Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
-
Chương 367: Ngoại Truyện 3
Cố Hàm Giang cảm thấy, 17 tuổi, chính là bước ngoặt quan trọng nhất trong đời anh.
Một năm đó, anh được bà cô cứu vớt ra khỏi ác mộng; một năm đó, anh gặp được người muốn ở bên cả đời.
Mà hai mươi tuổi, lại là bước ngoặt hạnh phúc nhất trong đời anh.
Một năm đó, anh tìm được em gái thất lạc nhiều năm; một năm đó, anh chính thức đính hôn với Tạ Miêu.
Từ đó lãnh chứng, kết hôn, vô số thành tích tương lai, đều có đi qua cùng anh.
Nhưng mà, anh đã xem nhẹ quà đi kèm khi kết hôn — là một thứ ngọt ngào phiền não, không, chỉ có phiền não chứ không có ngọt ngào.
Lần đầu tiên cảm thấy thất bại và buồn bực, vào một ngày đông rét lạnh, đêm đó là đêm vô cùng đói.
Lúc ấy anh đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, có nhóm nghiên cứu khoa học riêng cho mình ở viện nghiên cứu, đôi khi bận rộn không có thời gian về nhà.
Khó khăn ôm được người vợ thơm tho mềm mại, anh vừa muốn làm gì đó thì, tay đã bị quần áo đè lại.
“Không được.”
Giọng của Tạ Miêu mềm mại, nheo đôi mắt đào hoa tràn đầy buồn ngủ và lười biếng chưa bay, thần thái vô cùng dụ người.
Cố Hàm Giang sửng sốt, mới nhận ra cô đang nói cái gì.
“Tới rồi sao?” Anh có chút thất vọng, hỏi xong lại cảm thấy không đúng: “Anh nhớ không phải mấy ngày nay mà.”
“Không phải cái kia.”
Đôi mắt Tạ Miêu sáng lấp lánh, bắt lấy tay anh đặt lên bụng nhỏ của mình: “Hàm Giang, anh sắp phải làm bố rồi.”
Bố... anh phải làm bố...
Lúc ấy, Cố Hàm Giang giật mình tại chỗ.
Tạ Miêu đợi nửa ngày, cũng không được anh đáp lại, không khỏi lấy chân chạm chạm anh: “Sao vậy? Vui đến choáng rồi à?”
Không ngờ người đàn ông không nói một lời, đứng dậy mở đèn ở đầu giường, ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm bụng cô.
Tạ Miêu theo ánh đèn mà cẩn thận nhìn vẻ mặt của anh, nghiêm túc, ngưng trọng, thậm chí còn hơi biến thành màu đen, nhìn sao cũng không giống như đang vui.
“Rốt cuộc là sao vậy?” Cô không khỏi ngồi dậy.
“Không sao cả.”
Cố Hàm Giang cẩn thận ấn cô về ổ chăn, đắp kín: “Cẩn thận bị cảm lạnh.”
Nhưng trên mặt anh vẫn không vui mừng, Tạ Miêu thấy vậy thì cũng dần không vui: “Vẻ mặt của anh là sao vậy? Em mang thai anh không vui sao?”
Cố Hàm Giang: “Ừ.”
“Anh thật sự không vui ư?”
Lông mày Tạ Miêu dựng lên, ngồi dậy một lần nữa, Cổ Hàm Giang ôm chặt cô: “Đừng làm loạn, cẩn thận làm mình bị thương.”
Tình huống giống vậy này, người khác đều nói đều cẩn thận con bị thương, anh lại cẩn thận mình bị thương.
Tạ Miêu cũng không biết nói anh thế nào: “Anh có ý gì? Ghét bỏ em sinh con sao?”
Đương nhiên ghét bỏ, thế giới hai người tốt đẹp chưa được mấy năm, ai mà muốn xuất hiện một cái bóng đèn chứ?
Trước kia ba anh em nhà họ Tạ làm bóng đèn, bây giờ tham gia quân ngũ, tốt nghiệp đi làm hết rồi, đều cút đi rất xa.
Sau lại đó em gái ruột làm bóng đèn, bây giờ cũng có người yêu, sang năm chuẩn bị kết hôn.
Những người này đều tống cổ đi hết nhưng trong bụng vợ anh lại mang theo một cái, mấy chục năm sau cũng không thể ném được.
Cố Hàm Giang rất muốn “Ừm” như vừa nãy nhưng vẻ mặt của Tạ Miêu lại là "anh dám nói thì em sẽ không để yên cho anh", xuất phát từ nhu cầu sinh dục, anh vẫn kịp thời sửa lời: “Không phải không vui, chỉ là quá vui nên không tiêu hóa kịp.”
Ừ, rất vui, vui đến mức anh bất chấp việc tên đã trên dây nhưng lại không thể không bắn.
Ai biết, chuyện càng “vui” hơn còn ở phía sau.
Sáng ngày hôm sau, Tạ Miêu mới vừa ăn hai miếng thì che miệng chạy đến buồng vệ sinh nôn hết ra.
Cố Hàm Giang theo sau, cả khuôn mặt đều căng chặt, cầm chìa khóa xe muốn chở cô đi bệnh viện.
Kết quả Tạ Miêu nói cho anh biết, khi phụ nữ mới mang thai thì buồn nôn là một hiện tượng bình thường.
Cố Hàm Giang vẫn nhìn như cũ, lại dừng trên bụng nhỏ còn phẳng lì của Tạ Miêu, hơi tỏ vẻ không tốt.
Lần đầu tiên gặp mặt thật sự không thoải mái, thế cho nên lúc toàn bộ nhà họ Cố đắm chìm trong vui sướng, trên mặt Cố Hàm Giang vãn không có vẻ gì. Có điều anh vẫn luôn cố gắng dành chút thời gian về nhà với vợ con.
Phó Linh tới chúc mừng với Tống Vân thấy vậy, thừa dịp không ai thì lén hỏi Tạ Miêu: “Anh em bị sao vậy?”
“Không biết.” Tạ Miêu bĩu môi: “Có thể là bị trầm cảm trước sinh”
“Trầm cảm trước sinh?”
Lần đầu Phó Linh nghe thấy tử mới mẻ này: “Người mang thai sinh con là chị, anh ấy hậm hực cái gì?”
Hậm hực cái gì ư?
Nhu cầu không được thỏa mãn.
Tạ Miêu chửi thầm trong lòng, ngoài miệng lại chuyển đề tài: “Gần đây chị rất dễ mệt, có thể không rảnh lo chuyện bên trường”
“Trường học cũng đi vào quỹ đạo rồi, chị còn không yên tâm gì? Dưỡng thai cho tốt mới đúng.”
Thành tích bán sách vẫn vững bước tăng lên, ra thêm một bộ “Ghi chép thi đại học của Trạng Nguyên”, Tạ Miêu đã sớm thành danh nhân ở Bắc Kinh.
Sau đó lục tục có không ít người tìm cô giúp phụ đạo con mình, tiền lương không ngừng nâng lên, còn có người thông qua quan hệ tìm thầy của cô, thậm chí là bà và Tống Vân. Đều nói không có thời gian, học cùng sách là được rồi.
Một mình Tạ Miêu vốn không làm không hết được, liền có một sáng kiến, dẫn đầu mở một lớp phụ đạo nhỏ.
Cô kéo Phó Linh và Hạ Đào giúp dạy tiếng Anh, lại nhờ Triển Bằng, hỏi cậu ấy có muốn dạy thêm ở khóa sau hay không.
Có bạn học gia cảnh nghèo khó nghe nói, cũng chủ động tham gia. Kết quả càng ngày càng nhiều người. Quy mô càng làm càng lớn, sau đó người lời tìm thầy cho con, sinh viên muốn dạy thêm thì lựa chọn đầu tiên luôn là trường học của bọn họ.
Trước kia Tạ Miêu ra ngoài, nhiều nhất cũng chỉ có học sinh và phụ huynh gọi cô Tạ, bây giờ đã gọi là hiệu trưởng Tạ.
Lúc Tạ Miêu nói công việc với Phó Linh, Tống Vân lặng lẽ kéo con mình sang một bên: “Gần đây con không hài lòng công việc sao?”
“Không.” Cố Hàm Giang lắc đầu.
“Vậy vẻ mặt này của con là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tống Vân rõ ràng không tin: “Miêu Miêu mang thai đấy, cho dù chuyện công việc có gì không hài lòng, con cũng không thể bày ra trước mặt con bé như vậy. Con thế khiến con bé nghĩ như thế nào? Chẳng may con bé suy nghĩ nhiều, làm mình và đứa con bị thương thì sao bây giờ?”
Cố Hàm Giang nghe vậy thì hết chỗ nói.
Người ta là mẹ chồng nàng dâu bất hòa, nhà bọn họ vì tính cách của anh mà Tạ Miêu lại thành trung gian thân thiết giữa anh và Tống Vân.
Một năm đó, anh được bà cô cứu vớt ra khỏi ác mộng; một năm đó, anh gặp được người muốn ở bên cả đời.
Mà hai mươi tuổi, lại là bước ngoặt hạnh phúc nhất trong đời anh.
Một năm đó, anh tìm được em gái thất lạc nhiều năm; một năm đó, anh chính thức đính hôn với Tạ Miêu.
Từ đó lãnh chứng, kết hôn, vô số thành tích tương lai, đều có đi qua cùng anh.
Nhưng mà, anh đã xem nhẹ quà đi kèm khi kết hôn — là một thứ ngọt ngào phiền não, không, chỉ có phiền não chứ không có ngọt ngào.
Lần đầu tiên cảm thấy thất bại và buồn bực, vào một ngày đông rét lạnh, đêm đó là đêm vô cùng đói.
Lúc ấy anh đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, có nhóm nghiên cứu khoa học riêng cho mình ở viện nghiên cứu, đôi khi bận rộn không có thời gian về nhà.
Khó khăn ôm được người vợ thơm tho mềm mại, anh vừa muốn làm gì đó thì, tay đã bị quần áo đè lại.
“Không được.”
Giọng của Tạ Miêu mềm mại, nheo đôi mắt đào hoa tràn đầy buồn ngủ và lười biếng chưa bay, thần thái vô cùng dụ người.
Cố Hàm Giang sửng sốt, mới nhận ra cô đang nói cái gì.
“Tới rồi sao?” Anh có chút thất vọng, hỏi xong lại cảm thấy không đúng: “Anh nhớ không phải mấy ngày nay mà.”
“Không phải cái kia.”
Đôi mắt Tạ Miêu sáng lấp lánh, bắt lấy tay anh đặt lên bụng nhỏ của mình: “Hàm Giang, anh sắp phải làm bố rồi.”
Bố... anh phải làm bố...
Lúc ấy, Cố Hàm Giang giật mình tại chỗ.
Tạ Miêu đợi nửa ngày, cũng không được anh đáp lại, không khỏi lấy chân chạm chạm anh: “Sao vậy? Vui đến choáng rồi à?”
Không ngờ người đàn ông không nói một lời, đứng dậy mở đèn ở đầu giường, ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm bụng cô.
Tạ Miêu theo ánh đèn mà cẩn thận nhìn vẻ mặt của anh, nghiêm túc, ngưng trọng, thậm chí còn hơi biến thành màu đen, nhìn sao cũng không giống như đang vui.
“Rốt cuộc là sao vậy?” Cô không khỏi ngồi dậy.
“Không sao cả.”
Cố Hàm Giang cẩn thận ấn cô về ổ chăn, đắp kín: “Cẩn thận bị cảm lạnh.”
Nhưng trên mặt anh vẫn không vui mừng, Tạ Miêu thấy vậy thì cũng dần không vui: “Vẻ mặt của anh là sao vậy? Em mang thai anh không vui sao?”
Cố Hàm Giang: “Ừ.”
“Anh thật sự không vui ư?”
Lông mày Tạ Miêu dựng lên, ngồi dậy một lần nữa, Cổ Hàm Giang ôm chặt cô: “Đừng làm loạn, cẩn thận làm mình bị thương.”
Tình huống giống vậy này, người khác đều nói đều cẩn thận con bị thương, anh lại cẩn thận mình bị thương.
Tạ Miêu cũng không biết nói anh thế nào: “Anh có ý gì? Ghét bỏ em sinh con sao?”
Đương nhiên ghét bỏ, thế giới hai người tốt đẹp chưa được mấy năm, ai mà muốn xuất hiện một cái bóng đèn chứ?
Trước kia ba anh em nhà họ Tạ làm bóng đèn, bây giờ tham gia quân ngũ, tốt nghiệp đi làm hết rồi, đều cút đi rất xa.
Sau lại đó em gái ruột làm bóng đèn, bây giờ cũng có người yêu, sang năm chuẩn bị kết hôn.
Những người này đều tống cổ đi hết nhưng trong bụng vợ anh lại mang theo một cái, mấy chục năm sau cũng không thể ném được.
Cố Hàm Giang rất muốn “Ừm” như vừa nãy nhưng vẻ mặt của Tạ Miêu lại là "anh dám nói thì em sẽ không để yên cho anh", xuất phát từ nhu cầu sinh dục, anh vẫn kịp thời sửa lời: “Không phải không vui, chỉ là quá vui nên không tiêu hóa kịp.”
Ừ, rất vui, vui đến mức anh bất chấp việc tên đã trên dây nhưng lại không thể không bắn.
Ai biết, chuyện càng “vui” hơn còn ở phía sau.
Sáng ngày hôm sau, Tạ Miêu mới vừa ăn hai miếng thì che miệng chạy đến buồng vệ sinh nôn hết ra.
Cố Hàm Giang theo sau, cả khuôn mặt đều căng chặt, cầm chìa khóa xe muốn chở cô đi bệnh viện.
Kết quả Tạ Miêu nói cho anh biết, khi phụ nữ mới mang thai thì buồn nôn là một hiện tượng bình thường.
Cố Hàm Giang vẫn nhìn như cũ, lại dừng trên bụng nhỏ còn phẳng lì của Tạ Miêu, hơi tỏ vẻ không tốt.
Lần đầu tiên gặp mặt thật sự không thoải mái, thế cho nên lúc toàn bộ nhà họ Cố đắm chìm trong vui sướng, trên mặt Cố Hàm Giang vãn không có vẻ gì. Có điều anh vẫn luôn cố gắng dành chút thời gian về nhà với vợ con.
Phó Linh tới chúc mừng với Tống Vân thấy vậy, thừa dịp không ai thì lén hỏi Tạ Miêu: “Anh em bị sao vậy?”
“Không biết.” Tạ Miêu bĩu môi: “Có thể là bị trầm cảm trước sinh”
“Trầm cảm trước sinh?”
Lần đầu Phó Linh nghe thấy tử mới mẻ này: “Người mang thai sinh con là chị, anh ấy hậm hực cái gì?”
Hậm hực cái gì ư?
Nhu cầu không được thỏa mãn.
Tạ Miêu chửi thầm trong lòng, ngoài miệng lại chuyển đề tài: “Gần đây chị rất dễ mệt, có thể không rảnh lo chuyện bên trường”
“Trường học cũng đi vào quỹ đạo rồi, chị còn không yên tâm gì? Dưỡng thai cho tốt mới đúng.”
Thành tích bán sách vẫn vững bước tăng lên, ra thêm một bộ “Ghi chép thi đại học của Trạng Nguyên”, Tạ Miêu đã sớm thành danh nhân ở Bắc Kinh.
Sau đó lục tục có không ít người tìm cô giúp phụ đạo con mình, tiền lương không ngừng nâng lên, còn có người thông qua quan hệ tìm thầy của cô, thậm chí là bà và Tống Vân. Đều nói không có thời gian, học cùng sách là được rồi.
Một mình Tạ Miêu vốn không làm không hết được, liền có một sáng kiến, dẫn đầu mở một lớp phụ đạo nhỏ.
Cô kéo Phó Linh và Hạ Đào giúp dạy tiếng Anh, lại nhờ Triển Bằng, hỏi cậu ấy có muốn dạy thêm ở khóa sau hay không.
Có bạn học gia cảnh nghèo khó nghe nói, cũng chủ động tham gia. Kết quả càng ngày càng nhiều người. Quy mô càng làm càng lớn, sau đó người lời tìm thầy cho con, sinh viên muốn dạy thêm thì lựa chọn đầu tiên luôn là trường học của bọn họ.
Trước kia Tạ Miêu ra ngoài, nhiều nhất cũng chỉ có học sinh và phụ huynh gọi cô Tạ, bây giờ đã gọi là hiệu trưởng Tạ.
Lúc Tạ Miêu nói công việc với Phó Linh, Tống Vân lặng lẽ kéo con mình sang một bên: “Gần đây con không hài lòng công việc sao?”
“Không.” Cố Hàm Giang lắc đầu.
“Vậy vẻ mặt này của con là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tống Vân rõ ràng không tin: “Miêu Miêu mang thai đấy, cho dù chuyện công việc có gì không hài lòng, con cũng không thể bày ra trước mặt con bé như vậy. Con thế khiến con bé nghĩ như thế nào? Chẳng may con bé suy nghĩ nhiều, làm mình và đứa con bị thương thì sao bây giờ?”
Cố Hàm Giang nghe vậy thì hết chỗ nói.
Người ta là mẹ chồng nàng dâu bất hòa, nhà bọn họ vì tính cách của anh mà Tạ Miêu lại thành trung gian thân thiết giữa anh và Tống Vân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook