Thập Niên 70 Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
-
Chương 48
Dù sao thì ở nơi này cũng có một Giang Hoài quen biết với bản thân của nguyên chủ lúc trước, hiển nhiên là rất khó để qua mặt được hắn.
“Cô cũng thật là khiêm tốn.” Mạc Tiểu Thanh ngồi xuống ở bên cạnh cô, bàn tay nâng cằm hỏi: “Cô thật sự không tính ăn thịt con thỏ đó sao? Mỗi lần đám thanh niên tri thức đó đi ngang qua đều trộm nuốt nước miếng, cô không biết đâu, thậm chí tôi còn thấy mắt của bọn họ đều sáng rực lên như đom đóm ấy.”
Ở cái thời đại thiếu ăn thiếu uống này, con thỏ béo tròn đó thực sự rất thách thức tính kiên nhẫn của bọn họ .
“Không ăn, đó là do Phó Thập Đông tặng cho tôi.” Diệp Ngưng Dao không ngẩng đầu, cô vừa cắn đầu bút vừa nói: “Ai dám ăn con thỏ của tôi, tôi sẽ liều mạng với kẻ đó cho xem.”
“Chậc chậc chậc, xem ra đám người kia phải hoàn toàn thất vọng rồi.” Mạc Tiểu Thanh dùng ngón tay nhẹ nhàng nhấn lên mép bàn, ấp a ấp úng hỏi: “Cô thật sự…… thích Phó Thập Đông kia sao?”
Từ khi biết Diệp Ngưng Dao cùng người đàn ông kia có liên quan, cô cũng không dám kêu Phó Thập Đông là tên “du thủ du thực” nữa.
“Ừm, tôi nhất định sẽ phải gả cho anh ấy.” Cô mà không gả cho anh sẽ không sống sót được!
“Cô còn muốn gả cho anh ta cơ á?!” Mạc Tiểu Thanh kinh ngạc ra tiếng, cô ấy vốn tưởng rằng hai người chỉ có một chút ái muội thôi, sao giờ lại phát triển nhanh như vậy?
“Đúng rồi, nếu như yêu đương mà không lấy kết hôn là mục đích, thì đều chỉ là chơi lưu manh thôi.” Diệp Ngưng Dao buông bút máy, ánh mắt kiên định, nói tiếp: “Hơn nữa, không đến thời gian khoảng nửa năm nữa thì tôi nhất định sẽ gả cho anh ấy.”
“…… Ha ha, được, chờ khi cô kết hôn tôi nhất định phải đi ăn tiệc mừng mới được.” Mạc Tiểu Thanh cười mỉa một tiếng, gãi gãi mái tóc ngắn của mình, thật sự không nghĩ ra cái tên Phó Thập Đông kia đã cho Diệp Ngưng Dao ăn phải bùa mê thuốc lú gì, mà cô lại cứ khăng khăng là không phải là anh ta thì không gả?
“Cô cũng thật là khiêm tốn.” Mạc Tiểu Thanh ngồi xuống ở bên cạnh cô, bàn tay nâng cằm hỏi: “Cô thật sự không tính ăn thịt con thỏ đó sao? Mỗi lần đám thanh niên tri thức đó đi ngang qua đều trộm nuốt nước miếng, cô không biết đâu, thậm chí tôi còn thấy mắt của bọn họ đều sáng rực lên như đom đóm ấy.”
Ở cái thời đại thiếu ăn thiếu uống này, con thỏ béo tròn đó thực sự rất thách thức tính kiên nhẫn của bọn họ .
“Không ăn, đó là do Phó Thập Đông tặng cho tôi.” Diệp Ngưng Dao không ngẩng đầu, cô vừa cắn đầu bút vừa nói: “Ai dám ăn con thỏ của tôi, tôi sẽ liều mạng với kẻ đó cho xem.”
“Chậc chậc chậc, xem ra đám người kia phải hoàn toàn thất vọng rồi.” Mạc Tiểu Thanh dùng ngón tay nhẹ nhàng nhấn lên mép bàn, ấp a ấp úng hỏi: “Cô thật sự…… thích Phó Thập Đông kia sao?”
Từ khi biết Diệp Ngưng Dao cùng người đàn ông kia có liên quan, cô cũng không dám kêu Phó Thập Đông là tên “du thủ du thực” nữa.
“Ừm, tôi nhất định sẽ phải gả cho anh ấy.” Cô mà không gả cho anh sẽ không sống sót được!
“Cô còn muốn gả cho anh ta cơ á?!” Mạc Tiểu Thanh kinh ngạc ra tiếng, cô ấy vốn tưởng rằng hai người chỉ có một chút ái muội thôi, sao giờ lại phát triển nhanh như vậy?
“Đúng rồi, nếu như yêu đương mà không lấy kết hôn là mục đích, thì đều chỉ là chơi lưu manh thôi.” Diệp Ngưng Dao buông bút máy, ánh mắt kiên định, nói tiếp: “Hơn nữa, không đến thời gian khoảng nửa năm nữa thì tôi nhất định sẽ gả cho anh ấy.”
“…… Ha ha, được, chờ khi cô kết hôn tôi nhất định phải đi ăn tiệc mừng mới được.” Mạc Tiểu Thanh cười mỉa một tiếng, gãi gãi mái tóc ngắn của mình, thật sự không nghĩ ra cái tên Phó Thập Đông kia đã cho Diệp Ngưng Dao ăn phải bùa mê thuốc lú gì, mà cô lại cứ khăng khăng là không phải là anh ta thì không gả?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook