“Có phải là em ngốc hay không? Bà ta là mẹ chồng em, nhưng chồng em đã không còn nữa, em và bà ta trước mắt coi như hòa thuận, nhưng hòa thuận này có thể duy trì được bao lâu? Hơn nữa chị còn không hiểu em sao? Không quan tâm người nào đưa đồ, cuối cùng không phải đều vào bụng hai đứa bé?”

“Chị cả, chị còn chưa nói với em, nhà họ Chu bàn bạc thế nào? Đội ngư nghiệp này nói giải tán là giải tán, trái lại đại đội trưởng bận rộn trấn an các đội viên, mà em cảm thấy… Thôi, vẫn nên đợi thêm mấy ngày anh rể trở về, bảo anh ấy đi đả thính tình hình.”

Lưu Soái Hồng “ừm” một tiếng, thực ra ngoài miệng nói bỏ qua mặc kệ, chuyện này đột nhiên thay đổi, sao cô ấy có thể không lo lắng cho được? Duy nhất khiến cô ấy cảm thấy may mắn chính là, người trong nhà nhân khẩu ít, cho dù chồng cô ấy thế nào đều có thể nuôi sống một nhà ba bọn họ. Còn bên cha mẹ chồng, có chú em phụng dưỡng, trái lại không cần quá quan tâm.

Nhà họ Chu tốt hơn nhà họ Hứa, thực ra hai anh em đều rất đáng tin, giỏi giang lại không sợ chịu khổ, tiền kiếm được đều nộp lên. Có thể nói, ngoại trừ dáng vẻ không bằng nhà họ Hứa, chuyện khác không tệ.

Càng quan trọng hơn là… Mẹ chồng cô ấy bác gái Chu không phải là người thích gây sự!

“Ban đầu chị còn nói mẹ chồng chị không tốt chỗ này không đúng chỗ kia, bây giờ chị mới biết mình sai lầm cỡ nào. Mẹ chồng chị thế nào, cũng mạnh hơn bà già nhà họ Hứa kia nhiều lắm. Đều đã là thời đại gì, sao còn cách nói thủ tiết kia? Em nói xem sao bà ta không dứt khoát dựng đền thờ trinh tiết cho em luôn đi?”

Lưu Tú Hồng rất bất đắc dĩ nghe chị cả cô lẩm bẩm xong cái này lại lẩm bẩm cái kia, cằn nhằn hết mọi chuyện nhìn không vừa mắt một lúc lâu, cuối cùng cho ra kết luận.

“Mẹ chồng không thể bằng mẹ ruột! Kiểu gì cũng kém hơn!”

Những lời này, Lưu Tú Hồng vẫn đồng ý. Cô vừa bảo con trai cả chơi đùa với con trai út, vừa lưu loát thu dọn bát đũa, còn dành thời gian phụ họa chị cả cô hai câu: “Ừm, mà em không coi bà ấy là mẹ ruột, đương nhiên bà ấy không có khả năng coi em như con gái ruột…”

Sau khi nói xong, Lưu Tú Hồng ngây dại: “Thôi, đừng nên coi em như con gái ruột, em chịu không nổi.”

Mẹ chồng cô ấy à!



Đối đãi với con trai cả có thái độ hiền lành, đối đãi với con dâu như cô tuy nhiều lần nhìn không vừa mắt, nhưng ít nhất cho đến bây giờ chưa từng động tay động chân với cô. Nếu đổi thành con gái ruột… Ôi má ơi, chuyện đáng sợ như vậy đừng nên nghĩ tới thì hơn.

Lưu Soái Hồng cũng giống như nghĩ tới chuyện đó, nhe răng trợn mắt nói: “Đừng nghĩ tới chuyện này, mẹ chồng em đối xử với con gái, giống y như cấp bậc đối với kẻ địch, chỉ thiếu đánh con gái thành kẻ ngốc. Đúng rồi, cô em chồng kia của em…”

“Sao vậy?” Hiếm khi chị cả cô ấp úng, Lưu Tú Hồng quay đầu nhìn thoáng qua, bất chợt nhớ tới trước đó không lâu cô em chồng từng tới tìm cô, còn muốn hỏi thăm chuyện con gái nhà họ Trương ở bên đội ngư nghiệp Hạp Khẩu, nhất thời trái tim đập nhanh hơn.

“Cô ta ấy à, trước đây đều nói lời khách sáo với chị. Nói này nói nọ một lúc, từ mẹ chồng nhà chị đến chị chồng gả ra ngoài mười mấy năm, lại kéo tới chị dâu nhà chúng ta, sau đó chị suýt bị biến thành đầu óc choáng váng. Chị nghĩ có lẽ cô ta muốn nghe chuyện gì đó từ chị, chỉ có điều không hỏi thẳng.” Lưu Soái Hồng càng nghĩ càng cảm thấy trong chuyện này có biến, nhưng vì Hứa Thu Yến nói nhiều quá, còn nói chuyện vớ vẩn không có mục đích, cô ấy trầm tư suy nghĩ rất lâu vẫn không thể nghĩ ra nguyên nhân vì sao.

Lưu Tú Hồng im lặng, cô không định để lộ bí mật của cô em chồng, nhưng không muốn lừa gạt chị gái mình, bởi vậy chỉ cúi đầu làm việc.

“Được rồi, em tiếp tục bận rộn đi, chị về nhà đi hỏi tình hình. Có lẽ lúc này mẹ chồng chị đã đến nhà mấy chú bác thảo luận, nếu lát nữa có biện pháp chị trở lại tìm em.”

Nhà họ Chu mạnh hơn nhà họ Hứa, không chỉ hai anh em rất có năng lực, quan trọng là nhân khẩu nhà bọn họ tương đối nhiều.

Chỉ nói riêng cha chồng Lưu Soái Hồng có 5 người anh em, anh em lại mỗi người thành gia lập nghiệp, sinh không ít con. Bởi vậy cho dù đến cuối cùng đội ngư nghiệp thực sự giải tán, bên nhà họ Chu chia con thuyền đánh cá to cũng có nhân thủ.

“Vậy chị nhớ có tin tức gì thì lập tức nói cho em biết nhé!” Lưu Tú Hồng cao giọng dặn dò một câu, hiện giờ cô đã khác với trước đây. Trước đây chỉ cần quản việc vặt trong nhà là được, hiện giờ thì chuyện gì cũng phải hiểu rõ trong lòng.

Một lát sau, cô đặc biệt đốt đèn, tìm kiếm một lúc, cuối cùng cũng tìm được bức ảnh duy nhất chồng cô chụp khi còn sống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương