Nhưng thế sự khó lường, người nào cũng không biết vì sao lúc trước Hàn Viễn Chinh nhìn trúng thanh niên trí thức xuống vùng thôn quê. Như vậy thì thôi đi, nữ thanh niên trí thức kia một lòng một dạ muốn về huyện thành, tiệc rượu đính hôn đều đã làm, đặt ở chỗ bọn họ, hai người đã là vợ chồng. Nhà họ Hàn vẫn luôn nghĩ như vậy, giúp đỡ lấy được một xuất về huyện thành, chỉ còn đợi đối phương ổn định công việc xong, Hàn Viễn Chinh cũng có thể nghĩ cách cùng điều qua đó, kết quả…

Xảy ra một chuyện thế này, cho dù Hàn Viễn Chinh là đại đội trưởng của đội ngư nghiệp, giá thị trưởng của anh cũng giảm giá lớn. Dù sao dưới cái nhìn của đám bọn họ, anh và nữ thanh niên trí thức trở về huyện thành kia đã có danh vợ chồng. Cho dù người thành phố không quan tâm, nhưng bọn họ rất để ý.

Một kéo hai kéo như vậy, nhiều năm trôi qua, bác gái chủ nhiệm vỗ ngực nguyền rủa thề với người ta, nữ thanh niên trí thức kia chắc chắn sẽ không trở lại, cho dù trở lại bà ấy cũng không nhận đứa con dâu này.

Khuyên can mãi như vậy, cuối cùng mới có người nguyện ý giúp đỡ nói vun vào việc hôn nhân.

Lưu Tú Hồng cho rằng, nếu là mấy năm trước cô em chồng có ý nghĩ này, còn có thể đi con đường dụ dỗ. Dù sao nữ thanh niên trí thức vừa rời đi hai năm, bác gái chủ nhiệm sốt ruột tới mức lửa cháy ngút trời, lúc này nguyện ý gả, đó gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Tình hình hiện giờ thì khác hoàn toàn.

Quan trọng nhất là, Hàn Viễn Chinh đã có đối tượng…

Thực ra cũng nghĩ không lâu, Lưu Tú Hồng biết rõ chuyện của cô em chồng cô không chen miệng vào được, suy nghĩ một lát xong, cô đóng cửa đun nước, rửa mặt đơn giản cho hai đứa bé xong, cũng đi nghỉ ngơi. Ba mẹ con bọn họ là ăn cơm tối xong mới trở về, không chỉ ăn no, trước khi đi mẹ Lưu còn nhét năm quả trứng gà luộc, hai cái bánh bao trắng, bữa sáng ngày hôm sau đều đã đủ.



Lại nói Hứa Thu Yến khóc chạy về nhà xong, chỉ thiếu không kêu mẹ cô ta đánh chết.

“Mày đi đâu đấy? Trăm ngàn lần đừng nói với tao, mày chạy thẳng tới nhà họ Hàn! Tao đánh chết con ranh con mày!”

Thấy mẹ ruột vung gậy muốn đánh, Hứa Thu Yến không để ý tới đau lòng, vội vàng kêu to né tránh: “Không phải không phải! Con đi tìm chị dâu con!”



“Tìm cô ta làm gì? Mày lại đi hù dọa Hào Hào hả?”

Lại là một vấn đề toi mạng…

Hứa Thu Yến không biết hai năm nay gặp phải vận rủi gì, năm trước người cha thương yêu cô ta nhất đột nhiên mắc bệnh buông tay rời đi, năm nay anh cả vẫn luôn ủng hộ cô ta đến trường ngoài ý muốn rời khỏi nhân thế. Cô ta đã không thể học lại thi vào trường đại học nữa, ngay cả tiền lương và phiếu lương thực vất vả đi làm có được cũng bị mẹ cô ta lấy đi. Nếu cha và anh cả của cô ta vẫn còn, không nói lấy được toàn bộ, ít nhất cũng sẽ để cho cô ta một phần nhỏ.

Lại sau nữa, cô ta không dễ dàng gì mới mở cửa trái tim, nhưng không vượt qua…

“Mẹ! Con còn dám hù dọa Hào Hào mẹ bảo anh cả buổi tối tới tìm con, được chưa?” Hứa Thu Yến khóc tới mức nước mắt giàn giụa, cô ta thực sự đau lòng, rõ ràng lần trước mình chỉ vì tâm trạng không tốt, mới gầm lên với cháu trai cả vài câu, cô ta không phải thực sự muốn hại người, đó là con trai ruột của anh cả cô ta, cháu ruột của cô ta đấy!

“Vậy mày nói xem, đang êm đẹp mày tìm chị dâu mày làm gì?”

“Không phải đại đội trưởng tìm đối tượng bên đội ngư nghiệp Hạp Khẩu sao? Con chỉ đi hỏi chị ta một chút, chị ta là người nhà chúng ta, cho dù biết rõ tâm tư của con, cũng không thể đi nói lung tung đúng không?”

Hứa Thu Yến không phải kẻ ngốc, cô ta không dám hỏi thăm người khác, sợ nhỡ đâu mọi chuyện không thành, trái lại phá hủy thanh danh của mình. Nhưng chị dâu thì khác, không quan tâm trong đầu Lưu Tú Hồng nghĩ gì, quyết không có khả năng ra ngoài nói lung tung. Nói trắng ra là, chỉ cần Lưu Tú Hồng một ngày chưa tái giá, vậy chính là người nhà họ Hứa bọn họ.

Lời giải thích này thoáng giảm bớt lửa giận của bà cụ Hứa, vì thế bà ta bỏ gậy xuống, giơ bàn tay lên vỗ mạnh mấy cái lên lưng Hứa Thu Yến: “Người ta đều đã có đối tượng! Không cẩn thận còn cưới vợ sớm hơn anh hai con, sao con dám…”

“Tại con sao? Chuyện này có thể trách con à? Con vốn muốn chính là học lại một năm, sau đó con chắc chắn có thể thi đỗ đại học. Đến lúc đó con sẽ là người thành phố chính tông, không nói tìm cán bộ trong thành phố, con chọn một người trong đám bạn học đại học không được sao? Con không đáng phải rúc ở trong đội như vậy. Nhưng mẹ không cho con học lại, còn tìm công việc cho con, đương nhiên con phải chọn một người tốt. Mẹ nói xem, trong cả đội ngoại trừ đại đội trưởng ra, còn có ai tốt nữa?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương