Thập Niên 70 Vợ Trước Ốm Yếu Của Đại Lão
-
2: Hình Như Người Này Không Ăn Ảnh
“Tiểu Chi, đây là màn thầu thì thế, sao lại ngon như thế.
”
Tùng Chi cũng ăn một cái, lúc vị ngọt lan ra khắp miệng, đôi mắt cô nheo lại, rất giống như một con mèo con.
Nghe Lý Hồng Hoa nói, Tùng Chi cười nói.
“Hồng Hoa tỷ, cũng chỉ là màn thấu ngũ cốc bình thường thôi, chẳng qua là em có bỏ thêm một ít khoai lang đỏ, khoai lang đỏ nhà em rất ngọt đó.
”
Kỳ thật là Tùng Chi còn vỏ thêm một ít mật ong, cha chồng của cô có nuôi ong, cho nên trong nhà bọn họ mật ong cũng không tính là vật hiếm lạ gì, huống chi mẹ chồng còn coi cô như tròng mắt, cô nói gì cũng đồng ý.
Chỉ là mật ong đối với những là khác quả thật chính là vật hiếm lạ.
Lý Hồng Hoa niếm lại dư vị vẫn còn trong miệng, nhịn không được lại chép chép miệng.
“Em gái, đến bộ đội có thể chỉ cho chị cách làm không? Đến lúc đó chị cũng làm cho chồng chị ăn.
”
Tùng Chi gật đầu.
“Được nha!”
Có người nói chuyện cùng, hai người trôi qua rất nhanh.
Tùng Chi ước chừng đã ngồi xe lửa được ba ngày, ngồi đến mông cô đều đau đến không còn cảm giác.
Xe lửa còn năm phút nữa đến trạm, trên lưng Lý Hồng Hoa cõng một chiếc túi lớn, hai tay xách đầy cái túi da rắn, quy đầu nói Tùng Chi cầm hành lý đi theo mình.
Tùng Chi xách túi hành lý lên, đi theo sau Lý Hồng Hoa như như một chiếc bánh nướng lớn xuyên qua hơn phân nửa thùng xe, cuối cùng cũng xem như đã đến trước cửa xe.
Lý Hồng Hoa ngó đến bộ dạng mảnh mai của Tùng Chi dễ dàng bị người khác đẩy đi, vội vàng đưa ra một cánh tay giữ chặt Tùng Chi lại.
Giống như một cục đá ấn Tùng Chi lại một chỗ, còn không quên ném ánh mắt hình viên đạn cho người phía sau.
Lý Hồng Hoa mắng.
“Chen lấn cái gì? Lão nương nếu như bị cái gì đều do mấy người chịu trách nhiệm!”
Mấy người phía sau còn muốn chen đến phía trước lúc này mới ngượng ngùng mà ngừng lại, Tùng Chi cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, tuy rằng thủ đoạn có chút thô lỗ nhưng vẫn vô cùng cảm kích Lý Hồng Hoa.
Năm phút qua đi, xe lửa cuối cùng cũng đã đến trạm.
Nhờ có Lý Hồng Hoa, mà hai người mới là người nhanh nhất ra trạm, không khí ở năm trị ướt át, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, hình như mới vừa tạnh mưa, trong không khí có mùi cỏ xanh mát mẻ.
Tùng Chi chỉ cảm thấy tim phổi của mình như được sống lại, nghỉ ngơi trong chốc lát liền cùng Lý Hồng Hoa kết bạn đi tìm cửa ra.
Tùng Chi nghĩ đến bức ảnh khi kết hôn, nên nhìn khắp nơi tìm thân ảnh ông chồng tiện nghi của mình.
Chu Thanh Diệp có nói trong điện thoại, hôm nay sẽ xin nghỉ đến đón cô.
Tùng Chi tìm một vòng, thời điểm quay đầu phát hiện một người đàn ông cao lớn eo thon chân dài, ăn mặc một quân trang ngay ngắn, đang đi về phía mình.
Hai người cơ hồ là cùng thời gian mà nhìn vào tầm mắt nhau, người đàn ông ánh mắt trong trẻo, trên người mang theo vài phần khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm, tuấn tú trong trẻo còn hơn vài phần so với ảnh chụp.
Phản ứng đầu tiên của Tùng Chi là, hình như người này không ăn ảnh.
Còn phản ứng thứ hai lại là, không hổ danh là nam chủ.
Tùng Chi đời trước vì bệnh tim mà mất ở tuổi mười tám, không nghĩ đến lần mở mắt tiếp theo bản thân lại trở thành một nhân vật trong sách mình đã xem qua 《 70 nam đại lão 》.
Nguyên chủ cũng tên là Tùng Chi, là người vợ ốm yếu chết sớm của nam chính.
Nguyên chủ cùng nam chủ quen nhau là do gia đình nguyên chủ dùng 300 khối bán nguyên chủ cho Chu Thanh Diệp, dưới sự yêu cầu của nam chủ thì nguyên chủ đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà.
Mẹ Chu Thanh Diệp muốn ôm cháu nội, Chu Thanh Diệp không thể không đồng ý, nên hai người một tháng trước đã lãnh chứng nhận kết hôn.
Trong cốt truyện, nguyên chủ rất nhanh sẽ qua đời vì bệnh tim, cuối cùng nam chủ tang vợ, lại bởi vì không có hứng thú với chuyện tình yêu nam nữ, nên mãi vẫn chưa cưới, mà đặt hết tâm tư của mình vào con đường sự nghiệp.
Bằng vào trí thông minh cùng nỗ lực của mình mà một đường bò lên, cuối cùng cũng bò lên được vị trí tối cao, trở thành một nam đại lão mà ai ai cũng ngưỡng mộ.
Là một ví dụ vô cùng điển hình cho một bộ nam tần sảng văn, hành cũng tạm lại không cốt truyện hậu cung, cho nên Tùng Chi đã đọc xong.
Chỉ là không ngờ đến, bản thân vừa mới chết mở mắt ra lần nữa bản thân đã trở thành người vợ ốm yếu của nam chính trong sách.
Nguyên chủ cũng có bệnh tim, hơn nữa ở nhà mẹ đẻ mỗi ngày đều bị áp bức, cho nên vẫn luôn bệnh tật.
Tuy rằng nguyên chủ thường xuyên nói ngực đau, nhưng Tùng gia căn bản không có người nào để ý đến, cũng sẽ không vì một đứa con gái mà tiêu tiền.
Sau này nguyên chủ vì thấy người nhà không quan tâm nên cũng không nhắc đến nữa.
Sau khi gả đến Chu gia, bởi vì thời gian thăm người thân của Chu Thanh Diệp có hạn cho nên đã vội vàng đánh báo cáo lãnh giấy hôn thú thì liền trở về đơn vị.
Một câu cũng chưa kịp để lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook