Mặt Sở Ngu không cảm xúc, chỉ thầm liếc mắt.Còn buôn bán trẻ em, dám đưa tay thì tôi sẽ chặt tay anh luôn.Thanh niên thấy cô nghiêm mặt không thèm quan tâm, anh ta không hề tức giận, sờ đầu mỉm cười nói: "Tính cách em gái này rất bướng bỉnh.Hai người đi đến một nhà trệt, thanh niên dẫn Sở Ngu vào phòng, kéo ghế cho cô ngồi xuống, mình đi vào phòng lấy hàng.Một lát sau thanh niên cầm ba cuộn vải đi ra, đặt lên bàn, cầm lấy cuộn vải trắng trên cùng đưa đến trước mặt Sở Ngu: "Em gái xem này, đây là vải bông lụa mỏng, chất lượng tốt lại mềm mại, không phải vải dệt thủ công cứng đờ kia.

Một cuộn này làm chăn mền là đủ rồi, đến nhà giàu còn không có.

Em thích thì tôi hỏi anh em xem còn không."Sở Ngu cầm vải sờ một phen, chất lượng không tệ, không mềm mại như tơ lụa như anh ta quảng cáo nhưng mỏng hơn vải dệt thủ công nhiều.


Song, bây giờ đa phần quần áo chỉ làm bằng loại vải này, không có lựa chọn tốt hơn."Được, ba cuộn vải này tôi lấy hết, anh xem có tìm được một cuộn vải trắng không.

Đúng rồi, anh có bông không, có thì cho tôi mười cân."Thanh niên nghe cô nói thế thì vui vẻ xoa tay.Ôi trời ơi, đây là đứa con phá của của nhà ai thế, nói mua không thèm hỏi giá, dứt khoát như thế!"Có có có." Không có cũng phải có, anh ta đi tìm anh em, khóc lóc om sòm lăn lộn cũng phải gom góp cho được.Nghĩ vậy thanh niên đảo mắt, vỗ đùi: "Đúng rồi, em gái, em xem cái này thử đi."Nói được nửa câu, thanh niên đã đi vào trong buồng, lúc đi ra trong tay cầm mấy sấp vải tổng hợp xanh xanh đỏ đỏ.Anh ta phấn khởi bày đồ trong tay ra: "Em gái nhìn này, đây chính là gấm cấp cao tới từ Tô Châu.

Em biết tơ lụa Tô Hàng không, rất nổi tiếng.


Em mua hai tấm gấm này về làm chăn, lại thêm một cuộn vải nữa, đủ làm chăn mền cho hai giường.

Em xem loại vải này, đây là hàng mới tới từ hôm qua, vẫn chưa bán đâu.

Tôi thấy chúng ta có duyên mới lấy ra, nếu em không mua về hối hận cũng không kịp.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương