của mình thoải mái hơn.
“Hơn nửa tháng nay, công việc làm ăn của chúng ta không tệ. Trước đó con cũng có nói với mọi người về thu nhập mỗi ngày rồi, nhưng hôm nay vẫn phải nghiêm túc nhắc lại lần nữa.”
“Trong nhiều ngày qua, lợi nhuận ròng chúng ta kiếm được là bốn trăm năm mươi đồng. Con đã trừ hết số tiền cần mua nguyên liệu nấu ăn mấy ngày tới. Nói cách khác, chúng ta có thể chi tiêu bốn trăm năm mươi tệ này.”
“Việc làm ăn này, là con dẫn dắt Bùi Dương và San San cùng nhau làm, nhưng mẹ cũng hỗ trợ không ít, nếu không bọn con cũng không thể đi biền biệt cả ngày được. Cho nên có được thành tựu của ngày hôm nay, đó là sự cố gắng của tất cả chúng ta. Số tiền này, chúng ta hãy chia ra với nhau.”
Khương Nhiễm trước mặt nói những lời này, tất cả các thành viên nhà họ Bùi đều nghiêm túc lắng nghe.
Mãi đến khi nghe được câu nói cuối cùng của Khương Nhiễm, biểu cảm trên mặt bọn họ mới có chút thay đổi.
Bùi Dương xem ra là người sốc nhất, sự kinh ngạc hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt.
“Chia tiền?”
Bời vì kinh ngạc, giọng nói của Bùi Dương cũng cao lên không ít: “Chị thật sự muốn chia tiền?”
Khương Nhiễm bình tĩnh nhìn Bùi Dương: “Đúng vậy, chia tiền!”
Công việc làm ăn của bọn họ tuy nhỏ, nhưng cũng coi như là xí nghiệp gia tộc, chia tiền là việc nhất định phải làm!”
“Nếu tính chuyện làm ăn là mười phần, con đưa ra ý tưởng và phụ trách, một mình con sẽ nhận bốn phần. Mọi người có ý kiến gì không? Sáu phần còn lại, hai phần cho ba mẹ, hai phần cho San San và hai phần cho cậu.”
Câu nói cuối cùng là nói với Bùi Dương.
Sau khi Khương Nhiễm nói xong, vẻ mặt của các thành viên nhà họ Bùi càng khiếp sợ hơn.
Khương Nhiễm thật sự muốn chia tiền với bọn họ?
Không chỉ muốn chia tiền với họ, mà còn chia cho bọn họ nhiều như vậy?
Ánh mắt Khương Nhiễm đảo qua từng người, cảm thấy trong thời gian ngắn sẽ không nhận được câu trả lời từ họ. Cô dứt khoát nói tiếp: “Bốn trăm năm mươi đồng, theo cách tính của con thì con được chia một trăm tám mươi đồng, mọi người mỗi người chín mươi.”
Dứt lời, Khương Nhiễm lấy số tiền đã đếm ra, đặt trước mặt mọi người.
Đến khi nhìn thấy Khương Nhiễm thật sự đặt tiền trước mặt mình, Bùi Dương cũng cũng không dám tin đây là sự thật.
Bởi vì không tin, Bùi Dương còn véo đùi mình một cái, cậu ấy lập tức đau đến nỗi hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhìn thấy động tác của Bùi Dương, Khương Nhiễm lại càng khẳng định suy nghĩ trước đó của mình.
Sở thích của Bùi Dương quả thật khác với những người khác.
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã qua nửa tháng.
Trong nửa tháng nay, lợi nhuận ròng* mỗi ngày đều được ba mươi đồng.
(*) Số tiền còn lại sau khi thanh toán tất cả các chi phí.
Nói không ngoa thì tiền lời mỗi ngày của bọn họ đã bằng một tháng tiền lương của công nhân bình thường.
Đừng thấy gian hàng của bọn họ nhỏ, không đáng chú ý, thế nhưng vừa có thể kiếm tiền mà lại không hề có chút mập mờ nào.
Một ngày ba mươi đồng, nửa tháng chính là bốn trăm năm mươi đồng.
Sau khi tính toán số tiền này coi như ổn thỏa, Khương Nhiễm tranh thủ mở một cuộc họp gia đình cho các thành viên nhà họ Bùi vào tối hôm đó.
Khương Nhiễm nghiêm túc ngồi vào bàn, dáng vẻ rõ ràng là có chuyện quan trọng muốn nói, khiến tất các thành viên nhà họ Bùi cũng thấy hồi hộp.
Hơn nửa tháng qua, bọn họ đều nhìn thấy sự thay đổi của Khương Nhiễm.
Nhờ vào bản lĩnh của Khương Nhiễm, việc kinh doanh cũng ngày càng tốt hơn.
Bây giờ, Khương Nhiễm đột nhiên lại nghiêm túc như vậy, khiến bọn họ có chút không quen.
Các thành viên nhà họ Bùi đều không dám lên tiếng, chỉ nhìn Khương Nhiễm chằm chằm không chớp mắt, chờ Khương Nhiễm nói.
Thấy dáng vẻ hồi hộp như vậy của mọi người, Khương Nhiễm sờ lên mặt mình.
Hình như cô nghiêm túc quá, dọa mọi người sợ rồi.
Khương Nhiễm mím môi, cố gắng để vẻ mặt của mình thoải mái hơn.
“Hơn nửa tháng nay, công việc làm ăn của chúng ta không tệ. Trước đó con cũng có nói với mọi người về thu nhập mỗi ngày rồi, nhưng hôm nay vẫn phải nghiêm túc nhắc lại lần nữa.”
“Trong nhiều ngày qua, lợi nhuận ròng chúng ta kiếm được là bốn trăm năm mươi đồng. Con đã trừ hết số tiền cần mua nguyên liệu nấu ăn mấy ngày tới. Nói cách khác, chúng ta có thể chi tiêu bốn trăm năm mươi tệ này.”
“Việc làm ăn này, là con dẫn dắt Bùi Dương và San San cùng nhau làm, nhưng mẹ cũng hỗ trợ không ít, nếu không bọn con cũng không thể đi biền biệt cả ngày được. Cho nên có được thành tựu của ngày hôm nay, đó là sự cố gắng của tất cả chúng ta. Số tiền này, chúng ta hãy chia ra với nhau.”
Khương Nhiễm trước mặt nói những lời này, tất cả các thành viên nhà họ Bùi đều nghiêm túc lắng nghe.
Mãi đến khi nghe được câu nói cuối cùng của Khương Nhiễm, biểu cảm trên mặt bọn họ mới có chút thay đổi.
Bùi Dương xem ra là người sốc nhất, sự kinh ngạc hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt.
“Chia tiền?”
Bời vì kinh ngạc, giọng nói của Bùi Dương cũng cao lên không ít: “Chị thật sự muốn chia tiền?”
Khương Nhiễm bình tĩnh nhìn Bùi Dương: “Đúng vậy, chia tiền!”
Công việc làm ăn của bọn họ tuy nhỏ, nhưng cũng coi như là xí nghiệp gia tộc, chia tiền là việc nhất định phải làm!”
“Nếu tính chuyện làm ăn là mười phần, con đưa ra ý tưởng và phụ trách, một mình con sẽ nhận bốn phần. Mọi người có ý kiến gì không? Sáu phần còn lại, hai phần cho ba mẹ, hai phần cho San San và hai phần cho cậu.”
Câu nói cuối cùng là nói với Bùi Dương.
Sau khi Khương Nhiễm nói xong, vẻ mặt của các thành viên nhà họ Bùi càng khiếp sợ hơn.
Khương Nhiễm thật sự muốn chia tiền với bọn họ?
Không chỉ muốn chia tiền với họ, mà còn chia cho bọn họ nhiều như vậy?
Ánh mắt Khương Nhiễm đảo qua từng người, cảm thấy trong thời gian ngắn sẽ không nhận được câu trả lời từ họ. Cô dứt khoát nói tiếp: “Bốn trăm năm mươi đồng, theo cách tính của con thì con được chia một trăm tám mươi đồng, mọi người mỗi người chín mươi.”
Dứt lời, Khương Nhiễm lấy số tiền đã đếm ra, đặt trước mặt mọi người.
Đến khi nhìn thấy Khương Nhiễm thật sự đặt tiền trước mặt mình, Bùi Dương cũng cũng không dám tin đây là sự thật.
Bởi vì không tin, Bùi Dương còn véo đùi mình một cái, cậu ấy lập tức đau đến nỗi hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhìn thấy động tác của Bùi Dương, Khương Nhiễm lại càng khẳng định suy nghĩ trước đó của mình.
Sở thích của Bùi Dương quả thật khác với những người khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook