Sau khi nghe bên trong không còn tiếng nước chảy, Đổng Kiến Huy đứng dậy cất bước đi vào.

Thấy anh đột ngột bước vào, Dư Mạn Linh sợ tới mức không kịp mặc quần áo, một tay che lại nơi tư mật, tay kia thì che ngực, thân thể yêu kiều trắng như tuyết đầy vết bầm tím tránh sang một bên.

nghiêng người liên tục trốn về sau.

Hành động của vợ khiến Đổng Kiến Huy thầm mắng mình trước đây đúng là kẻ vũ phu, rõ ràng là nút thắt trong lòng cô nhất thời sẽ không tháo được!Cuộc sống sau này, anh sẽ cố gắng dùng những gì tốt đẹp nhất để bù đắp lại những tổn thương mà cô đã phải gánh chịu, sẽ nói chuyện với cô bằng ngữ khí ôn hòa nhất của mình.

“Anh trở vào bưng nước ra thôi, đừng trốn, cẩn thận té ngã.

” Nói xong, anh khom người bưng chậu nước trên mặt đất rồi đi ra ngoài.

Dư Mạn Linh cũng không để ý đến anh, thấy anh vừa đi ra, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào.

Bên ngoài, Đổng Kiến Huy dùng nước nóng còn lại của vợ để lau người, anh chỉ đơn giản là đứng trong sân nhỏ, nương theo dưới ánh trăng mà cởi quần áo, cọ rửa thân thể ám mùi nước hồ của mình một chút.


Sau khi lau sạch xong, anh mặc lại bộ quần áo cũ, cũng không lập tức quay vào nhà, mà ngồi xuống bên cửa.

Đổng Kiến Huy nhớ lại những gì từng trải qua ở kiếp trước, thỉnh thoảng trong năm có một vài người bên ngoài muốn đi vào núi.

Núi sâu cây cối lại rậm rạp, bọn họ sợ lạc đường, lúc đó anh cũng không có việc gì làm, vừa hay nghe nói dẫn đường sẽ được trả tiền, liền giúp dẫn đường trong núi cho họ.

Những người đó ở trong núi sâu liên tục đào được rất nhiều thứ.

Lúc đó, anh cũng không biết bọn họ đào những cái rễ dưới cây đó lên làm gì, cho rằng những người thành phố đó ăn no rửng mỡ.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó bản thân đúng là ngu dốt muốn chết!Mặc dù không rõ ràng lắm tại sao một đời này những người đó lại không xuất hiện.

Nhưng vừa lúc, anh có thể lên núi đào nó lên để bán.

Anh đã thấy rõ thao tác của bọn họ và biết làm thế nào để đào những củ nhân sâm rừng đó, anh lập tức lấy lại tinh thần, thắp sẵn một ngọn đuốc và chuẩn bị thêm một số dụng cụ cần thiết.

Không màng đến sự nguy hiểm trên núi vào buổi tối, anh đứng trước cửa sổ phòng ngủ, dùng âm lượng mà cô có thể nghe thấy nói.

"Mạn Mạn, em khóa cửa kỹ lại, anh ra ngoài một lát.

"Anh đi ra ngoài một đêm, ước chừng rạng sáng hơn bốn giờ mới về đến nhà.

Khi đi vào núi, anh bắt mấy con thỏ từ trong hang ra, thuần thục cắt cổ, lột da sạch sẽ.

Rồi anh trải chúng trên cỏ, cho vào chiếc sọt đã mang theo, muốn để dành lại một con trong bếp cho cả nhà ăn.

Sau khi làm xong toàn bộ những việc này, anh mới có thời gian uống một ngụm nước lạnh cho đỡ khát và đói, anh không định dừng lại ở đây lâu, nhân lúc đêm tối liền đi xuống núi.

Chờ khi đi vào thị trấn thì trời đã sáng.


Trên đường phố kẻ đến người đi, anh bèn tìm một chỗ có nhiều người qua lại rồi ngồi xuống.

Anh đem thịt thỏ và da thỏ bán riêng với nhau.

Vốn tưởng rằng sẽ không ai quan tâm đến, vì vậy anh đã nghĩ nếu không thể bán hết, anh sẽ mang về nhà rồi đem đi hầm, đưa một ít cho anh cả, anh hai và cả em gái.

Nhưng mới vừa dọn đồ ra bán chưa được bao lâu, đã có người đến hỏi giá thịt thỏ.

Bà cụ thấy anh một thân cường tráng, ống quần lấm lem bùn đất, đoán chắc là mới từ trên núi xuống.

Thấy giá cả phải chăng, con thỏ cũng đủ lớn đủ béo, nên cũng không trả giá, liền đặt mua hai con một lúc, thuận tiện mua luôn cả da thỏ, định làm găng tay cho cháu trai nhỏ ở nhà mang để sưởi ấm.

Trong vòng chưa đầy hai giờ, tất cả số thỏ của Đổng Kiến Huy đã được bán hết.

Anh kiếm được mười hai tệ kiếm từ việc bán thỏ, sau đó mang món hàng lớn mà anh đào được ngày hôm qua đến hiệu thuốc lâu đời lớn nhất trong thị trấn.

Lúc anh lấy đồ ra, tầm mắt của ông chủ cũng dõi theo anh.

Cẩn thận tiếp nhận món hàng lớn, nhìn thật kỹ, cắt bỏ hai cái rễ, sau đó thu lại yêu thích trong mắt, nở nụ cười mang theo tính toán, đưa tay ra một cái giá.


"Chàng trai trẻ, cái giá này.

"Đổng Kiến Huy cau mày khi nhìn thấy mức giá mà ông ta đưa ra, cùng mức giá trong lòng anh kém quá xa, ông ta đang coi anh là một kẻ ngốc sao.

Anh đưa tay ra định lấy lại đồ của mình.

Ông chủ nhanh tay lẹ mắt đè tay anh xuống, bộ dạng tươi cười trấn an nói.

“Chàng trai trẻ đừng có gấp, nếu như không hài lòng, chúng ta có thể thương lượng lại mà!” Vừa nói, ông ta vừa quan sát biểu tình của Đổng Kiến Huy.

Nhìn tuổi còn trẻ, nhưng ánh mắt lại sắc bén hữu thần lộ ra trí tuệ và sự bình tĩnh không nên có ở tuổi này, cũng biết anh không dễ lừa gạt.

Trong lòng đành bàn tính một chút, ông ta cắn răng một cái, đưa ra một cái giá khiến trái tim ông ta đau đớn.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương