[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
-
Chương 14: Heo Sẽ Không Ở Đây (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thái độ của Tạ Mỹ Ngọc thật sự rất tốt: “Đúng vậy! Đúng vậy! Nguyên nhân là do em, trong lòng con bé không vui cũng bình thường. Đều tại Kiến Cường có chút chuyện nhỏ mà cũng mời hai người lại đây.”
Trần Kiến Cường tiến tới đứng ở cửa, sợ xảy ra chuyện gì đó, vội vàng tiễn khách: “Chủ nhiệm Tiền, chủ nhiệm Đào, trời sắp mưa to rồi, chúng em không tiễn hai người nữa, chuyện này đến lúc đó lại tìm cơ hội mời hai người, tẩy não tử tế cho Linh Linh.”
Nhưng vào lúc này, Trần Linh Linh vén áo sơ mi lên để lộ cạp quần cho chủ nhiệm Đào xem, trên cạp quần của nguyên chủ là hai nếp gấp do nguyên chủ dùng kim khâu lại: “Dì Đào không phát hiện quần cháu mặc luôn ngắn một hai tấc sao?”
Chủ nhiệm Đào cúi đầu nhìn cạp quần của Trần Linh Linh, Trần Linh Linh nói: “Quần áo của cháu đều là do Phí Nhã Như mặc thừa lại.”
Chủ nhiệm Tiền nhìn tình huống này nói: “Tiểu Tạ, càng mẹ kế thì càng phải xử lý mọi chuyện công bằng. Hơn nữa Linh Linh còn là con gái của Trang Yến, cầm tiền trợ cấp của liệt sĩ mà sao em có thể để con bé chịu thiệt?”
Chủ nhiệm Đào ngẩng đầu nhìn Tạ Mỹ Ngọc: “Mỹ Ngọc, em đúng thật sự bất công quá rồi.”
Trần Linh Linh bổ sung: “Quần của chị không mặc nữa nên cho cháu mặc, eo của cháu và chị ấy cách nhau một tấc, cũng chẳng ai sửa cho cháu, đều là cháu tự mình may cạp quần.”
Trần Kiến Cường: “Chị gái mặc xong thì nó nửa cũ nửa mới, nếu ném đi không phải đáng tiếc rồi sao?”
Trần Linh Linh hỏi ông ta: “Vậy tại sao không để Nhã Như tiếp tục mặc chứ?”
“Nhã Như không mặc được.”
Chủ nhiệm Đào nhìn về phía Phí Nhã Như, quay lại đầu nhìn về phía Trần Kiến Cường: “Kiến Cường, hai đứa nhỏ kém nhau một tuổi, nhưng cơ thể lại kém nhau rất nhiều. Linh Linh cao hơn Nhã Như, quần mà Nhã Như không hợp thì Linh Linh cũng không hợp chứ?”
Trần Kiến Cường thở dài: “Chủ nhiệm, từ nhỏ Nhã Như đã chịu rất nhiều cực khổ ở chỗ ba ruột rồi, cơ thể không rắn chắc bằng Linh Linh, hai vợ chồng chúng tôi khó tránh khỏi hơi chăm sóc con bé hơn chút. Nhưng Linh Linh lại nhỏ nhen, cảm thấy không thoải mái trong lòng. Cho nên mới nói mẹ kế Mỹ Ngọc khó làm, có nhà nào mà không phải con cả mặc đồ mới, con hai mặc đồ cũ, đến chỗ chúng tôi, hai đứa nhỏ không do cùng mẹ sinh ra lại không được?”
“Kiến Cường, đừng nói nữa mà.” Chờ Trần Kiến Cường nói xong, Tạ Mỹ Ngọc lại bổ sung: "Chủ nhiệm Đào, ngài nói thì là đúng. Chúng em sẽ sửa lại lỗi lầm, không phải tự mình sinh ra, không thể đối xử như con cái do chính mình sinh ra, nhưng sau này hai đứa nhỏ sẽ giống nhau. Chẳng qua ngài cũng nói với Linh Linh đi, hôm nay con bé đánh chị con bé, còn đánh cả ba con bé, sau này không thể như vậy nữa?”
Đôi vợ chồng này người tung kẻ hứng, cực kỳ ăn ý, trong lời nói đều cho rằng Trần Linh Linh ích kỷ, xấu tính.
Thời gian ở chung dài lâu, hàng xóm sát vách là người dễ dàng nhìn ra tính cách của một người nhất, dì Trương đã có vài lần cãi nhau với Tạ Mỹ Ngọc, cũng do danh tiếng của Tạ Mỹ Ngọc ở bên ngoài thật sự rất tốt, cho dù dì Trương có lý, mọi người cũng đều bị cái biểu tượng mẹ kế tốt bụng này che mất đi, dì Trương nói với người khác là Tạ Mỹ Ngọc không tốt, sau khi người khác nghe xong còn bảo dì Trương lắm mồm.
Thái độ của Tạ Mỹ Ngọc thật sự rất tốt: “Đúng vậy! Đúng vậy! Nguyên nhân là do em, trong lòng con bé không vui cũng bình thường. Đều tại Kiến Cường có chút chuyện nhỏ mà cũng mời hai người lại đây.”
Trần Kiến Cường tiến tới đứng ở cửa, sợ xảy ra chuyện gì đó, vội vàng tiễn khách: “Chủ nhiệm Tiền, chủ nhiệm Đào, trời sắp mưa to rồi, chúng em không tiễn hai người nữa, chuyện này đến lúc đó lại tìm cơ hội mời hai người, tẩy não tử tế cho Linh Linh.”
Nhưng vào lúc này, Trần Linh Linh vén áo sơ mi lên để lộ cạp quần cho chủ nhiệm Đào xem, trên cạp quần của nguyên chủ là hai nếp gấp do nguyên chủ dùng kim khâu lại: “Dì Đào không phát hiện quần cháu mặc luôn ngắn một hai tấc sao?”
Chủ nhiệm Đào cúi đầu nhìn cạp quần của Trần Linh Linh, Trần Linh Linh nói: “Quần áo của cháu đều là do Phí Nhã Như mặc thừa lại.”
Chủ nhiệm Tiền nhìn tình huống này nói: “Tiểu Tạ, càng mẹ kế thì càng phải xử lý mọi chuyện công bằng. Hơn nữa Linh Linh còn là con gái của Trang Yến, cầm tiền trợ cấp của liệt sĩ mà sao em có thể để con bé chịu thiệt?”
Chủ nhiệm Đào ngẩng đầu nhìn Tạ Mỹ Ngọc: “Mỹ Ngọc, em đúng thật sự bất công quá rồi.”
Trần Linh Linh bổ sung: “Quần của chị không mặc nữa nên cho cháu mặc, eo của cháu và chị ấy cách nhau một tấc, cũng chẳng ai sửa cho cháu, đều là cháu tự mình may cạp quần.”
Trần Kiến Cường: “Chị gái mặc xong thì nó nửa cũ nửa mới, nếu ném đi không phải đáng tiếc rồi sao?”
Trần Linh Linh hỏi ông ta: “Vậy tại sao không để Nhã Như tiếp tục mặc chứ?”
“Nhã Như không mặc được.”
Chủ nhiệm Đào nhìn về phía Phí Nhã Như, quay lại đầu nhìn về phía Trần Kiến Cường: “Kiến Cường, hai đứa nhỏ kém nhau một tuổi, nhưng cơ thể lại kém nhau rất nhiều. Linh Linh cao hơn Nhã Như, quần mà Nhã Như không hợp thì Linh Linh cũng không hợp chứ?”
Trần Kiến Cường thở dài: “Chủ nhiệm, từ nhỏ Nhã Như đã chịu rất nhiều cực khổ ở chỗ ba ruột rồi, cơ thể không rắn chắc bằng Linh Linh, hai vợ chồng chúng tôi khó tránh khỏi hơi chăm sóc con bé hơn chút. Nhưng Linh Linh lại nhỏ nhen, cảm thấy không thoải mái trong lòng. Cho nên mới nói mẹ kế Mỹ Ngọc khó làm, có nhà nào mà không phải con cả mặc đồ mới, con hai mặc đồ cũ, đến chỗ chúng tôi, hai đứa nhỏ không do cùng mẹ sinh ra lại không được?”
“Kiến Cường, đừng nói nữa mà.” Chờ Trần Kiến Cường nói xong, Tạ Mỹ Ngọc lại bổ sung: "Chủ nhiệm Đào, ngài nói thì là đúng. Chúng em sẽ sửa lại lỗi lầm, không phải tự mình sinh ra, không thể đối xử như con cái do chính mình sinh ra, nhưng sau này hai đứa nhỏ sẽ giống nhau. Chẳng qua ngài cũng nói với Linh Linh đi, hôm nay con bé đánh chị con bé, còn đánh cả ba con bé, sau này không thể như vậy nữa?”
Đôi vợ chồng này người tung kẻ hứng, cực kỳ ăn ý, trong lời nói đều cho rằng Trần Linh Linh ích kỷ, xấu tính.
Thời gian ở chung dài lâu, hàng xóm sát vách là người dễ dàng nhìn ra tính cách của một người nhất, dì Trương đã có vài lần cãi nhau với Tạ Mỹ Ngọc, cũng do danh tiếng của Tạ Mỹ Ngọc ở bên ngoài thật sự rất tốt, cho dù dì Trương có lý, mọi người cũng đều bị cái biểu tượng mẹ kế tốt bụng này che mất đi, dì Trương nói với người khác là Tạ Mỹ Ngọc không tốt, sau khi người khác nghe xong còn bảo dì Trương lắm mồm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook