Tiền Giai Ninh chậm rãi đi tới bàn học, phía trên chất đống một vài quyển sách giáo khoa và sách bài tập, cô sờ sờ bìa sách bọc bên ngoài sách giáo khoa, vành mắt Tiền Giai Ninh hơi đỏ lên. Mình quả nhiên là nằm mơ rồi, nếu không tại sao có thể mơ thấy ngôi nhà mình sống lúc còn nhỏ, khi đó cô còn chưa phải cô đơn một mình, có ba, mẹ và em trai cùng sống với cô.
Chỉ tiếc năm đó cô không hiểu chuyện đã nổi lọan, chê mẹ quản nhiều, chê ba là một người quá hiền lành không biết vì gia đình mà tranh thủ một ít phúc lợi và đãi ngộ, chê em trai suốt ngày đi theo sau đuôi mình gây phiền phức, nhưng khi chiếc xe kéo gỗ kia đổ xuống mà mẹ theo bản năng đẩy mình ra, cô mới biết tất cả những chuyện này bình thường là hạnh phúc đáng quý cỡ nào.
Tiền Giai Ninh xoay người, tầm mắt rơi xuống tay nắm cửa phòng, nếu là nằm mơ, vậy tự mình mở cửa phòng có phải có thể nhìn thấy người thân hơn hai mươi năm không gặp của mình không?
Tiền Giai Ninh khiếp sợ bước một bước, siết chặt nắm tay hơi run rẩy, trong lòng vừa căng thẳng vừa lo lắng, sợ mình ngay cả nằm mơ cũng không mơ được bọn họ.
Cuối cùng cũng đi tới cửa, lòng bàn tay Tiền Giai Ninh đã đầy mồ hôi, cô nhắm mắt hít thở thật sâu, mạnh mẽ kéo cửa phòng ra.
Trong phòng khách, người phụ nữ đang làm sủi cảo nghe thấy tiếng mở cửa nên quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Tiểu Mễ dậy rồi à, đầu còn choáng váng không? Nếu con vẫn còn khó chịu thì nằm xuống nghỉ ngơi một lúc nữa đi, để mẹ làm sủi cảo cho con ăn, nhân bánh là thịt lợn và rau cần con thích ăn nhất đấy.”
Môi Tiền Giai Ninh run rẩy, nước mắt đọng ở vành mắt cuối cùng đã rơi xuống, cô bịt miệng khóc rống lên, mẹ, người mẹ đã qua đời hơn hai mươi năm cuối cùng đã mơ thấy, thật tốt quá, thực sự là tốt quá.
“Sao con lại bật khóc thế?” Trên mặt Lý Uyển Trân hiện lên vẻ kinh ngạc, tính cách Tiền Giai Ninh từ khi còn học trung học đã lầm lì hơn rất nhiều, bình thường ở nhà rất ít nói chuyện, lộ ra ngoài cảm xúc như thế này lại càng là chuyện chưa từng có. Bà vội vàng chụp lại gạt bột mì dính trên tay xuống, đi tới trước mặt Tiền Giai Ninh vừa định ôm cô, nhưng lại lo lắng con gái sẽ không vui, bà hơi do dự không dám đưa tay qua.
Thấy vậy, Tiền Giai Ninh càng chua xót, cô lập tức nhào vào lòng Lý Uyển Trân, gào khóc lên. Lý Uyển Trân hơi bất ngờ ôm lấy cô, chỉ tưởng rằng con gái gặp phải chuyện tủi thân gì đó, bà vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải vì không làm được bài kiểm tra không? Hoặc là không hòa hợp với các bạn cùng lớp hả?”
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mẹ, Tiền Giai Ninh càng ôm chặt mẹ, những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô làm ướt quần áo của Lý Uyển Trân: “Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, con thực sự nhớ mẹ và ba và em trai.”
Chỉ tiếc năm đó cô không hiểu chuyện đã nổi lọan, chê mẹ quản nhiều, chê ba là một người quá hiền lành không biết vì gia đình mà tranh thủ một ít phúc lợi và đãi ngộ, chê em trai suốt ngày đi theo sau đuôi mình gây phiền phức, nhưng khi chiếc xe kéo gỗ kia đổ xuống mà mẹ theo bản năng đẩy mình ra, cô mới biết tất cả những chuyện này bình thường là hạnh phúc đáng quý cỡ nào.
Tiền Giai Ninh xoay người, tầm mắt rơi xuống tay nắm cửa phòng, nếu là nằm mơ, vậy tự mình mở cửa phòng có phải có thể nhìn thấy người thân hơn hai mươi năm không gặp của mình không?
Tiền Giai Ninh khiếp sợ bước một bước, siết chặt nắm tay hơi run rẩy, trong lòng vừa căng thẳng vừa lo lắng, sợ mình ngay cả nằm mơ cũng không mơ được bọn họ.
Cuối cùng cũng đi tới cửa, lòng bàn tay Tiền Giai Ninh đã đầy mồ hôi, cô nhắm mắt hít thở thật sâu, mạnh mẽ kéo cửa phòng ra.
Trong phòng khách, người phụ nữ đang làm sủi cảo nghe thấy tiếng mở cửa nên quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Tiểu Mễ dậy rồi à, đầu còn choáng váng không? Nếu con vẫn còn khó chịu thì nằm xuống nghỉ ngơi một lúc nữa đi, để mẹ làm sủi cảo cho con ăn, nhân bánh là thịt lợn và rau cần con thích ăn nhất đấy.”
Môi Tiền Giai Ninh run rẩy, nước mắt đọng ở vành mắt cuối cùng đã rơi xuống, cô bịt miệng khóc rống lên, mẹ, người mẹ đã qua đời hơn hai mươi năm cuối cùng đã mơ thấy, thật tốt quá, thực sự là tốt quá.
“Sao con lại bật khóc thế?” Trên mặt Lý Uyển Trân hiện lên vẻ kinh ngạc, tính cách Tiền Giai Ninh từ khi còn học trung học đã lầm lì hơn rất nhiều, bình thường ở nhà rất ít nói chuyện, lộ ra ngoài cảm xúc như thế này lại càng là chuyện chưa từng có. Bà vội vàng chụp lại gạt bột mì dính trên tay xuống, đi tới trước mặt Tiền Giai Ninh vừa định ôm cô, nhưng lại lo lắng con gái sẽ không vui, bà hơi do dự không dám đưa tay qua.
Thấy vậy, Tiền Giai Ninh càng chua xót, cô lập tức nhào vào lòng Lý Uyển Trân, gào khóc lên. Lý Uyển Trân hơi bất ngờ ôm lấy cô, chỉ tưởng rằng con gái gặp phải chuyện tủi thân gì đó, bà vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải vì không làm được bài kiểm tra không? Hoặc là không hòa hợp với các bạn cùng lớp hả?”
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mẹ, Tiền Giai Ninh càng ôm chặt mẹ, những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô làm ướt quần áo của Lý Uyển Trân: “Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, con thực sự nhớ mẹ và ba và em trai.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook