[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
-
Chương 15: Heo Sẽ Không Ở Đây (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hơn nữa khả năng làm việc của Trần Kiến Cường chỉ ở mức trung bình, vì là gia đình liệt sĩ nên được thêm tiền lương, đầu tiên phải xem xét Trần Kiến Cường, chỉ riêng điểm này đã khiến cho năng lực của Niên Kỷ cao hơn Trần Kiến Cường, thời gian Thịnh Hưng Vinh ở tổ bảo dưỡng cũng lâu hơn Trần Kiến Cường, cũng chính là điều mà chồng của dì Trương không phục.
Có loại cơ hội tốt như này, sao mà dì Trương có thể không chen một chân vào?
Bà chui vào, cúi đầu nhìn cạp quần của Linh Linh, ngồi xổm xuống cầm lấy xem, âm dương quái khí: “Ai u, đều là giày hiệu niutou, cũng chỉ có Mỹ Ngọc mới có thể mua chúng được ở trong hệ thống thương mại nhỉ? Đôi dép xăng đan nhựa này, mẹ của tôi cũng có một đôi giống nhau như đúc.”
Câu này có ý là dép mà Tạ Mỹ Ngọc mua cho Trần Linh Linh đeo chỉ có bà già mới đeo.
Lúc này bên ngoài trời mưa như trút nước, chủ nhiệm Tiền và chủ nhiệm Đào đột nhiên không đi được nữa.
Bởi vì Phí Nhã Như đi cửa sau, sau khi bị nhóm lãnh đạo từ chối, Tạ Mỹ Ngọc lập tức đặt suy nghĩ lên trên vị trí của Trần Linh Linh, làm bẩn danh tiếng của Trần Linh Linh, hôm nay là một cơ hội tuyệt vời. Trước khi Trần Linh Linh trở về, một nhà ba người đã bàn bạc với nhau, cho dù hôm nay như thế nào cũng sẽ khiến cho Trần Linh Linh tức giận, vốn dĩ còn tưởng rằng phải ép mạnh, không ngờ tới Trần Linh Linh vừa trở về đã thật sự mất bình tĩnh.
Dựa theo kịch bản ban đầu thì Trần Kiến Cường đi tìm chủ nhiệm Đào và chủ nhiệm Tiền, mặc kệ ngày mai có người hỏi hay không thì Tạ Mỹ Ngọc cũng đều sẽ tỏ ra ấm ức với người khác, mắng chửi người dù trong tối ngoài hay sáng, nói có người châm ngòi quan hệ giữa Trần Linh Linh và mẹ con bà. Chủ yếu vẫn bảo tính tình của Trần Linh Linh rất xấu, khó giáo dục truyền ra ngoài.
Một tiếp viên hàng không cần có phẩm đức đoan trang, tính tình dịu dàng, một cô gái có tính tình không tốt sao có thể làm được tiếp viên hàng không?
Nhưng mà hiện tại chuyện này lại đi theo hướng ngược lại với sự mong đợi của cô, Trần Linh Linh lấy ra vật chứng bà không xử lý mọi việc công bằng. Hiện tại bà thật sự muốn đưa hai người kia đi nhanh lên, hàng xóm nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ nên ra xem náo nhiệt, quá phiền toái.
Tiếc rằng ông trời không ủng hộ. Lúc này bầu trời mưa tầm tã, mưa rất nặng hạt, nên cũng không thể đuổi người ta đi được?
Trần Linh Linh nói với hai vị chủ nhiệm: “Dì Đào, bác Tiền à, cùng nhau đi xem chỗ ngủ của cháu đi?”
Sắc mặt của Tạ Mỹ Ngọc lập tức thay đổi lớn, cuống quít ngăn lại: “Phòng bừa bộn như vậy, sao có thể để dì và bác của con đi vào.”
Trần Linh Linh: “Sao vậy ạ, chột dạ sao?”
Trần Linh Linh mỉm cười nhìn dáng vẻ chật vật của Tạ Mỹ Ngọc: “Mẹ đang lo lắng cái gì vậy? Không phải mẹ nói mẹ xử lý mọi việc công bằng sao? Chuyện vừa rồi chỉ xem như chi tiết nhỏ, mẹ để con ở chỗ đó nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không phải để có thể thể hiện mẹ là người mẹ tốt bụng sao?”
“Linh Linh!” Trần Kiến Cường rống lên.
Trần Kiến Cường càng khẩn trương, đám người chủ nhiệm Đào càng thêm nghi hoặc: “Linh Linh, đưa chúng ta đi xem một chút.”
Trần Linh Linh và dì chú bác bên ngoài nói: “Dì Trương, dì Lý, mọi người cũng vào xem đi.”
Trần Linh Linh vừa rồi lấy bằng chứng ra, chuyện khiến cho người ta không ngờ tới, người mẹ kế tuyệt vời vẫn luôn dịu dàng, vậy mà lại đối xử khác biệt với hai đứa nhỏ như vậy. Đặc biệt là sau khi Trang Yến mất, cô bé Trần Linh Linh có phụ cấp đặc biệt từ cục để chăm sóc cho cô.
Đến cuối cùng thì tiền trở cấp đều dán lên người con của chồng trước?
Hơn nữa khả năng làm việc của Trần Kiến Cường chỉ ở mức trung bình, vì là gia đình liệt sĩ nên được thêm tiền lương, đầu tiên phải xem xét Trần Kiến Cường, chỉ riêng điểm này đã khiến cho năng lực của Niên Kỷ cao hơn Trần Kiến Cường, thời gian Thịnh Hưng Vinh ở tổ bảo dưỡng cũng lâu hơn Trần Kiến Cường, cũng chính là điều mà chồng của dì Trương không phục.
Có loại cơ hội tốt như này, sao mà dì Trương có thể không chen một chân vào?
Bà chui vào, cúi đầu nhìn cạp quần của Linh Linh, ngồi xổm xuống cầm lấy xem, âm dương quái khí: “Ai u, đều là giày hiệu niutou, cũng chỉ có Mỹ Ngọc mới có thể mua chúng được ở trong hệ thống thương mại nhỉ? Đôi dép xăng đan nhựa này, mẹ của tôi cũng có một đôi giống nhau như đúc.”
Câu này có ý là dép mà Tạ Mỹ Ngọc mua cho Trần Linh Linh đeo chỉ có bà già mới đeo.
Lúc này bên ngoài trời mưa như trút nước, chủ nhiệm Tiền và chủ nhiệm Đào đột nhiên không đi được nữa.
Bởi vì Phí Nhã Như đi cửa sau, sau khi bị nhóm lãnh đạo từ chối, Tạ Mỹ Ngọc lập tức đặt suy nghĩ lên trên vị trí của Trần Linh Linh, làm bẩn danh tiếng của Trần Linh Linh, hôm nay là một cơ hội tuyệt vời. Trước khi Trần Linh Linh trở về, một nhà ba người đã bàn bạc với nhau, cho dù hôm nay như thế nào cũng sẽ khiến cho Trần Linh Linh tức giận, vốn dĩ còn tưởng rằng phải ép mạnh, không ngờ tới Trần Linh Linh vừa trở về đã thật sự mất bình tĩnh.
Dựa theo kịch bản ban đầu thì Trần Kiến Cường đi tìm chủ nhiệm Đào và chủ nhiệm Tiền, mặc kệ ngày mai có người hỏi hay không thì Tạ Mỹ Ngọc cũng đều sẽ tỏ ra ấm ức với người khác, mắng chửi người dù trong tối ngoài hay sáng, nói có người châm ngòi quan hệ giữa Trần Linh Linh và mẹ con bà. Chủ yếu vẫn bảo tính tình của Trần Linh Linh rất xấu, khó giáo dục truyền ra ngoài.
Một tiếp viên hàng không cần có phẩm đức đoan trang, tính tình dịu dàng, một cô gái có tính tình không tốt sao có thể làm được tiếp viên hàng không?
Nhưng mà hiện tại chuyện này lại đi theo hướng ngược lại với sự mong đợi của cô, Trần Linh Linh lấy ra vật chứng bà không xử lý mọi việc công bằng. Hiện tại bà thật sự muốn đưa hai người kia đi nhanh lên, hàng xóm nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ nên ra xem náo nhiệt, quá phiền toái.
Tiếc rằng ông trời không ủng hộ. Lúc này bầu trời mưa tầm tã, mưa rất nặng hạt, nên cũng không thể đuổi người ta đi được?
Trần Linh Linh nói với hai vị chủ nhiệm: “Dì Đào, bác Tiền à, cùng nhau đi xem chỗ ngủ của cháu đi?”
Sắc mặt của Tạ Mỹ Ngọc lập tức thay đổi lớn, cuống quít ngăn lại: “Phòng bừa bộn như vậy, sao có thể để dì và bác của con đi vào.”
Trần Linh Linh: “Sao vậy ạ, chột dạ sao?”
Trần Linh Linh mỉm cười nhìn dáng vẻ chật vật của Tạ Mỹ Ngọc: “Mẹ đang lo lắng cái gì vậy? Không phải mẹ nói mẹ xử lý mọi việc công bằng sao? Chuyện vừa rồi chỉ xem như chi tiết nhỏ, mẹ để con ở chỗ đó nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không phải để có thể thể hiện mẹ là người mẹ tốt bụng sao?”
“Linh Linh!” Trần Kiến Cường rống lên.
Trần Kiến Cường càng khẩn trương, đám người chủ nhiệm Đào càng thêm nghi hoặc: “Linh Linh, đưa chúng ta đi xem một chút.”
Trần Linh Linh và dì chú bác bên ngoài nói: “Dì Trương, dì Lý, mọi người cũng vào xem đi.”
Trần Linh Linh vừa rồi lấy bằng chứng ra, chuyện khiến cho người ta không ngờ tới, người mẹ kế tuyệt vời vẫn luôn dịu dàng, vậy mà lại đối xử khác biệt với hai đứa nhỏ như vậy. Đặc biệt là sau khi Trang Yến mất, cô bé Trần Linh Linh có phụ cấp đặc biệt từ cục để chăm sóc cho cô.
Đến cuối cùng thì tiền trở cấp đều dán lên người con của chồng trước?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook