Thập Niên 80 Đại Vương Hải Sản Dịch
-
Chương 48: Mơ Hồ
Vẫn là mùa đông năm trước, khi đội ngư nghiệp khen ngợi đội viên ưu tú, chồng cô lên đài lĩnh thưởng chụp lại lưu niệm. Vốn chỉ lưu ở bên văn phòng, nhưng sau khi gặp chuyện không may, Lưu Tú Hồng đặc biệt đi xin trở về, kẹp vào trong một quyển sách nhỏ, để làm kỷ niệm.
Ảnh chụp không to, còn là trắng đen, nghe nói trong huyện thành đã có ảnh chụp màu sắc rực rỡ, đáng tiếc cô chưa bao giờ thấy được.
Tay nâng ảnh chụp nhìn một lúc lâu, Lưu Tú Hồng lưu luyến không rời để ảnh chụp trở về. Cô suy nghĩ bỏ ra chút tiền, mang ảnh chụp tới bên công xã, bởi vì cô nhớ mang máng có người có thể làm khung thủy tinh giúp, đến lúc đó cho bức ảnh vào, đặt ở bên ngoài không cần lo lắng nước vào bị hỏng.
Chỉ có điều không biết khung hình thủy tinh bao nhiêu tiền.
Mang theo chút ý nghĩ linh tinh, cuối cùng Lưu Tú Hồng lên giường đi ngủ.
Có thể là vì một ngày trước đã xảy ra quá nhiều chuyện, cũng có khả năng là hai tháng nay, cảm xúc của Lưu Tú Hồng vẫn luôn căng thẳng, hiện giờ nói rõ ràng xong, cô lập tức cảm thấy thoải mái hơn không ít, trạng thái căng thẳng đột nhiên thả lỏng, sáng sớm hôm sau mới phát hiện mình bị sốt.
Loại chuyện sinh bệnh này, đối với Lưu Tú Hồng mà nói vẫn rất hiếm lạ. Ai bảo cô từ nhỏ đã cơ thể rất tốt, rất ít có bệnh, ngay cả khi chồng vừa mới qua đời, cô cùng lắm chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, chưa từng bị bệnh.
Bây giờ nghĩ lại, rất có khả năng từ lúc đó trở đi, cơ thể đã ở trạng thái căng cứng, nhưng cô cảm thấy bọn nhỏ đã không có cha, lại không thể mất đi mẹ, lúc này mới cố gắng chống đỡ theo bản năng, không để mình bị bệnh.
Nghĩ như vậy, bệnh một trận trái lại là một chuyện tốt.
Lưu Tú Hồng bị bệnh không tính là nghiêm trọng, đầu chỉ hơi đau, cộng thêm tay chân không có sức. Nhưng mà cho dù như vậy, cô vẫn kiên cường đứng dậy làm cơm. Kết quả còn chưa nấu cơm xong, mẹ chồng đã tới.
“Hào Hào chạy đi tìm tôi, nói cô bị bệnh.” Bà cụ Hứa nhìn con dâu một cái với vẻ ghét bỏ: “Cô còn nói với tôi cô muốn chăm sóc hai đứa bé, kết quả ngay cả mình cũng không chăm sóc tốt… Tôi nói với cô, cô nhanh khỏe hơn đi, tôi không hầu hạ cô đâu.”
Bà cụ Hứa vừa nói vừa đẩy con dâu trở về buồng trong, mình thì bắt đầu nhóm lửa nấu cơm thay con dâu.
Lưu Tú Hồng có chút không yên tâm, trước khi tiến vào buồng trong còn đặc biệt hỏi một câu: “Mẹ, mẹ tới đây vậy trong nhà thì sao?”
“Quốc Khánh còn chưa trở về, tôi mang theo lương thực tới ăn cùng cô không phải là được sao? Ồ… Cô hỏi Thu Yến à? Không chết đói được.” Bà cụ Hứa vừa nhóm lửa vừa cười tít mắt nhìn Hào Hào: “Cháu trai cả, ăn trứng không? Bà nội mang trứng từ nhà tới, cho hai anh em cháu mỗi người một quả, thế nào?”
“Có ạ!” Hào Hào nuốt nước bọt, tràn ngập chờ mong đứng bên cạnh bếp lò.
Cuối cùng bà cụ Hứa đập hai quả trứng vào một bát to chưng trứng, xúc vài thìa cho Lưu Tú Hồng: “Ăn đi, nhanh điều dưỡng cơ thể thật tốt, nếu không thì cô đặc biệt ở lại, không phải cho nhà họ Hứa tôi thêm phiền sao? Có nghe thấy không, nhanh khỏe hơn.”
Lưu Tú Hồng cười đồng ý.
Vốn không phải bệnh nặng gì, thực ra cô nghỉ một lúc thì cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng tay chân vẫn mềm nhũn như cũ, cảm thấy không có sức lực, trái lại đầu không choáng váng, chẳng qua nhìn đồ mơ hồ có chút bóng chồng…
Bóng chồng???
Đột nhiên Lưu Tú Hồng trợn tròn mắt. Cô vốn ngồi dựa vào trên giường, đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước không nháy mắt.
Nhưng phía trước là một vùng hư vô, ngoại trừ không khí thì không còn gì.
Kiệt Kiệt được đặt vào bên trong chơi đùa tò mò ngẩng đầu, nhìn mẹ mình đang lộ ra vẻ mặt đờ đẫn, lại tiếp tục cúi đầu ôm chân gặm.
Nhưng mà Lưu Tú Hồng vẫn đang ngẩn người, cô cố gắng chớp mắt, lại giơ tay lau mặt một cái, nhưng cuốn lịch kia vẫn bay trước mặt cô.
Cuốn lịch này, cô chưa nói tới quen thuộc bao nhiêu, nhưng ít nhất là quen. Năm trước sau khi chồng cô đạt được danh hiệu đội viên ưu tú, bên văn phòng phát không ít phần thưởng. Ngoại trừ phích nước và chậu rửa mặt tráng men, ca tráng men ra, còn có một cuốn lịch xé năm nay.
Lúc ấy cô còn lật xem một lát, còn đóng đinh trên tường nhà mình, treo lên. Lại sau đó, đầu xuân một nhà bốn miệng bọn họ di chuyển ra ngoài, chỉ cầm đi chậu rửa mặt tráng men và ca tráng men, ngay cả phích nước cũng không mang đi, càng khỏi phải nói cuốn lịch xé kia.
Nhưng rõ ràng trước mắt chính là…
Ảnh chụp không to, còn là trắng đen, nghe nói trong huyện thành đã có ảnh chụp màu sắc rực rỡ, đáng tiếc cô chưa bao giờ thấy được.
Tay nâng ảnh chụp nhìn một lúc lâu, Lưu Tú Hồng lưu luyến không rời để ảnh chụp trở về. Cô suy nghĩ bỏ ra chút tiền, mang ảnh chụp tới bên công xã, bởi vì cô nhớ mang máng có người có thể làm khung thủy tinh giúp, đến lúc đó cho bức ảnh vào, đặt ở bên ngoài không cần lo lắng nước vào bị hỏng.
Chỉ có điều không biết khung hình thủy tinh bao nhiêu tiền.
Mang theo chút ý nghĩ linh tinh, cuối cùng Lưu Tú Hồng lên giường đi ngủ.
Có thể là vì một ngày trước đã xảy ra quá nhiều chuyện, cũng có khả năng là hai tháng nay, cảm xúc của Lưu Tú Hồng vẫn luôn căng thẳng, hiện giờ nói rõ ràng xong, cô lập tức cảm thấy thoải mái hơn không ít, trạng thái căng thẳng đột nhiên thả lỏng, sáng sớm hôm sau mới phát hiện mình bị sốt.
Loại chuyện sinh bệnh này, đối với Lưu Tú Hồng mà nói vẫn rất hiếm lạ. Ai bảo cô từ nhỏ đã cơ thể rất tốt, rất ít có bệnh, ngay cả khi chồng vừa mới qua đời, cô cùng lắm chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, chưa từng bị bệnh.
Bây giờ nghĩ lại, rất có khả năng từ lúc đó trở đi, cơ thể đã ở trạng thái căng cứng, nhưng cô cảm thấy bọn nhỏ đã không có cha, lại không thể mất đi mẹ, lúc này mới cố gắng chống đỡ theo bản năng, không để mình bị bệnh.
Nghĩ như vậy, bệnh một trận trái lại là một chuyện tốt.
Lưu Tú Hồng bị bệnh không tính là nghiêm trọng, đầu chỉ hơi đau, cộng thêm tay chân không có sức. Nhưng mà cho dù như vậy, cô vẫn kiên cường đứng dậy làm cơm. Kết quả còn chưa nấu cơm xong, mẹ chồng đã tới.
“Hào Hào chạy đi tìm tôi, nói cô bị bệnh.” Bà cụ Hứa nhìn con dâu một cái với vẻ ghét bỏ: “Cô còn nói với tôi cô muốn chăm sóc hai đứa bé, kết quả ngay cả mình cũng không chăm sóc tốt… Tôi nói với cô, cô nhanh khỏe hơn đi, tôi không hầu hạ cô đâu.”
Bà cụ Hứa vừa nói vừa đẩy con dâu trở về buồng trong, mình thì bắt đầu nhóm lửa nấu cơm thay con dâu.
Lưu Tú Hồng có chút không yên tâm, trước khi tiến vào buồng trong còn đặc biệt hỏi một câu: “Mẹ, mẹ tới đây vậy trong nhà thì sao?”
“Quốc Khánh còn chưa trở về, tôi mang theo lương thực tới ăn cùng cô không phải là được sao? Ồ… Cô hỏi Thu Yến à? Không chết đói được.” Bà cụ Hứa vừa nhóm lửa vừa cười tít mắt nhìn Hào Hào: “Cháu trai cả, ăn trứng không? Bà nội mang trứng từ nhà tới, cho hai anh em cháu mỗi người một quả, thế nào?”
“Có ạ!” Hào Hào nuốt nước bọt, tràn ngập chờ mong đứng bên cạnh bếp lò.
Cuối cùng bà cụ Hứa đập hai quả trứng vào một bát to chưng trứng, xúc vài thìa cho Lưu Tú Hồng: “Ăn đi, nhanh điều dưỡng cơ thể thật tốt, nếu không thì cô đặc biệt ở lại, không phải cho nhà họ Hứa tôi thêm phiền sao? Có nghe thấy không, nhanh khỏe hơn.”
Lưu Tú Hồng cười đồng ý.
Vốn không phải bệnh nặng gì, thực ra cô nghỉ một lúc thì cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng tay chân vẫn mềm nhũn như cũ, cảm thấy không có sức lực, trái lại đầu không choáng váng, chẳng qua nhìn đồ mơ hồ có chút bóng chồng…
Bóng chồng???
Đột nhiên Lưu Tú Hồng trợn tròn mắt. Cô vốn ngồi dựa vào trên giường, đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước không nháy mắt.
Nhưng phía trước là một vùng hư vô, ngoại trừ không khí thì không còn gì.
Kiệt Kiệt được đặt vào bên trong chơi đùa tò mò ngẩng đầu, nhìn mẹ mình đang lộ ra vẻ mặt đờ đẫn, lại tiếp tục cúi đầu ôm chân gặm.
Nhưng mà Lưu Tú Hồng vẫn đang ngẩn người, cô cố gắng chớp mắt, lại giơ tay lau mặt một cái, nhưng cuốn lịch kia vẫn bay trước mặt cô.
Cuốn lịch này, cô chưa nói tới quen thuộc bao nhiêu, nhưng ít nhất là quen. Năm trước sau khi chồng cô đạt được danh hiệu đội viên ưu tú, bên văn phòng phát không ít phần thưởng. Ngoại trừ phích nước và chậu rửa mặt tráng men, ca tráng men ra, còn có một cuốn lịch xé năm nay.
Lúc ấy cô còn lật xem một lát, còn đóng đinh trên tường nhà mình, treo lên. Lại sau đó, đầu xuân một nhà bốn miệng bọn họ di chuyển ra ngoài, chỉ cầm đi chậu rửa mặt tráng men và ca tráng men, ngay cả phích nước cũng không mang đi, càng khỏi phải nói cuốn lịch xé kia.
Nhưng rõ ràng trước mắt chính là…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook