[Thập Niên 80] Mẹ Vai Ác Hàng Ngày Nuôi Con
-
Chương 50: Chuẩn Bị Để Ly Hôn
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bùi Dương không biết trong lòng Khương Nhiễm đang nghĩ gì. Lúc này trong mắt cậu ấy chỉ có thể nhìn thấy số tiền chín mươi đồng trước mặt.
Chín tờ nhân dân tệ đặt ngay ngắn một chỗ, nhìn thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy vui thích.
Bùi Dương đã lớn đến từng này, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ấy tự tay đếm số tiền nhiều như vậy.
Hơn nữa, số tiền này còn thuộc về riêng cậu ấy.
Không chỉ Bùi Dương cảm thấy bất ngờ mừng rỡ, Bùi Bảo Sơn, Vương Thúy Lan và Bùi San San đều có cảm xúc tương tự. Chỉ là biểu hiện của bọn họ không khoa trương như Bùi Dương mà thôi.
Bùi Bảo Sơn và Vương Thúy Lan liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều rất kích động.
Vương Thúy Lan chạm vào món tiền trước mặt, vừa định đẩy lại cho Khương Nhiễm thì đã bị Khương Nhiễm ngăn lại.
“Mẹ, người ta đều nói anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng. Chúng ta là người một nhà cùng nhau làm ăn, sổ sách phải tính toán đâu ra đó mới được. Chỉ có như vậy, mọi người mới không có khúc mắt, và có thể gắng sức cùng nhau làm, công việc làm ăn mới có thể ngày càng phát đạt. Mẹ nói có đúng không?”
Vương Thúy Lan chưa từng đi học, cũng không biết được bao nhiêu chữ, càng không biết nói đạo lý lớn lao gì.
Nhưng bà hiểu được những lời của Khương Nhiễm, bà cũng biết Khương Nhiễm nói rất đúng.
Khương Nhiễm đã nói đến mức này, Vương Thúy Lan cũng nhận lấy món tiền đó.
“Nhiễm Nhiễm cũng đã nói vậy thì chúng ta cứ nhận số tiền này. Sau này, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục cùng nhau cố gắng làm ăn, phấn đấu để việc kinh doanh ngày càng tốt hơn, kiếm được nhiều tiền hơn!”
Mặc dù những lời Vương Thúy Lan nói rất thẳng thắng, nhưng lại là sự thật.
Bọn họ vất vả khổ sở làm ăn, chẳng phải là để kiếm được nhiều tiền hơn sao?
Vương Thúy Lan nói với Khương Nhiễm xong, sau đó lại quay đầu nhìn Bùi Dương và Bùi San San.
“Bùi Dương, San San, sau này các con phải đi theo chị dâu cả chăm chỉ làm ăn, không được lười biếng hay dùng mánh lới gì, biết không?”
“Ngoài ra, tiền mà chị dâu cả cho bọn con, bọn con phải cất thật kỹ, đừng tùy tiện tiêu xài phung phí.”
“Bọn con đều đã trưởng thành, số tiền này cũng là bọn con không ngại cực khổ kiếm được, mẹ cũng không nói giữ giúp các con gì đấy, các con tự mình lấy đi.”
“Sau này các con thành gia lập nghiệp, đây đề là vốn liếng của các con, biết chưa?”
Bùi Dương và Bùi San San nghe vậy thì hồ hởi gật đầu: “Bọn con biết rồi!”
Khương Nhiễm ngồi ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, nhưng cũng nhìn Vương Thúy Lan bằng cặp mắt khác.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Vương Thúy Lan là một người phụ nữ hơi lầm lì ít nói và cũng có chút nhu nhược.
Lúc nào cũng cắm đầu vào làm việc, không biết ăn nói gì.
Nhưng bây giờ xem ra, Vương Thúy Lan cũng là một người thấu tình đạt lý.
Ít nhất, Khương Nhiễm cảm thấy, chung sống với Vương Thúy Lan cũng không quá mệt mỏi.
Tiền đã chia xong, thời gian cũng không còn sớm, Khương Nhiễm liền đứng lên: “Chuyện cần nói đã nói xong, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi nhé. Ngày mai còn phải dậy sớm đấy!”
Nói xong, Khương Nhiễm cầm lấy phần tiền của mình, sau đó trở về phòng.
Trở về phòng, Khương Nhiễm mở hộp đựng tiền đặc hữu của mình ra.
Trong này còn có một trăm đồng, là do nguyên chủ để dành, cũng là nam chính cho.
Vốn là có hơn hai trăm đồng, nhưng lúc làm ăn, cô đã lấy ra hơn một trăm đồng.
Khương Nhiễm lấy một trăm tám mươi tệ vừa chia ra, rút mười tờ nhân dân tệ, bỏ vào cái hộp này.
Đợi lần sau chia tiền là có thể bù đủ số tiền của nguyên chủ để dành.
Như vậy thì đến lúc nam chính quay lại và nói ly hôn, cô cũng có thể trả lại số tiền này cho nam chính.
Khương Nhiễm nhớ rõ, vào tháng sáu nam chính sẽ trở về và đề cập chuyện ly hôn.
Bây giờ mới là đầu tháng ba, còn hơn ba tháng nữa nam chính mới trở về.
Tranh thủ ba tháng này, cô phải cố gắng kiếm tiền. Đến lúc đó cho dù có ly hôn, cô cũng có thể lên thị trấn mua cho mình một căn nhà, không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ.
Bùi Dương không biết trong lòng Khương Nhiễm đang nghĩ gì. Lúc này trong mắt cậu ấy chỉ có thể nhìn thấy số tiền chín mươi đồng trước mặt.
Chín tờ nhân dân tệ đặt ngay ngắn một chỗ, nhìn thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy vui thích.
Bùi Dương đã lớn đến từng này, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ấy tự tay đếm số tiền nhiều như vậy.
Hơn nữa, số tiền này còn thuộc về riêng cậu ấy.
Không chỉ Bùi Dương cảm thấy bất ngờ mừng rỡ, Bùi Bảo Sơn, Vương Thúy Lan và Bùi San San đều có cảm xúc tương tự. Chỉ là biểu hiện của bọn họ không khoa trương như Bùi Dương mà thôi.
Bùi Bảo Sơn và Vương Thúy Lan liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều rất kích động.
Vương Thúy Lan chạm vào món tiền trước mặt, vừa định đẩy lại cho Khương Nhiễm thì đã bị Khương Nhiễm ngăn lại.
“Mẹ, người ta đều nói anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng. Chúng ta là người một nhà cùng nhau làm ăn, sổ sách phải tính toán đâu ra đó mới được. Chỉ có như vậy, mọi người mới không có khúc mắt, và có thể gắng sức cùng nhau làm, công việc làm ăn mới có thể ngày càng phát đạt. Mẹ nói có đúng không?”
Vương Thúy Lan chưa từng đi học, cũng không biết được bao nhiêu chữ, càng không biết nói đạo lý lớn lao gì.
Nhưng bà hiểu được những lời của Khương Nhiễm, bà cũng biết Khương Nhiễm nói rất đúng.
Khương Nhiễm đã nói đến mức này, Vương Thúy Lan cũng nhận lấy món tiền đó.
“Nhiễm Nhiễm cũng đã nói vậy thì chúng ta cứ nhận số tiền này. Sau này, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục cùng nhau cố gắng làm ăn, phấn đấu để việc kinh doanh ngày càng tốt hơn, kiếm được nhiều tiền hơn!”
Mặc dù những lời Vương Thúy Lan nói rất thẳng thắng, nhưng lại là sự thật.
Bọn họ vất vả khổ sở làm ăn, chẳng phải là để kiếm được nhiều tiền hơn sao?
Vương Thúy Lan nói với Khương Nhiễm xong, sau đó lại quay đầu nhìn Bùi Dương và Bùi San San.
“Bùi Dương, San San, sau này các con phải đi theo chị dâu cả chăm chỉ làm ăn, không được lười biếng hay dùng mánh lới gì, biết không?”
“Ngoài ra, tiền mà chị dâu cả cho bọn con, bọn con phải cất thật kỹ, đừng tùy tiện tiêu xài phung phí.”
“Bọn con đều đã trưởng thành, số tiền này cũng là bọn con không ngại cực khổ kiếm được, mẹ cũng không nói giữ giúp các con gì đấy, các con tự mình lấy đi.”
“Sau này các con thành gia lập nghiệp, đây đề là vốn liếng của các con, biết chưa?”
Bùi Dương và Bùi San San nghe vậy thì hồ hởi gật đầu: “Bọn con biết rồi!”
Khương Nhiễm ngồi ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, nhưng cũng nhìn Vương Thúy Lan bằng cặp mắt khác.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Vương Thúy Lan là một người phụ nữ hơi lầm lì ít nói và cũng có chút nhu nhược.
Lúc nào cũng cắm đầu vào làm việc, không biết ăn nói gì.
Nhưng bây giờ xem ra, Vương Thúy Lan cũng là một người thấu tình đạt lý.
Ít nhất, Khương Nhiễm cảm thấy, chung sống với Vương Thúy Lan cũng không quá mệt mỏi.
Tiền đã chia xong, thời gian cũng không còn sớm, Khương Nhiễm liền đứng lên: “Chuyện cần nói đã nói xong, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi nhé. Ngày mai còn phải dậy sớm đấy!”
Nói xong, Khương Nhiễm cầm lấy phần tiền của mình, sau đó trở về phòng.
Trở về phòng, Khương Nhiễm mở hộp đựng tiền đặc hữu của mình ra.
Trong này còn có một trăm đồng, là do nguyên chủ để dành, cũng là nam chính cho.
Vốn là có hơn hai trăm đồng, nhưng lúc làm ăn, cô đã lấy ra hơn một trăm đồng.
Khương Nhiễm lấy một trăm tám mươi tệ vừa chia ra, rút mười tờ nhân dân tệ, bỏ vào cái hộp này.
Đợi lần sau chia tiền là có thể bù đủ số tiền của nguyên chủ để dành.
Như vậy thì đến lúc nam chính quay lại và nói ly hôn, cô cũng có thể trả lại số tiền này cho nam chính.
Khương Nhiễm nhớ rõ, vào tháng sáu nam chính sẽ trở về và đề cập chuyện ly hôn.
Bây giờ mới là đầu tháng ba, còn hơn ba tháng nữa nam chính mới trở về.
Tranh thủ ba tháng này, cô phải cố gắng kiếm tiền. Đến lúc đó cho dù có ly hôn, cô cũng có thể lên thị trấn mua cho mình một căn nhà, không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook