“Đây là sao? Mẹ vẫn ở nhà mà!” Lý Uyển Trân bởi vì trên tay dính bột nên không thể vỗ lưng con gái, chỉ có thể dùng khuỷu tay chạm vào cô: “Có phải là gặp ác mộng không? Không sao đâu, tỉnh dậy là được rồi, mau đi rửa mặt, lát nữa bố con và em trai con sẽ trở về, chúng ta nấu sủi cảo ăn.”
Vừa dứt lời, cửa chính lập tức truyền đến âm thanh chìa khóa chuyển động, Tiền Giai Ninh lập tức quay đầu, vừa vặn nhìn thấy hai bố con từ bên ngoài đi vào.
“Mẹ ơi, buổi trưa ăn gì thế? Con đói lắm rồi!” Cậu bé trai chạy vào, thấy mặt Tiền Giai Ninh đầy nước mắt lại dừng bước, vẻ mặt cậu căng thẳng nhìn cô: “Chị ơi, sao chị lại khóc? Có phải mẹ em thật sự không nhịn được mà đánh chị không?”
“Nói bậy cái gì thế.” Lý Uyển Trân dở khóc dở cười nhìn con trai: “Từ khi nào mà mẹ đánh con và chị con, mau đi rửa mặt đi, nhìn mặt con bẩn quá.”
Tiền Quốc Thịnh trở tay đóng cửa lại, cũng đi tới: “Sao con lại khóc như vậy? Có phải bị say nắng quá khó chịu không? Hay là con đến bệnh viện khám thử đi?”
“Không có.” Miệng Tiền Giai Ninh mở thật lớn, vừa cười vừa lấy tay lau nước mắt: “Chỉ là con nhớ mọi người quá.” Nói xong câu đó, nước mắt của cô càng tuôn dữ dội, xoay người lại nhào vào lòng Tiền Quốc Thịnh: “Ba, là con không tốt, con không nghe lời, con không phải con gái tốt của ba.”
Lúc Tiền Giai Ninh còn nhỏ, Tiền Quốc Thịnh không ít lần nâng cô lên cổ đi chơi, nhưng sau khi cô học tiểu học, Tiền Quốc Thịnh lại chú ý giữ khoảng cách với con gái. Bình thường cho dù Tiền Giai Ninh học tập hay sinh hoạt đều được Lý Uyển Trân quan tâm tương đối nhiều, ông rất ít nhúng tay vào. Đến khi sau này Tiền Giai Ninh phản nghịch, ông càng không biết nói chuyện với con gái thế nào, hai bố con đã rất lâu không nói chuyện vui vẻ rồi.
Lúc này Tiền Giai Ninh ôm Tiền Quốc Thịnh, khiến ông lại luống cuống tay chân, hai bàn tay to cũng không biết đặt ở đâu, hơn nửa ngày mới cứng ngắc vỗ vỗ lưng Tiền Giai Ninh, dỗ dành cô nói: “Được rồi được rồi, Tiểu Mễ, chuyện gì thế này, sao con lại khóc? Chờ một lát ba cho con ít tiền, con đi mua kem ăn, con đừng khóc nữa!”
Nghe bố dỗ dành mình như dỗ dành đứa bé, Tiền Giai Ninh lại bật cười. Tiền Quốc Thịnh thấy thế cười lắc đầu, vừa bỏ tiền ra vừa cười nói: “Ba nói sao lại thế, thì ra là tham ăn.” Ông lấy từ trong túi ra hai hào đưa cho Tiền Giai Ninh, Tiền Quốc Thịnh vội vàng đi rửa tay nấu nước chuẩn bị nấu sủi cảo.
Lau nước mắt, Tiền Giai Ninh nhìn em trai rửa mặt sạch sẽ sau đó ngoan ngoãn ngồi trước tivi xem Tây Du Ký, ba thì vào bếp bắt đầu bận rộn, mẹ nhanh chóng gói nhân sủi cảo cuối cùng vào trong bột.
Vừa dứt lời, cửa chính lập tức truyền đến âm thanh chìa khóa chuyển động, Tiền Giai Ninh lập tức quay đầu, vừa vặn nhìn thấy hai bố con từ bên ngoài đi vào.
“Mẹ ơi, buổi trưa ăn gì thế? Con đói lắm rồi!” Cậu bé trai chạy vào, thấy mặt Tiền Giai Ninh đầy nước mắt lại dừng bước, vẻ mặt cậu căng thẳng nhìn cô: “Chị ơi, sao chị lại khóc? Có phải mẹ em thật sự không nhịn được mà đánh chị không?”
“Nói bậy cái gì thế.” Lý Uyển Trân dở khóc dở cười nhìn con trai: “Từ khi nào mà mẹ đánh con và chị con, mau đi rửa mặt đi, nhìn mặt con bẩn quá.”
Tiền Quốc Thịnh trở tay đóng cửa lại, cũng đi tới: “Sao con lại khóc như vậy? Có phải bị say nắng quá khó chịu không? Hay là con đến bệnh viện khám thử đi?”
“Không có.” Miệng Tiền Giai Ninh mở thật lớn, vừa cười vừa lấy tay lau nước mắt: “Chỉ là con nhớ mọi người quá.” Nói xong câu đó, nước mắt của cô càng tuôn dữ dội, xoay người lại nhào vào lòng Tiền Quốc Thịnh: “Ba, là con không tốt, con không nghe lời, con không phải con gái tốt của ba.”
Lúc Tiền Giai Ninh còn nhỏ, Tiền Quốc Thịnh không ít lần nâng cô lên cổ đi chơi, nhưng sau khi cô học tiểu học, Tiền Quốc Thịnh lại chú ý giữ khoảng cách với con gái. Bình thường cho dù Tiền Giai Ninh học tập hay sinh hoạt đều được Lý Uyển Trân quan tâm tương đối nhiều, ông rất ít nhúng tay vào. Đến khi sau này Tiền Giai Ninh phản nghịch, ông càng không biết nói chuyện với con gái thế nào, hai bố con đã rất lâu không nói chuyện vui vẻ rồi.
Lúc này Tiền Giai Ninh ôm Tiền Quốc Thịnh, khiến ông lại luống cuống tay chân, hai bàn tay to cũng không biết đặt ở đâu, hơn nửa ngày mới cứng ngắc vỗ vỗ lưng Tiền Giai Ninh, dỗ dành cô nói: “Được rồi được rồi, Tiểu Mễ, chuyện gì thế này, sao con lại khóc? Chờ một lát ba cho con ít tiền, con đi mua kem ăn, con đừng khóc nữa!”
Nghe bố dỗ dành mình như dỗ dành đứa bé, Tiền Giai Ninh lại bật cười. Tiền Quốc Thịnh thấy thế cười lắc đầu, vừa bỏ tiền ra vừa cười nói: “Ba nói sao lại thế, thì ra là tham ăn.” Ông lấy từ trong túi ra hai hào đưa cho Tiền Giai Ninh, Tiền Quốc Thịnh vội vàng đi rửa tay nấu nước chuẩn bị nấu sủi cảo.
Lau nước mắt, Tiền Giai Ninh nhìn em trai rửa mặt sạch sẽ sau đó ngoan ngoãn ngồi trước tivi xem Tây Du Ký, ba thì vào bếp bắt đầu bận rộn, mẹ nhanh chóng gói nhân sủi cảo cuối cùng vào trong bột.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook