Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
-
Chương 365: Ngoại Truyện 1
Lại đến lúc khai giảng năm học mỗi năm một lần, trường Bắc Đại tiễn một đám gương mặt cũ rồi nhận vào vô số mầm non mới mẻ.
Đường Tinh xem như khá may mắn trong nhóm tân sinh viên, gần đây gặp được đàn chị đồng hương nhiệt tình của mình, đồng ý dắt cô ấy làm quen hoàn cảnh.
“Nhìn thấy phòng thí nghiệm này không? Đây là phòng thí nghiệm của truyền kỳ ở trường chúng ta, hễ là tân sinh viên mới nhập học thì đều đến đây cúng bái một chút.”
Tham quan khu dạy học xong, đàn chị chỉ phòng thí nghiệm đang đóng chặt cửa ở lầu một với Đường Tinh.
Đường Tinh nghe vậy thì gật đầu, tò mò hỏi: “Truyền kỳ? Là giáo sư giỏi nhất học viện chúng ta sao?”
“Không phải.” Đàn chị nói: “Là đàn anh giỏi nhất trường chúng ta.”
“Đàn anh ư?” Đường Tinh kinh ngạc.
“Ừ, là đàn anh. Đàn anh Cố là nhân vật truyền kỳ trong trường chúng ta, năm hai đã bắt đầu đi theo giáo sư làm hạng mục, năm tư dẫn dắt nhóm được duyệt hạng mục, cũng thành công được quốc gia trợ cấp, thành lập phòng thí nghiệm này.”
“Năm tư đã được duyệt hạng mục rồi sao, còn được quốc gia trợ cấp?” Đường Tinh quả thực không thể tin vào tai mình.
“Bằng không sao có thể gọi là truyền kỳ được?”
Trong học viện nhân vật trâu bò như vậy, hễ có ai nhắc tới thì cũng thấy vinh dự.
Đàn chị nói cho Đường Tinh biết không ít sự tích của người đàn anh này, Đường Tinh nghe đến trợn mắt: “Thực sự có người giỏi như vậy sao?”
“Đương nhiên, đàn anh Cố không chỉ có năng lực mà vẻ ngoài cũng vô cùng đẹp.”
Đàn chị hơi hạ giọng: “Nói em nghe, đàn anh Cố chắc chắn là hotboy không thua bất cứ ai trong trường chúng ta, không gì sánh nổi. Khoa của chúng ta, ngay cả trường chúng ta có rất nhiều người yêu thầm anh ấy, đáng tiếc anh đã có vợ chưa cưới.”
Năng lực học tập siêu đỉnh thêm cả vẻ ngoài đẹp trai sao?
Đường Tinh cảm thấy thế giới này hơi ảo nhưng nhìn thấy giá trị nhan sắc của đàn chị trước mắt, lại yên lặng nhắc nhở chính mình: Nơi này là Bắc Đại, là nơi tụ hội của những người học giỏi khắp cả nước. Đầu óc người ta đã đủ thông minh, không cần yêu cầu gì quá nhiều, không cần.
Đang nghĩ ngợi, xa xa ở đầu hành lang bên kia có một bóng người thon dài. Đàn chị trông thấy, lập tức dừng miệng.
Đường Tinh cũng nhìn theo, sau đó, không chút do dự xé nuốt những suy nghĩ vừa rồi của mình.
Chàng trai đi tới có vóc dáng rất cao, tướng mạo anh tuấn mặt mày sắc bén, cũng chỉ 23- 24 tuổi, khí chất vô cùng cao.
Đường Tinh cảm thấy mình bị khí chất của đối phương đè bẹp, sau đó mới chú ý tới vẻ ngoài quá mức xuất chúng của anh.
Anh lại vô cùng lạnh nhạt, lập tức lướt qua các cô ấy mà mở cửa phòng thí nghiệm, không hề cho hai người một cái nhìn nào.
Mãi đến khi cửa khép lại hoàn toàn, đàn chị có sức định miễn dịch mới lấy lại tinh thần: “Thấy chưa? Đó chính là đàn anh Cổ.”
“Thấy.”
Đường Tinh ngốc nghếch đáp lại, nghĩ đến cái gì, lại hỏi đàn chị: “Đàn chị, vừa rồi chị nói anh ấy có vợ chưa cưới sao?”
“Đúng rồi.” Vẻ mặt của đàn chị có một chút tiếc nuối: “Còn chưa vào đại học đã bị người ta đoạt đi rồi.”
“Vậy vợ chưa cưới của anh ấy có xinh đẹp không?” Đường Tinh hỏi.
Đàn chị không chút suy nghĩ: “Đương nhiên là xinh đẹp, đẹp nhất trường chúng ta, không ai sánh nổi.”
Vợ chưa cưới của anh ấy cũng ở trường chúng ta sao?”
“Đúng vậy.” Hai mắt đàn chị sáng lấp lánh, khó nén được vẻ hưng phấn, em đã nghe “Ghi chép thi đại học của Trạng Nguyên” chưa?”
Đương nhiên Đường Tinh đã nghe nói.
Cô ấy không chỉ có nghe nói mà còn mua mấy quyển, cảm thấy có không ít lợi, lúc trước còn nghĩ tới sau khi vào đại học có thể sẽ gặp người đó hay không nữa.
Trong lòng Đường Tinh nghi ngờ nhưng lại không quá tin tưởng: “Chị đừng nói vợ chưa cưới của đàn anh Cố là Tạ Miêu nhé?”
“Chính là chị ấy, là gương mặt của Bắc Đại chúng ta, người đạt được học bổng cao nhất ba năm liên.”
Đường Tinh thở hốc vì kinh ngạc: “Hai... hai người này trâu bò quá vậy?”
Cố Hàm Giang cũng không biết, sau khi có người bị phổ cập kiến thức chuyện của anh và Tạ Miêu thì hoàn toàn hoài nghi nhân sinh.
Anh vào cửa rửa sạch tay, sau đó bắt đầu kiểm tra ghi chép số liệu thực nghiệm, chờ xong hết mới gõ mặt bàn: “Cuối cùng tôi tổ chức hôn lễ, có muốn đi hay không?”
“Cuối tuần tổ chức hôn lễ sao?”
Không ai ngờ anh lại đột nhiên ném một quả bom xuống như vậy, dưới sự kinh ngạc, Sang Đắc đang uống nước cũng sặc sụa.
Cố Hàm Giang nhìn mọi người, chỉ rụt rè gật đầu: “Ừ.”
Lúc này mọi người mới đủ thời gian tiêu hóa tin tức này: “Mới nghiên cứu 1 năm đã kết hôn rồi, không phải cậu muốn một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy hôn thú chứ?”
“Không phải.” Cố Hàm Giang cong cong môi: “Năm trước tôi với Miêu Miêu đã đăng ký kết hôn rồi.”
Tới rồi, cơm chó quen thuộc lại tới nữa.
Mọi người sớm quen với chuyện này cũng nhanh chóng đổi một vẻ mặt chết lặng: “Hôn lễ làm ở đâu? Cần chúng tôi tới phụ giúp hay không?”
Nói là tổ chức hôn lễ nhưng vào năm 83, kết hôn cũng không phải nghi thức rườm rà gì.
Đều có một điều kiện là trước tiên nói với hàng xóm, đặt một bàn giữa nhà, phía Tây đặt một bàn, sau khi cô dâu mới về ăn, uống rượu mừng thì xong xuôi. Gia đình có điều kiện tốt một chút cũng đãi rượu ở quán ăn.
Hôn lễ của Cố Hàm Giang và Tạ Miêu tổ chức rất đơn giản, tiệc cưới ở quán ăn, cũng không mời nhiều người lắm.
Nhưng tiệc cưới không lớn không có nghĩa nhà họ Cố không coi trọng buổi hôn lễ này, không coi trọng con dâu là Tạ Miêu. Chỉ một bàn của Cố Định Sơn thôi mà toàn là nhân vật quan trọng, khoe danh sách ra thì cũng khiến nửa Bắc Kinh phải run người.
So với nó thì váy cưới nhìn đơn giản nhưng tinh tế của Tạ Miêu cũng không là gì cả.
Có điều vẫn không ít người biết nhìn hàng, vừa uống rượu dùng bữa vừa bàn luận vẻ ngoài của cô dâu.
“Trên quần áo của cô ấy được thêu nhỉ? Chỉ thêu chỉ đỏ thôi mà sao lại đẹp thế?”
“Chỉ đỏ vẫn chia thành nhiều màu mà, tôi thấy đồ của cô ấy ít nhất cũng năm sáu loại.”
“Cúc áo kia thật xinh đẹp, thêm váy của cô ấy nữa, không biết tìm ai làm.”
Đang nói, đôi vợ chồng son đến từng bàn kính rượu đã đến gần.
Nhìn gần thì hai vợ chồng càng thêm hút mắt, chú rể tuấn tú lịch sự, cô dâu cũng có thể dùng từ khuynh quốc khuynh thành để hình dung. Phong thái của cô càng khiến đường nét gương mặt trở nên xinh đẹp, ánh mắt đảo qua cũng hấp dẫn mê người.
Động tác ăn cơm của mọi dần chậm, chờ đến kinh kính rượu họ thì mới hốt hoảng uống rượu, chúc phúc.
Đường Tinh xem như khá may mắn trong nhóm tân sinh viên, gần đây gặp được đàn chị đồng hương nhiệt tình của mình, đồng ý dắt cô ấy làm quen hoàn cảnh.
“Nhìn thấy phòng thí nghiệm này không? Đây là phòng thí nghiệm của truyền kỳ ở trường chúng ta, hễ là tân sinh viên mới nhập học thì đều đến đây cúng bái một chút.”
Tham quan khu dạy học xong, đàn chị chỉ phòng thí nghiệm đang đóng chặt cửa ở lầu một với Đường Tinh.
Đường Tinh nghe vậy thì gật đầu, tò mò hỏi: “Truyền kỳ? Là giáo sư giỏi nhất học viện chúng ta sao?”
“Không phải.” Đàn chị nói: “Là đàn anh giỏi nhất trường chúng ta.”
“Đàn anh ư?” Đường Tinh kinh ngạc.
“Ừ, là đàn anh. Đàn anh Cố là nhân vật truyền kỳ trong trường chúng ta, năm hai đã bắt đầu đi theo giáo sư làm hạng mục, năm tư dẫn dắt nhóm được duyệt hạng mục, cũng thành công được quốc gia trợ cấp, thành lập phòng thí nghiệm này.”
“Năm tư đã được duyệt hạng mục rồi sao, còn được quốc gia trợ cấp?” Đường Tinh quả thực không thể tin vào tai mình.
“Bằng không sao có thể gọi là truyền kỳ được?”
Trong học viện nhân vật trâu bò như vậy, hễ có ai nhắc tới thì cũng thấy vinh dự.
Đàn chị nói cho Đường Tinh biết không ít sự tích của người đàn anh này, Đường Tinh nghe đến trợn mắt: “Thực sự có người giỏi như vậy sao?”
“Đương nhiên, đàn anh Cố không chỉ có năng lực mà vẻ ngoài cũng vô cùng đẹp.”
Đàn chị hơi hạ giọng: “Nói em nghe, đàn anh Cố chắc chắn là hotboy không thua bất cứ ai trong trường chúng ta, không gì sánh nổi. Khoa của chúng ta, ngay cả trường chúng ta có rất nhiều người yêu thầm anh ấy, đáng tiếc anh đã có vợ chưa cưới.”
Năng lực học tập siêu đỉnh thêm cả vẻ ngoài đẹp trai sao?
Đường Tinh cảm thấy thế giới này hơi ảo nhưng nhìn thấy giá trị nhan sắc của đàn chị trước mắt, lại yên lặng nhắc nhở chính mình: Nơi này là Bắc Đại, là nơi tụ hội của những người học giỏi khắp cả nước. Đầu óc người ta đã đủ thông minh, không cần yêu cầu gì quá nhiều, không cần.
Đang nghĩ ngợi, xa xa ở đầu hành lang bên kia có một bóng người thon dài. Đàn chị trông thấy, lập tức dừng miệng.
Đường Tinh cũng nhìn theo, sau đó, không chút do dự xé nuốt những suy nghĩ vừa rồi của mình.
Chàng trai đi tới có vóc dáng rất cao, tướng mạo anh tuấn mặt mày sắc bén, cũng chỉ 23- 24 tuổi, khí chất vô cùng cao.
Đường Tinh cảm thấy mình bị khí chất của đối phương đè bẹp, sau đó mới chú ý tới vẻ ngoài quá mức xuất chúng của anh.
Anh lại vô cùng lạnh nhạt, lập tức lướt qua các cô ấy mà mở cửa phòng thí nghiệm, không hề cho hai người một cái nhìn nào.
Mãi đến khi cửa khép lại hoàn toàn, đàn chị có sức định miễn dịch mới lấy lại tinh thần: “Thấy chưa? Đó chính là đàn anh Cổ.”
“Thấy.”
Đường Tinh ngốc nghếch đáp lại, nghĩ đến cái gì, lại hỏi đàn chị: “Đàn chị, vừa rồi chị nói anh ấy có vợ chưa cưới sao?”
“Đúng rồi.” Vẻ mặt của đàn chị có một chút tiếc nuối: “Còn chưa vào đại học đã bị người ta đoạt đi rồi.”
“Vậy vợ chưa cưới của anh ấy có xinh đẹp không?” Đường Tinh hỏi.
Đàn chị không chút suy nghĩ: “Đương nhiên là xinh đẹp, đẹp nhất trường chúng ta, không ai sánh nổi.”
Vợ chưa cưới của anh ấy cũng ở trường chúng ta sao?”
“Đúng vậy.” Hai mắt đàn chị sáng lấp lánh, khó nén được vẻ hưng phấn, em đã nghe “Ghi chép thi đại học của Trạng Nguyên” chưa?”
Đương nhiên Đường Tinh đã nghe nói.
Cô ấy không chỉ có nghe nói mà còn mua mấy quyển, cảm thấy có không ít lợi, lúc trước còn nghĩ tới sau khi vào đại học có thể sẽ gặp người đó hay không nữa.
Trong lòng Đường Tinh nghi ngờ nhưng lại không quá tin tưởng: “Chị đừng nói vợ chưa cưới của đàn anh Cố là Tạ Miêu nhé?”
“Chính là chị ấy, là gương mặt của Bắc Đại chúng ta, người đạt được học bổng cao nhất ba năm liên.”
Đường Tinh thở hốc vì kinh ngạc: “Hai... hai người này trâu bò quá vậy?”
Cố Hàm Giang cũng không biết, sau khi có người bị phổ cập kiến thức chuyện của anh và Tạ Miêu thì hoàn toàn hoài nghi nhân sinh.
Anh vào cửa rửa sạch tay, sau đó bắt đầu kiểm tra ghi chép số liệu thực nghiệm, chờ xong hết mới gõ mặt bàn: “Cuối cùng tôi tổ chức hôn lễ, có muốn đi hay không?”
“Cuối tuần tổ chức hôn lễ sao?”
Không ai ngờ anh lại đột nhiên ném một quả bom xuống như vậy, dưới sự kinh ngạc, Sang Đắc đang uống nước cũng sặc sụa.
Cố Hàm Giang nhìn mọi người, chỉ rụt rè gật đầu: “Ừ.”
Lúc này mọi người mới đủ thời gian tiêu hóa tin tức này: “Mới nghiên cứu 1 năm đã kết hôn rồi, không phải cậu muốn một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy hôn thú chứ?”
“Không phải.” Cố Hàm Giang cong cong môi: “Năm trước tôi với Miêu Miêu đã đăng ký kết hôn rồi.”
Tới rồi, cơm chó quen thuộc lại tới nữa.
Mọi người sớm quen với chuyện này cũng nhanh chóng đổi một vẻ mặt chết lặng: “Hôn lễ làm ở đâu? Cần chúng tôi tới phụ giúp hay không?”
Nói là tổ chức hôn lễ nhưng vào năm 83, kết hôn cũng không phải nghi thức rườm rà gì.
Đều có một điều kiện là trước tiên nói với hàng xóm, đặt một bàn giữa nhà, phía Tây đặt một bàn, sau khi cô dâu mới về ăn, uống rượu mừng thì xong xuôi. Gia đình có điều kiện tốt một chút cũng đãi rượu ở quán ăn.
Hôn lễ của Cố Hàm Giang và Tạ Miêu tổ chức rất đơn giản, tiệc cưới ở quán ăn, cũng không mời nhiều người lắm.
Nhưng tiệc cưới không lớn không có nghĩa nhà họ Cố không coi trọng buổi hôn lễ này, không coi trọng con dâu là Tạ Miêu. Chỉ một bàn của Cố Định Sơn thôi mà toàn là nhân vật quan trọng, khoe danh sách ra thì cũng khiến nửa Bắc Kinh phải run người.
So với nó thì váy cưới nhìn đơn giản nhưng tinh tế của Tạ Miêu cũng không là gì cả.
Có điều vẫn không ít người biết nhìn hàng, vừa uống rượu dùng bữa vừa bàn luận vẻ ngoài của cô dâu.
“Trên quần áo của cô ấy được thêu nhỉ? Chỉ thêu chỉ đỏ thôi mà sao lại đẹp thế?”
“Chỉ đỏ vẫn chia thành nhiều màu mà, tôi thấy đồ của cô ấy ít nhất cũng năm sáu loại.”
“Cúc áo kia thật xinh đẹp, thêm váy của cô ấy nữa, không biết tìm ai làm.”
Đang nói, đôi vợ chồng son đến từng bàn kính rượu đã đến gần.
Nhìn gần thì hai vợ chồng càng thêm hút mắt, chú rể tuấn tú lịch sự, cô dâu cũng có thể dùng từ khuynh quốc khuynh thành để hình dung. Phong thái của cô càng khiến đường nét gương mặt trở nên xinh đẹp, ánh mắt đảo qua cũng hấp dẫn mê người.
Động tác ăn cơm của mọi dần chậm, chờ đến kinh kính rượu họ thì mới hốt hoảng uống rượu, chúc phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook