“6 nhân dân tệ một củ sâm, không thể cao hơn nữa”.

Đổng Kiến Huy biết rằng mặc dù cái giá đó đã đủ chặt đứt hai cái râu của tên gian thương này rồi, nhưng mức giá này còn có thể cao hơn rất nhiều, ai bảo anh đang rất cần tiền, chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình lên ngọn núi gần nhà nhất đào nó lên rồi đem bán rẻ chứ!Trong thời đại hiện nay, với một người làm công ăn lương bình thường chỉ có 30 nhân dân tệ, thì số tiền này đã được coi là một khoản tiền rất lớn.

Lấy được tiền rồi, lại sợ có người cố ý muốn theo dõi nên anh đã cất riêng, cũng không vội về nhà.

Thay vào đó, trước tiên anh đi mua một số phiếu mì, phiếu dầu và một ít thịt.

Bởi vì số phiếu được mua của một gia đình đều có hạn ngạch, anh chỉ có thể lén lút tìm những nơi đầu cơ tích trữ để mua thêm một ít.

Tiếp đó, anh đi mua thịt, dầu và mì, chạy tới chạy lui qua ba cửa hàng bên ngoài để mua sữa bột, trong thời đại này sữa bột vẫn còn rất hiếm và đắt tiền, lại mua thêm quần áo và đồ dùng hàng ngày cho đứa nhỏ.


Nghĩ đến bộ quần áo cũ nát, nhiều mảnh vá chằng chịt mà vợ mình mặc ngày hôm qua.

Anh đi vào trong thị trấn, đến cửa hàng quần áo nhỏ duy nhất của nhà nước được một người bán hàng trung niên trông nom.

Liếc mắt một cái, anh đã chọn được một chiếc áo khoác làm từ vải kẻ sọc phổ biến nhất và một chiếc quần.

Vợ anh có làn da trắng nõn, lớn lên lại xinh đẹp thanh tú, trên người có khí chất dịu dàng đặc trưng của người phụ nữ Giang Nam, cái này mặc trên người cô nhất định rất thời thượng và đẹp mắt.

Tuy nhiên, người bán hàng trung niên cũng không có ngay lập tức lấy xuống, bà ta báo giá trước với thái độ không tốt:"Anh bạn, bộ này tổng cộng là 12,8 tệ.

"Đổng Kiến Huy làm như không nhìn thấy ánh mắt khinh thường của bà ta, anh lấy tiền lẻ đi chợ còn thừa trong túi ra đưa cho bà ta.

Người mua cũng đã đưa đủ tiền, người bán hàng cũng không tiếp tục làm khó dễ, bọc quần áo trong giấy dầu đưa cho anh.

"Cầm lấy đi chàng trai trẻ.

"Đổng Kiến Huy bỏ những thứ đã mua vào cái sọt, lại đi mua thêm một đống đồ gia dụng nữa.

Nghĩ đến chiếc chăn bông cũ nát ở nhà, anh muốn sẵn cơ hội này mua thêm một chiếc mới.

Nghĩ đến thái độ phiền chán và thờ ơ của vợ đối với mình, anh sợ rằng nếu có thêm một cái chăn, cô sẽ chia chăn với anh.


Nếu là như vậy, chẳng phải sẽ không có cơ hội thân mật sao! Tạm thời gác lại ý tưởng mua một cái chăn mới, ít nhất là không phải bây giờ.

Anh mua thêm một chút đồ ăn vặt, cho đến khi cái sọt không thể nhét thêm cái gì nữa, mới đi bộ trở về nhà.

Vừa về đến nhà, đã thấy vợ địu con trên lưng, đang giúp anh cả làm việc, ánh nắng chiếu xuống làm khuôn mặt trắng nõn nà của cô đỏ bừng.

Ngay cả khi mặc bộ quần áo cũ nát và không phù hợp, cũng khó có thể che giấu những đường cong lả lướt trên cơ thể.

Rõ ràng là vừa sinh con không bao lâu, nhưng thân thể trong vòng một tháng liền hồi phục, một chút cũng không giống người mới sinh.

Đổng Kiến Tường đang vùi đầu làm việc trên đất, buông cuốc xuống, cầm lấy chiếc ấm trên lưng chuẩn bị uống nước.

Vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy thằng em không biết cố gắng của mình đi tới, lập tức nổi giận, gầm gừ quát lên.


"Nãy giờ mày lại đi đâu chơi vậy hả?"Nhìn anh cả trước mặt, Đổng Kiến Huy hai mắt nóng lên, mũi đau nhức, suýt chút nữa không kiềm được mà ngã quỵ.

Anh hắng giọng rồi trả lời.

"Em lên trấn có việc, tiện thể mua chút mì với thịt trở về, em đi vào nấu cơm trước, buổi tối anh dẫn chị dâu cùng bọn nhỏ đến nhà ăn cơm đi.

"Nghe anh nói là đi làm, anh cả dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá anh từ đầu đến chân.

Nhìn thấy ống quần dính đầy vết bùn đất và cả chiếc giỏ không biết chứa thứ gì mà đầy ắp anh mang về.

Sau khi xác định anh không có ra ngoài đánh bạc, sắc mặt anh ấy mới hơi dịu đi một chút, biết rõ tình huống khó khăn trong nhà anh, cái gì bán được đều bị anh đem cầm bán hết rồi, lấy tiền không uống rượu thì chính là đi đánh bạc….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương