Thập Niên 70 Vợ Trước Ốm Yếu Của Đại Lão
-
3: Em Tìm Được Chồng Của Mình Chưa
Nguyên chủ cho rằng Chu Thanh Diệp không thích mình, ngày tháng ở Chu gia vẫn luôn vâng vâng dạ dạ.
Mãi đến khi Tùng Chi đến, chủ động đi nói với mẹ chồng là ngực mình đau, mới được dẫn đi đến bệnh viện kiểm tra.
Nhưng làm Tùng Chi bất ngờ chính là, bác sĩ nói bệnh tình không quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ, ăn uống tinh tế một chút, đừng quá mệt nhọc là được.
Tuy rằng chuyện này đối với thập niên 70 là không quá khả thi, nhưng cha mẹ chồng Tùng Chi đều là người làm được việc, hơn nữa đứa con trai duy nhất ở bộ đội hàng tháng vẫn luôn đúng hạn hiếu kính bọn họ.
Cho nên cuộc sống của Chu gia vẫn luôn vô cùng dễ chịu, nuôi dưỡng một người con dâu bị bệnh tim cũng dư dả.
Chủ yếu là cha mẹ chồng đều là người tốt, cho nên trước khi tùy quân Tùng Chi ở nhà cũng chỉ cần làm cơm, thời điểm cô đi tùy quân, mẹ chồng đặc biệt gọi điện đến dặn dò Chu Thanh Diệp, nói sau này đừng cho Tùng Chi làm việc nặng.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Tùng Chi tràn đầy hơi ấm.
Hai người nhìn nhau chớp mắt một cái, Lý Hồng Hoa lớn tiếng hỏi Tùng Chi.
“Tiểu Chi, em tìm được chồng của mình chưa?”
Gương mặt trắng noãn của Tùng Chi hơn đỏ, nhất định là chu thanh iệp đã nghe được rồi.
Tùng Chi chỉ chỉ Chu Thanh Diệp, nhỏ giọng nói tìm được rồi, bên kia Chu Thanh Diệp tháo nón xuống, nhanh đi về phái cô.
Chỉ vài phía, người đàn ông đã đứng trước mặt Tùng Chi.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ của vợ mình, tay trái chi thanh diệp cầm mũ quân đội, hướng cô giơ tay lên làm một kiểu chào quân đội.
“Hoan nghê đến Nam thị, đồng chí Tùng.
”
Tùng Chi bị Chu Thanh Diệp dọa nhảy dựng, theo bản năng trả lễ lại, nhìn người đàn ông diện mạo tuấn tú chớp chớp mắt, nhìn thấy trong mắt anh có chút ý cười, mới có chút không biết làm sao àm thu tay lại.
Chu Thanh Diệp đem mũ đội lên, đem hành lý trên tay Tùng Chi cầm lại.
Lý Hồng Hoa như ngửi thấy mùi ngon mà nhìn động tác của hai vợ chồng con, cười nói.
“ Ai da, hai vợ chồng hai người thật xứng đôi.
”
Ai dám nói không phải chứ, hai người một người thì cao lớn tuấn tú, một người thì nhỏ xinh thanh thuần, nhìn qua đẹp như một bức ảnh như trên báo chí vậy.
Tùng Chi có chút ngượng ngùng, nói như thế nào thì cô cũng chỉ là thiếu nữ mười tám tuổi, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với đàn ông, không biết nên nói cái gì, nhéo nhéo đầu ngón tay nhỏ giọng nói.
“Anh Thanh Diệp, chị Hồng Hoa cũng có chồng là bộ đội.
”
Lý Hồng Hoa gật gật đầu.
“Chồng tôi là Lý Đại Văn, cậu có quen không?”
Chu Thanh Diệp gật gật đầu, tiến lên một bước đem hai túi lớn của Lý Hồng Hoa cầm lên.
“Chị dâu, hôm nay Đại Văn có nhiệm vụ, cho nên có nhờ tôi đến đón chị về.
”
Nói xong, Chu Thanh Diệp liền đi trước dẫn đường, Lý Hồng Hoa cùng Tùng Chi đi theo phía sau.
Tầm mắt Tùng Chi dừng lại trên tay Chu Thanh Diệp, bây giờ vẫn còn là tháng ba tháng tư, mà anh đã trực tiếp mặc áo ngắn tay, dang rộng cánh tay rắn chắc, trên tay xách ba chiếc túi hành lý to.
Có lẽ vì được che chắn suốt mùa đông nên làn da rất trắng, mặt trên còn nổi gân xanh rõ ràng, nhìn qua rất mạnh mẽ.
Đem đồ bỏ lên xe jeep, Chu Thanh Diệp ngồi ở phía trước ghế lái, Tùng Chi cùng Lý Hồng Hoa ngồi ở ngối sau, câu được câu không nói chuyện.
Rất nhanh xe jeep đã đến đại viện, chiến sĩ đứng gác cổng sau khi xác nhận thân phận xong liền để bọn họ đi vào.
Lý Đại Văn nhà xin được là phòng trong khu nhà lấu, Chu Thanh Diệp ngừng xe để Tùng Chi chờ trong xe, anh giúp Lý Hồng Hoa đem hành lý lên lầu.
Không lâu sau Chu Thanh Diệp liền trở về lại, lái xe thêm vài bước liền đến nơi bọn họ ở.
Bây giờ mấy quân tẩu đều là người mới, muốn sống cùng một tòa nhà.
Sau khi Chu Thanh Diệp hỏi ý kiến của Tùng Chi xong, anh đã xin một căn nhà một tầng chỉ rộng khoảng 80 mét vuông có sân.
Tùng Chi xuống xe, nhìn căn nhà trước mắt cảm thấy rất vừa lòng.
Một căn nhà độc lập, không cần lo chuyện cải nhau với người khác, cũng không sợ bị làm phiền.
Chu Thanh Diệp tay trái cầm hành lý, tay phải trực tiếp nắm lấy tay Tùng Chi.
Tay bị một đôi tay lớn thô to bao lấy, Tùng Chi ngơ ngác bị kéo vào nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook