Bà cụ Hứa nghĩ một lát, cảm thấy những lời này của con gái dù ít dù nhiều vẫn có chút đạo lý. Nhưng trước mắt chuyện này đã không thể thành, vậy lăn qua lăn lại nhiều như thế làm gì?

“Sao không còn ai tốt hơn? Con tìm… Hàn Viễn Dương đi!”

Hứa Thu Yến im lặng.

“Dù sao chuyện này con mặc kệ đi, để hôm nào mẹ tìm chủ nhiệm phụ nữ hỏi một chút xem. Hàn Viễn Chinh có năng lực, em trai cậu ta Hàn Viễn Dương cũng không kém, chủ yếu là người ta không có đối tượng!”

Bà cụ Hứa không phải hộ ngoại lai, lại càng không phải thanh niên trí thức xuống vùng nông thôn. Bọn họ làm việc vẫn luôn suy xét ý nghĩ của những người khác trong đội, nếu thực sự cứng rắn quá, làm không cẩn thận gà bay trứng vỡ, còn có thể ảnh hưởng tới công việc của Hứa Quốc Khánh.

Trấn an con gái qua loa xong, bà cụ Hứa rất không kiên nhẫn lắc đầu: “Đúng là kỳ lạ, rốt cuộc Lưu Tú Hồng đang đợi cái gì? Sao còn chưa tái giá? Đều đã hơn hai tháng.”

Lúc đầu, bà cụ Hứa không thúc giục là vì bà ta giống như đội viên khác, đều cho rằng Lưu Tú Hồng đang đợi thu hoạch vụ thu xong phát hoa màu. Không quan tâm hơn nửa năm trước Lưu Tú Hồng làm việc tận tâm hay không, ít nhiều gì vẫn có thể chia chút đồ ăn, không nỡ cũng rất bình thường.

Đồ ăn ngon miệng tới tay, Lưu Tú Hồng vẫn không nỡ đi.

Sau này bà cụ Hứa lại cảm thấy cô muốn lĩnh thêm phiếu lương thực và tiền một tháng, lĩnh xong sẽ chuồn. Bà ta không nói gì, nghĩ chẳng qua coi như tiễn ôn thần rời đi.

Kết quả đều đã lĩnh hai tháng lương thực và tiền, người ta còn không đi. Quan trọng là, lĩnh mấy tháng thực ra đều như nhau, bởi vì hai đứa bé phải ăn cơm, cùng lắm là đủ khó khăn, sẽ tỉnh táo hơn nhiều.

Bà cụ Hứa nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, đúng lúc con gái út nhà mình lại nói chuyện này, bà ta suy nghĩ ngày mai đến bên nhà Lưu Tú Hồng nhìn một cái, tốt xấu gì cũng phải nói rõ ràng!

Ai ngờ Hứa Thu Yến đã khóc đủ đột nhiên mở miệng: “Đợi cái gì sao? Chắc chắn đang đợi cuối năm chia hoa hồng! Anh cả con mất vào đầu tháng bảy, đằng trước anh ấy còn mấy tháng mà!”

Đúng thế…



Được nhắc nhở, lúc này bà cụ Hứa mới hiểu ra.

Đội ngư nghiệp bọn họ có cuối năm chia hoa hồng, thời gian cụ thể hẳn là hai ngày trước đêm năm cũ cuối cùng. Con số không phải cố định, mà phải xem số lượng bắt cá trên thuyền của mỗi đội viên, cùng với chức vị… Nếu dựa theo tình hình năm trước, một năm Hứa Quốc Cường được chia ba mươi mấy tệ, tình hình năm nay tốt hơn năm trước, cho dù chỉ có nửa năm, chia hoa hồng cũng sẽ không ít.

Bà cụ Hứa càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, cho nên sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, đã ôm túi tiền đến nhà Lưu Tú Hồng.

“Tôi biết tôi đồng ý cho cô hết tiền chia hoa hồng cuối năm, cô chắc chắn sẽ không tin. Vậy chúng ta tính theo năm trước, tôi cho cô 15 tệ, được không? Còn chưa được nửa năm đâu, hơn nữa trước đây chia hoa hồng, Quốc Cường cũng sẽ cho tôi mấy tệ.”

Lưu Tú Hồng trầm mặc nhìn mẹ chồng của cô.

Chị cả Lưu Soái Hồng vẫn không rõ vì sao cô luôn nhường nhịn mẹ chồng, trước đây là sợ chồng mình kẹp giữa khó xử, còn miễn cưỡng có thể lý giải. Nhưng hôm nay, chồng cô đã táng thân trong biển rộng, cô sợ cái gì? Muốn tái giá thì cứ tái giá, hiện giờ là xã hội mới.

Nhưng thực ra cho tới bây giờ Lưu Tú Hồng chưa từng e ngại mẹ chồng, sở dĩ chủ động phối hợp chồng chuyển nhà, chỉ vì hi vọng mẹ chồng đừng luôn vừa thấy cô là tức giận. Người già cơ thể yếu, tức giận sẽ có hại cho cơ thể.

“Mẹ, con sẽ không đi.” Cuối cùng Lưu Tú Hồng chỉ nói những lời này.

Giống như bà cụ Hứa cho rằng cô sẽ không tin người mẹ chồng như bà ta, Lưu Tú Hồng cũng cảm thấy, mẹ chồng cô sẽ không tin lời cô nói. Nhưng hiện giờ cô không có cách nào khác chứng minh điểm này, nói trắng ra là, có thể chứng minh cõi lòng cô, chỉ riêng cần thời gian.

Hiếm khi bà cụ Hứa không bày ra tức giận với con dâu, mà nhẹ nhàng giảng đạo lý với cô: “Cô quá trẻ tuổi, tôi già rồi chết chồng, cuộc sống đều không dễ chịu. Cô như vậy, sống thế nào đây? Cô cũng không cần lo lắng Hào Hào và Kiệt Kiệt, hai đứa bé là cháu nội tôi, tôi còn có thể không quan tâm bọn nhỏ sao? Hơn nữa cho dù là vì bọn nhỏ, cô cũng nên tái giá sớm đi.”

Trong lúc này Lưu Tú Hồng không hiểu được, kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”

“Nếu bây giờ cô tái giá, Kiệt Kiệt sẽ không cảm thấy được gì, có thể đứa bé sẽ vì không tìm thấy mẹ mà khóc, nhưng chưa tới hai ngày, đứa bé nhất định sẽ không sao. Hào Hào ấy à, cho dù khổ sở mấy, một năm hẳn là đủ? Đúng lúc sắp được năm tuổi, tiểu học đều nhận đứa bé sáu đến tám tuổi, sinh nhật đứa bé xong, đợi đứa bé tốt hơn một chút tôi sẽ đưa đứa bé đi học. Thực ra người lớn trẻ con đều như nhau, bận rộn xong thì chuyện gì cũng chẳng quan tâm, đến lúc đó không phải sẽ quên cô sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương