[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
-
Chương 6: Cái Gì Cũng Ăn (4)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chuyện này còn phải thảo luận lại nữa, dù sao thì còn có Phí Nhã Như nữa kìa! Trong mắt hai mẹ con kia, chỉ cần Trần Linh Linh có thì cuối cùng đều sẽ biến thành của bọn họ.
Cô không có hứng thú gì với việc tiếp viên hàng không. Ba của Trần Linh Linh đời trước bắt đầu khởi nghiệp từ du lịch, sau đó mua máy bay, trở thành một trong những hãng hàng không được thành lập sớm nhất trong nước. Sau đó điều hành một thương hiệu khách sạn, sau đó lại mở một trang web du lịch, công ty này đã trở thành công ty hàng đầu trong ngành du lịch.
Trong nhà nhiều công việc kinh doanh như vậy, cô vẫn thích hàng không nhất, cô có giấy phép bay thương mại, mỗi năm duy trì số dặm bay nhất định.
Bởi vì trong nhà làm ngành này cho nên cô hiểu biết rất rõ về lịch sử sản xuất của ngành này, hiện tại đã vào thời kỳ rung chuyển, tiếp theo hàng không dân dụng sẽ có những bước phát triển vượt bậc. Ở thập niên 80, sẽ thành lập tập đoàn hàng không lớn, triển vọng phát triển của nghề tiếp viên hàng có nhiều hạn chế, đây không phải là hướng đi mà cô mong muốn.
Hiện tại là tháng sau năm 1977, tháng 9 sẽ có tin tức khôi phục kỳ thi đại học, tháng 12 sẽ thi đại học đợt thứ nhất, tháng 7 năm sau sẽ là đợt hai. Mục tiêu của cô năm sau là thi vào đại học.
Tốt nghiệp đại học, lại quay trở lại ngành hàng không dân dụng, kết hợp với kinh nghiệm mình trải qua kiếp trước mới là một con đường tương đối tốt.
“Tớ không muốn làm tiếp viên hàng không lắm.” Trần Linh Linh nói với Phương Viên Viên.
“Có ý gì vậy? Chẳng lẽ cậu muốn nhường cái vị trí này cho Phí Nhã Như?” Phương Viên Viên mở to hai mắt nhìn: "Tớ nói này? Chẳng lẽ ba của cậu có bản lĩnh thông thiên sao? Vậy mà có thể khiến cho một người có cha mẹ không phải là người trong hệ thống của chúng ta tiến vào hàng không dân dụng? Thì ra là cậu muốn nhường vị trí cho cô ta. Cậu đừng ngốc nữa! Đó là mẹ cậu để lại cho cậu đó! Đừng có mà nhường! Nhất định đừng có mà nhường!”
Nếu dựa theo trong tiểu thuyết, Phí Nhã Như trở thành tiếp viên hàng không, cô ta phục vụ cho những Hoa Kiều già ở trên máy bay trở về nước, được Hoa Kiều già nhìn trúng, chọn làm cháu dâu, gả vào hào môn trở thành vợ trong hào môn.
Bởi vì hình tượng của nguyên chủ không tốt, không thể trở thành tiếp viên hàng không, dựa vào quan hệ đời trước nên được làm hậu cần mặt đất, gả cho một người công nhân, được chị chăm sóc, cuộc sống cũng không quá tồi.
Lúc ấy đọc văn cũng chẳng có cảm giác, hiện tại thì mọi chuyện ngày càng rõ ràng hơn, Phí Nhã Như không thể nào trở thành tiếp viên hàng không ở cái hoàn cảnh này, trừ khi có người nhường vị trí cho cô ta. Như vậy cái vị trí này là của ai? Tại sao nguyên chủ lại trở thành hậu cần mặt đất chứ?
Phương Viên Viên tiếp tục khuyên cô nói: “Gia đình tớ là gia đình công nhân viên, cũng do anh trai tớ chủ động yêu cầu đến nơi xa làm thanh niên trí thức, lãnh đạo mới đồng ý với ba mẹ tớ để khi tớ tốt nghiệp tiến vào ngành hàng không dân dụng. Thật sự quá khó khăn mà, cậu nhất định không thể nhường đó!”
Trần Linh Linh nắm lấy bả vai của Phương Viên Viên: “Yên tâm đi! Cho dù đưa vị trí danh sách cho cậu, chứ cũng không giao cho cô ta! Tớ sẽ không nhường đâu.”
“Tớ không cần vị trí của cậu, tớ chỉ cần cậu đồng ý với tớ, nhất định không thể nhường!”
Cái cô gái ngốc nghếch này, còn tưởng cô là nguyên chủ mềm như bông, để mặc cho người ta xâu xé sao! Đồ của Trần Linh Linh cô đây, trừ khi cô tự bằng lòng cho, chứ từ bao giờ từng bị người khác giành lấy?
Chuyện này còn phải thảo luận lại nữa, dù sao thì còn có Phí Nhã Như nữa kìa! Trong mắt hai mẹ con kia, chỉ cần Trần Linh Linh có thì cuối cùng đều sẽ biến thành của bọn họ.
Cô không có hứng thú gì với việc tiếp viên hàng không. Ba của Trần Linh Linh đời trước bắt đầu khởi nghiệp từ du lịch, sau đó mua máy bay, trở thành một trong những hãng hàng không được thành lập sớm nhất trong nước. Sau đó điều hành một thương hiệu khách sạn, sau đó lại mở một trang web du lịch, công ty này đã trở thành công ty hàng đầu trong ngành du lịch.
Trong nhà nhiều công việc kinh doanh như vậy, cô vẫn thích hàng không nhất, cô có giấy phép bay thương mại, mỗi năm duy trì số dặm bay nhất định.
Bởi vì trong nhà làm ngành này cho nên cô hiểu biết rất rõ về lịch sử sản xuất của ngành này, hiện tại đã vào thời kỳ rung chuyển, tiếp theo hàng không dân dụng sẽ có những bước phát triển vượt bậc. Ở thập niên 80, sẽ thành lập tập đoàn hàng không lớn, triển vọng phát triển của nghề tiếp viên hàng có nhiều hạn chế, đây không phải là hướng đi mà cô mong muốn.
Hiện tại là tháng sau năm 1977, tháng 9 sẽ có tin tức khôi phục kỳ thi đại học, tháng 12 sẽ thi đại học đợt thứ nhất, tháng 7 năm sau sẽ là đợt hai. Mục tiêu của cô năm sau là thi vào đại học.
Tốt nghiệp đại học, lại quay trở lại ngành hàng không dân dụng, kết hợp với kinh nghiệm mình trải qua kiếp trước mới là một con đường tương đối tốt.
“Tớ không muốn làm tiếp viên hàng không lắm.” Trần Linh Linh nói với Phương Viên Viên.
“Có ý gì vậy? Chẳng lẽ cậu muốn nhường cái vị trí này cho Phí Nhã Như?” Phương Viên Viên mở to hai mắt nhìn: "Tớ nói này? Chẳng lẽ ba của cậu có bản lĩnh thông thiên sao? Vậy mà có thể khiến cho một người có cha mẹ không phải là người trong hệ thống của chúng ta tiến vào hàng không dân dụng? Thì ra là cậu muốn nhường vị trí cho cô ta. Cậu đừng ngốc nữa! Đó là mẹ cậu để lại cho cậu đó! Đừng có mà nhường! Nhất định đừng có mà nhường!”
Nếu dựa theo trong tiểu thuyết, Phí Nhã Như trở thành tiếp viên hàng không, cô ta phục vụ cho những Hoa Kiều già ở trên máy bay trở về nước, được Hoa Kiều già nhìn trúng, chọn làm cháu dâu, gả vào hào môn trở thành vợ trong hào môn.
Bởi vì hình tượng của nguyên chủ không tốt, không thể trở thành tiếp viên hàng không, dựa vào quan hệ đời trước nên được làm hậu cần mặt đất, gả cho một người công nhân, được chị chăm sóc, cuộc sống cũng không quá tồi.
Lúc ấy đọc văn cũng chẳng có cảm giác, hiện tại thì mọi chuyện ngày càng rõ ràng hơn, Phí Nhã Như không thể nào trở thành tiếp viên hàng không ở cái hoàn cảnh này, trừ khi có người nhường vị trí cho cô ta. Như vậy cái vị trí này là của ai? Tại sao nguyên chủ lại trở thành hậu cần mặt đất chứ?
Phương Viên Viên tiếp tục khuyên cô nói: “Gia đình tớ là gia đình công nhân viên, cũng do anh trai tớ chủ động yêu cầu đến nơi xa làm thanh niên trí thức, lãnh đạo mới đồng ý với ba mẹ tớ để khi tớ tốt nghiệp tiến vào ngành hàng không dân dụng. Thật sự quá khó khăn mà, cậu nhất định không thể nhường đó!”
Trần Linh Linh nắm lấy bả vai của Phương Viên Viên: “Yên tâm đi! Cho dù đưa vị trí danh sách cho cậu, chứ cũng không giao cho cô ta! Tớ sẽ không nhường đâu.”
“Tớ không cần vị trí của cậu, tớ chỉ cần cậu đồng ý với tớ, nhất định không thể nhường!”
Cái cô gái ngốc nghếch này, còn tưởng cô là nguyên chủ mềm như bông, để mặc cho người ta xâu xé sao! Đồ của Trần Linh Linh cô đây, trừ khi cô tự bằng lòng cho, chứ từ bao giờ từng bị người khác giành lấy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook