Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
-
Chương 366: Ngoại Truyện 2
Rất nhiều năm tiếp theo, buổi hôn lễ này trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của các vị khách có mặt trong buổi lễ hôm ấy.
Thân là nhân vật chính, Tạ Miêu về phòng tân hôn sau khi tan cuộc, cởi giày cao gót màu đỏ, mệt mỏi nằm lên sofa.
“Mệt mỏi quá.” Cô dẩu miệng lẩm bẩm một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, còn đẹp hơn lúc còn trang điểm ba phần.
Cố Hàm Giang xắn ống quần, nửa ngồi xổm trước mặt cô, để chân cô lên đầu gối mình, xoa xoa: “Có đau hay không?”
“Sao không đau được?” Tạ Miêu hừ hừ: “Giày cao gót, đúng là phát minh phản khoa học nhất nhân loại.”
Cô nghịch ngợm, Cố Hàm Giang nghe, khóe môi cũng cong cong.
“Nếu mệt như vậy thì sau này đừng mang nữa.”
Anh nắn chân cho Tạ Miêu, thấy chân mày nhíu chặt của cô cũng giãn ra mới đứng dậy rửa tay, quay về ôm cô: “Giữa trưa uống không ít rượu, em thay quần áo rồi ngủ một lát đi.”
Tạ Miêu để mặc anh ôm, đầu cũng cọ lên gáy anh: “Hàm Giang, chúng ta kết hôn rồi.”
“Ừ, chúng ta kết hôn rồi.”
Cố Hàm Giang ôm cô đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên gường trải khăn đỏ thẫm.
Đặt cô lên, chuẩn bị đứng dậy, Tạ Miêu đột nhiên túm chặt cà vạt anh: “Em hỏi anh một vấn đề, anh nhất định phải trả lời em thật lòng!”
Cố Hàm Giang nhìn đôi mắt mê mang ngập nước và gò má ửng hồng của cô, đột nhiên hiểu được: “Em say rồi?”
“Em không có say!” Tạ Miêu kéo kéo trong cà vạt trong tay “Trả lời em, có nghe hay không?”
Xem ra thực sự hơi say.
Cũng đúng, lớn như vậy, hẳn là lần đầu cô uống nhiều rượu như vậy.
Cố Hàm Giang bất đắc dĩ: “Anh nghe, em nói đi.”
Tạ Miêu nghe vậy, nghiêng nghiêng đầu: “Nếu em ăn uống được, tính tình cũng không tốt, ngày nào cũng ở không, không làm gì ngoài việc suy nghĩ chơi mạt chược, đi dạo phố tiêu tiền bừa bãi, anh sẽ cưới em sao?” Nói xong nghĩ một hồi, lại nói thêm một câu: “Đúng rồi, em cũng không đánh lại nữa.”
“Cái này thì là vấn đề gì chứ?”
Cố Hàm Giang buồn cười, cúi người vỗ lên mông cô một cái: “Được rồi, ngủ đi.” “Vừa mới kết hôn, anh đánh em rồi!” Tạ Miêu che mông, lập tức tủi thân: “Quả nhiên đàn ông mấy anh đều là loại này, trước khi theo đuổi thì như cháu, sau khi tán được rồi như con, sau khi kết hôn thì thành ông rồi.”
Đôi mắt đào hoa của Tạ Miêu ướt át, chỉ là lúc cô học tập thì đều nghiêm túc, làm nhạt đi sự ướt át đó.
Người nhìn thấy sự quyến rũ của cô, trên thế giới này, cũng chỉ có Cố Hàm Giang.
Giờ phút này thấy đôi mắt mắt đào hoa của cô híp lại, trên đuôi mắt lại hồng hồng, vẻ mềm mại không che giấu chút nào, giống như ngón tay gãi vào lòng anh. Cổ họng của anh căng thẳng, đôi tay ôm mặt cô: “Em không muốn ngủ đúng không?”
Đầu của Tạ Miêu không biết lẫn lộn dây thần kinh nào, há mồm nói: “Ngủ cái rắm, cô ta…”
Cố Hàm Giang nghe xong sửng sốt, tiện đà cười rộ lên: “Được, dô ta, là em nói đó.”
Một tay anh kéo cà vạt màu đỏ rực xuống dưới, lại cởi hai cúc trên cùng của áo sơmi, đứng dậy kéo màn.
“Ban ngày ban mặt, anh kéo màn làm gì?” Tạ Miêu còn hơi không rõ nguyên do.
Cố Hàm Giang không nói chuyện, kéo màn xong mới nhanh nhẹn cởi áo khoác tây trang, ném lên mép giường, sau đó rút dây lưng.
Tạ Miêu say khướt che mông: “Anh còn muốn bắt dây lưng đánh em!” Nhảy dựng lên chạy ra khỏi phòng ngủ.
“Chính em muốn hoạt động mà.”
Cố Hàm Giang một phen bắt lấy cô vứt lên giường, sau đó đè cô xuống, bắt đầu cởi cúc áo cho cô.
Tạ Miêu lập tức lấy chân đá anh: “Anh còn muốn cởi quần áo đánh em, anh là tên biến thái!”
“Em không sợ chạy ra với quần áo nhàu nhĩ ra cho bố mẹ anh thấy thì cũng không thoát đâu.”
Cố Hàm Giang cắn vành tai tinh tế của cô, hàm hồ nói.
Từ khi lãnh giấy hôn thú, hai người có thể vui vẻ hợp pháp rồi.
Trải qua những ngày tháng không biết xấu hổ hơn một năm, thủ đoạn của Cố Hàm Giang càng thêm cao siêu, bây giờ có thể dễ dàng khiến Tạ Miêu mềm mại, huống chi uống rượu xong cô càng thêm mẫn cảm.
Chờ đến khi trong phòng dần trở lại vẻ yên tĩnh, Tạ Miêu mệt mỏi đến cực điểm, chăn cũng không đắp, cứ vậy mà cuộn tròn thân thể mơ màng ngủ mất.
Dấu vết ái muội trải dài từ đầu vai đến trước ngực cô, tựa như đóa hồng mới nở, điểm xuyết trên da thịt trắng như tuyết.
Cố Hàm Giang thấy vậy thì ngo ngoe rục rịch nhưng nghĩ đến buổi tối còn tiệc gia đình, chỉ có thể từ bỏ.
Tạ Miêu gả chồng, dù già hay trẻ của nhà họ Tạ đều tới, ngay cả Tạ Kiến Quân cũng nghĩ cách xin nghỉ hai ngày.
Nếu anh hành hạ cô không đến tiệc gia đình được, chờ cô tỉnh táo lại, không chừng sẽ ầm ĩ đòi sống ở trường.
Cố Hàm Giang làm sạch Tạ Miêu rồi đưa vào ổ chăn, lại nhặt quần áo vương vãi trên mặt đất, lúc này mới nằm lên giường, tính toán còn thời gian thì hơi chợp mắt một chút. Anh duỗi cánh tay, theo thói quen muốn ôm Tạ Miêu vào trong ngực, trong đầu vô tình nhớ lại chút chuyện cũ.
Khi đó, anh dùng vẻ ngoài lạnh nhạt, đề phòng để giấu mình, làm đau lòng cô, xém chút nữa đã không theo đuổi về được.
Khi đó, anh cũng không ngờ có một ngày mình sẽ vì một người mà yên lặng làm nhiều ở sau lưng như vậy.
Dù quá trình như thế nào, cuối cùng cô vẫn gả cho anh.
Cố Hàm Giang nắm chặt cánh tay, ngửi mùi hương quen thuộc của người đang chìm vào giác ngủ trong lòng ngực, đột nhiên nghĩ đến gì đó.
“Miêu Miêu.” Anh gọi một tiếng bên tai cô.
Tạ Miêu còn chưa ngủ sâu, nghe vậy thì như con mèo con, “Ưm” một tiếng.
Cố Hàm Giang nghe thấy, hơi hơi nheo mắt: “Em còn nhớ rõ Tư Đại Địa không? Rốt cuộc anh ta là ai?”
“Tư Đại Địa à?”
Tạ Miêu mơ mơ màng màng lục tìm từ này ở trong đầu, mới lẩm bẩm: “Vậy mà anh cũng không biết, study, học tập đó.”
Học tập?
Cố Hàm Giang hoàn toàn ngây người.
Cho nên tên đàn ông thối thanh mai trúc mã với Miêu Miêu, tình địch anh canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy lại là học tập ư?
Thân là nhân vật chính, Tạ Miêu về phòng tân hôn sau khi tan cuộc, cởi giày cao gót màu đỏ, mệt mỏi nằm lên sofa.
“Mệt mỏi quá.” Cô dẩu miệng lẩm bẩm một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, còn đẹp hơn lúc còn trang điểm ba phần.
Cố Hàm Giang xắn ống quần, nửa ngồi xổm trước mặt cô, để chân cô lên đầu gối mình, xoa xoa: “Có đau hay không?”
“Sao không đau được?” Tạ Miêu hừ hừ: “Giày cao gót, đúng là phát minh phản khoa học nhất nhân loại.”
Cô nghịch ngợm, Cố Hàm Giang nghe, khóe môi cũng cong cong.
“Nếu mệt như vậy thì sau này đừng mang nữa.”
Anh nắn chân cho Tạ Miêu, thấy chân mày nhíu chặt của cô cũng giãn ra mới đứng dậy rửa tay, quay về ôm cô: “Giữa trưa uống không ít rượu, em thay quần áo rồi ngủ một lát đi.”
Tạ Miêu để mặc anh ôm, đầu cũng cọ lên gáy anh: “Hàm Giang, chúng ta kết hôn rồi.”
“Ừ, chúng ta kết hôn rồi.”
Cố Hàm Giang ôm cô đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên gường trải khăn đỏ thẫm.
Đặt cô lên, chuẩn bị đứng dậy, Tạ Miêu đột nhiên túm chặt cà vạt anh: “Em hỏi anh một vấn đề, anh nhất định phải trả lời em thật lòng!”
Cố Hàm Giang nhìn đôi mắt mê mang ngập nước và gò má ửng hồng của cô, đột nhiên hiểu được: “Em say rồi?”
“Em không có say!” Tạ Miêu kéo kéo trong cà vạt trong tay “Trả lời em, có nghe hay không?”
Xem ra thực sự hơi say.
Cũng đúng, lớn như vậy, hẳn là lần đầu cô uống nhiều rượu như vậy.
Cố Hàm Giang bất đắc dĩ: “Anh nghe, em nói đi.”
Tạ Miêu nghe vậy, nghiêng nghiêng đầu: “Nếu em ăn uống được, tính tình cũng không tốt, ngày nào cũng ở không, không làm gì ngoài việc suy nghĩ chơi mạt chược, đi dạo phố tiêu tiền bừa bãi, anh sẽ cưới em sao?” Nói xong nghĩ một hồi, lại nói thêm một câu: “Đúng rồi, em cũng không đánh lại nữa.”
“Cái này thì là vấn đề gì chứ?”
Cố Hàm Giang buồn cười, cúi người vỗ lên mông cô một cái: “Được rồi, ngủ đi.” “Vừa mới kết hôn, anh đánh em rồi!” Tạ Miêu che mông, lập tức tủi thân: “Quả nhiên đàn ông mấy anh đều là loại này, trước khi theo đuổi thì như cháu, sau khi tán được rồi như con, sau khi kết hôn thì thành ông rồi.”
Đôi mắt đào hoa của Tạ Miêu ướt át, chỉ là lúc cô học tập thì đều nghiêm túc, làm nhạt đi sự ướt át đó.
Người nhìn thấy sự quyến rũ của cô, trên thế giới này, cũng chỉ có Cố Hàm Giang.
Giờ phút này thấy đôi mắt mắt đào hoa của cô híp lại, trên đuôi mắt lại hồng hồng, vẻ mềm mại không che giấu chút nào, giống như ngón tay gãi vào lòng anh. Cổ họng của anh căng thẳng, đôi tay ôm mặt cô: “Em không muốn ngủ đúng không?”
Đầu của Tạ Miêu không biết lẫn lộn dây thần kinh nào, há mồm nói: “Ngủ cái rắm, cô ta…”
Cố Hàm Giang nghe xong sửng sốt, tiện đà cười rộ lên: “Được, dô ta, là em nói đó.”
Một tay anh kéo cà vạt màu đỏ rực xuống dưới, lại cởi hai cúc trên cùng của áo sơmi, đứng dậy kéo màn.
“Ban ngày ban mặt, anh kéo màn làm gì?” Tạ Miêu còn hơi không rõ nguyên do.
Cố Hàm Giang không nói chuyện, kéo màn xong mới nhanh nhẹn cởi áo khoác tây trang, ném lên mép giường, sau đó rút dây lưng.
Tạ Miêu say khướt che mông: “Anh còn muốn bắt dây lưng đánh em!” Nhảy dựng lên chạy ra khỏi phòng ngủ.
“Chính em muốn hoạt động mà.”
Cố Hàm Giang một phen bắt lấy cô vứt lên giường, sau đó đè cô xuống, bắt đầu cởi cúc áo cho cô.
Tạ Miêu lập tức lấy chân đá anh: “Anh còn muốn cởi quần áo đánh em, anh là tên biến thái!”
“Em không sợ chạy ra với quần áo nhàu nhĩ ra cho bố mẹ anh thấy thì cũng không thoát đâu.”
Cố Hàm Giang cắn vành tai tinh tế của cô, hàm hồ nói.
Từ khi lãnh giấy hôn thú, hai người có thể vui vẻ hợp pháp rồi.
Trải qua những ngày tháng không biết xấu hổ hơn một năm, thủ đoạn của Cố Hàm Giang càng thêm cao siêu, bây giờ có thể dễ dàng khiến Tạ Miêu mềm mại, huống chi uống rượu xong cô càng thêm mẫn cảm.
Chờ đến khi trong phòng dần trở lại vẻ yên tĩnh, Tạ Miêu mệt mỏi đến cực điểm, chăn cũng không đắp, cứ vậy mà cuộn tròn thân thể mơ màng ngủ mất.
Dấu vết ái muội trải dài từ đầu vai đến trước ngực cô, tựa như đóa hồng mới nở, điểm xuyết trên da thịt trắng như tuyết.
Cố Hàm Giang thấy vậy thì ngo ngoe rục rịch nhưng nghĩ đến buổi tối còn tiệc gia đình, chỉ có thể từ bỏ.
Tạ Miêu gả chồng, dù già hay trẻ của nhà họ Tạ đều tới, ngay cả Tạ Kiến Quân cũng nghĩ cách xin nghỉ hai ngày.
Nếu anh hành hạ cô không đến tiệc gia đình được, chờ cô tỉnh táo lại, không chừng sẽ ầm ĩ đòi sống ở trường.
Cố Hàm Giang làm sạch Tạ Miêu rồi đưa vào ổ chăn, lại nhặt quần áo vương vãi trên mặt đất, lúc này mới nằm lên giường, tính toán còn thời gian thì hơi chợp mắt một chút. Anh duỗi cánh tay, theo thói quen muốn ôm Tạ Miêu vào trong ngực, trong đầu vô tình nhớ lại chút chuyện cũ.
Khi đó, anh dùng vẻ ngoài lạnh nhạt, đề phòng để giấu mình, làm đau lòng cô, xém chút nữa đã không theo đuổi về được.
Khi đó, anh cũng không ngờ có một ngày mình sẽ vì một người mà yên lặng làm nhiều ở sau lưng như vậy.
Dù quá trình như thế nào, cuối cùng cô vẫn gả cho anh.
Cố Hàm Giang nắm chặt cánh tay, ngửi mùi hương quen thuộc của người đang chìm vào giác ngủ trong lòng ngực, đột nhiên nghĩ đến gì đó.
“Miêu Miêu.” Anh gọi một tiếng bên tai cô.
Tạ Miêu còn chưa ngủ sâu, nghe vậy thì như con mèo con, “Ưm” một tiếng.
Cố Hàm Giang nghe thấy, hơi hơi nheo mắt: “Em còn nhớ rõ Tư Đại Địa không? Rốt cuộc anh ta là ai?”
“Tư Đại Địa à?”
Tạ Miêu mơ mơ màng màng lục tìm từ này ở trong đầu, mới lẩm bẩm: “Vậy mà anh cũng không biết, study, học tập đó.”
Học tập?
Cố Hàm Giang hoàn toàn ngây người.
Cho nên tên đàn ông thối thanh mai trúc mã với Miêu Miêu, tình địch anh canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy lại là học tập ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook