Trong quá trình chồng ra biển bắt cá ngoài ý muốn chết đi, sao có thể quy thành cô khắc chết chồng mình? Gả đến nhà họ Hứa bảy năm, cô tự nhận là một con dâu đủ tư cách, từ khi cô vào cửa, nhóm lửa nấu cơm, giặt quần áo dọn dẹp… Những chuyện vụn vặn việc vặt đều là cô làm, cũng cố gắng tránh xảy ra xung đột với mẹ chồng, còn lần lượt sinh cho nhà họ Hứa hai đứa con trai.

Cho nên, dựa vào cái gì bắt cô gánh chuyện chồng cô chết?

Mẹ chồng mất đi con trai, cô cũng mất đi một người nói sẽ chiếu cô một đời một kiếp, cùng cô sống tới già.

Nhân sinh đau đớn, chỉ như vậy mà thôi.

Lưu Tú Hồng cúi đầu che đi ấm ức ở sâu trong đôi mắt, lấy cá hun khói trong sọt nhỏ bỏ vào cái tô, lại lấy mấy miếng đặt lên cơm đã chín nửa.

Buổi tối hôm nay cô vẫn ăn dưa muối với cơm, cá hun khói đều để lại cho Hào Hào ăn.

“Sao mẹ không ăn đi ạ? Con cá này ăn ngon lắm.” Hào Hào muốn kẹp một miếng cho cô.

Cô chỉ xua tay nói: “Con ăn đi, mẹ không thích ăn cái này. Ôi chao, ai ôi, đừng cho em trai con ăn, em con còn nhỏ.”

“Lúc nào em trai mới có thể lớn lên vậy? Con muốn dẫn em đến bờ biển chơi, con sẽ bảo vệ em, không để em bị người khác bắt nạt.” Hào Hào vươn tay nắm lấy cánh tay đầy thịt của Kiệt Kiệt, Kiệt Kiệt cười khanh khách né tránh, nước miếng theo tiếng cười chảy ra.

Lưu Tú Hồng lau nước miếng cho con trai út, múc một thìa cháo đút cho đứa bé: “Sang năm đi. Đợi sang năm Kiệt Kiệt có thể chơi với con.”

“Không phải chơi với con, là con dẫn em đi chơi cùng.” Hào Hào nghiêm túc sửa đúng.

“Được, con dẫn em đi chơi.”

Ba mẹ con đang ăn, bất chợt bên ngoài có người vội vàng xông vào, mở miệng kêu lên: “Tú Hồng em điên rồi đúng không? Có phải bà già nhà họ Hứa bức em hay không? Bà ta bức em, em lập tức nghe theo bà ta sao? Hiện giờ là xã hội mới!”



Lúc đầu Lưu Tú Hồng bị hoảng sợ, trái lại hai đứa bé can đảm hơn một chút, đều tò mò nghiêng đầu nhìn dì cả Lưu Soái Hồng đã lâu không tới nhà.

“Chị cả, chị kinh hãi như vậy làm gì? Đúng rồi, bên nhà chồng chị thương lượng thế nào? Sau này sẽ thuê thuyền đánh cá sao? Bàn bạc thế nào, chị nói cho em nghe một chút đi.”

“Nói cái gì mà nói? Hiện giờ chị đang nói chuyện của em đấy!” Khi Lưu Soái Hồng mới nghe được tin tức này, quả thực là điên mất, rõ ràng là bị tức điên. Cô ấy vốn đi hỏi thăm chuyện đội ngư nghiệp giải tán, dự định cho dù thế nào cũng phải kiếm chút phúc lợi cho nhà mình, tuyệt đối không thể để người khác chiếm tiện nghi.

Kết quả trước sau chưa quá nửa tiếng, thì thời tiết thay đổi.

“Sao chị có thể có đứa em gái ngu ngốc như em vậy nhỉ? Em làm chị tức chết mất thôi! Loại lời nói không tái giá, có thể tùy tiện nói ra à? Sao em không biết để lại đường lui cho mình như vậy? Nhỡ đâu, em nói xem thực sự là có nhỡ đâu, mấy năm sau em gặp được người trong lòng, em nói xem chuyện này nên làm sao bây giờ?”

“Em đó, em bảo chị phải nói em thế nào đây. Chị thấy em nên suy nghĩ cẩn thận, làm thế nào mới có thể nén cái rắm thả ra trở về mới tốt!”



Lưu Soái Hồng thực sự bị em gái làm cho tức giận, tức tới mức ngay cả chuyện đội ngư nghiệp sắp giải tán cũng chẳng quan tâm.

Thực ra đạo lý rất đơn giản. Nếu phía trên thực sự có ý định giải tán đội ngư nghiệp, cho dù cô ấy không cam tâm tình nguyện thế nào, cũng không biết phải làm sao. Tương đương nói đó là chuyện chắc chắn, vậy cô ấy còn lăn qua lăn lại làm gì? Dù sao một người phụ nữ như cô ấy, đâu quản được nhiều chuyện như vậy, chuyện bên ngoài vốn nên do đàn ông xử lý.

Kế tiếp đội ngư nghiệp này nên đi đâu, Lưu Soái Hồng xem như hoàn toàn bỏ qua mặc kệ. Nhưng chuyện của em gái ngốc nhà mình, cho dù thế nào cô ấy cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Thấy em gái cứ ha ha ăn cơm, cô ấy rất tức giận: “Trái lại em nói chuyện đi chứ! Ban đầu chị tùy em, chỉ vì nghĩ Quốc Cường mới ra đi chưa được hai tháng, trong lòng em khổ sở cũng là chuyện bình thường. Nhưng cả đời dài như vậy, sao em có thể vì mấy lời mắng chửi đe dọa, đền nửa đời sau của mình vào như vậy? Trái lại bà già kia rất vui sướng, ước gì có thể khua chiêng gõ trống tuyên bố cho cả thiên hạ!”

Lưu Tú Hồng cúi đầu cười trộm một tiếng, thấy chị cả cô thay đổi sắc mặt, cô mới nghiêm mặt nói: “Chuyện này không phải rất tốt sao? Từ khi Quốc Cường mất tới nay, bà ấy chưa bao giờ nhìn thẳng em một cái, ngày hôm nay còn bảo Hào Hào cầm cá hun khói về.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương