Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
-
Chương 380: Giải quyết xong
Mẹ con ăn cơm xong, Diệp Sở Sở thu dọn bát đũa, lúc này bình thường sẽ dẫn Tiểu Bạch Dương đi ra ngoài chơi một hồi, đến khi về thì tầm đó cũng là lúc phải chuẩn bị cơm trưa rồi.
Hôm nay trời có chút lạnh, gió Bắc thổi to, Tiểu Bạch Dương đi ra ngoài ở thêm vài phút đồng hồ là không chịu nổi, thằng ranh này rất tinh, biết bên ngoài lạnh nên muốn về phòng.
Diệp Sở Sở kêu khỉ con chơi cùng Tiểu Bạch Dương, cô ngồi ở một bên vừa theo dõi vừa cầm giấy bút vẽ. Tiểu Bạch Dương thấy cũng muốn bút vẽ, không có cách nào đành phải cho hắn, kết quả chính là gây họa cho một trang rồi lại một trang giấy.
Lúc này chuông điện thoại reo lên, Tiểu Bạch Dương mau chóng đi nghe, đứa nhỏ này thích nhất là nhận điện thoại, nhưng mà nghe thôi không nói lời nào, chỉ ngồi ở đó mỉm cười nghe âm thanh bên kia ống điện thoại.
Diệp Sở Sở buồn cười đến cầm lấy ống điện thoại, nghe thấy là mẹ Triệu.
Diệp Sở Sở cười, nói: “Mẹ! Sao mẹ gọi điện thoại thế?”
Mẹ Triệu nói: “Mới vừa rồi là Tiểu Bạch Dương nhận điện thoại nhỉ?"
Cô đáp: "Là Tiểu Bạch Dương nhận điện thoại."
Mẹ Triệu nói: “Cái thằng nhóc này nghe mà không trả lời.”
Diệp Sở Sở nhìn con trai, Tiểu Bạch Dương đang ngồi ở trên giường lò, tò mò nghe cô nói chuyện, dáng vẻ nhỏ nhắn vừa nghiêm túc vừa đáng yêu, bèn cười nói: "Nó đang ngồi ở bên cạnh nghe đây. Mẹ, mẹ gọi điện thoại có việc gì ạ?"
Mẹ Triệu nói dong dài: “Thật ra cũng không có chuyện gì, còn không phải là việc làm việc ở phường đậu hũ của anh ba con. Ban ngày thì chị tư con đến, trong nhà sẽ không có ai, chị tư con nói kêu Tam Nha Tứ Nha canh cổng. Con nghĩ xem đứa con nít còn nhỏ vậy để ở trong nhà sao có thể yên tâm, mẹ không đồng ý.”
Diệp Sở Sở đáp, tỏ vẻ mình đang nghe, trong lòng đã đoán được mẹ chồng hẳn là bởi vì chuyện chị tư mà gọi điện thoại đây.
Mẹ Triệu nói: “Chị tư con chỉ quan tâm gia súc và thỏ sẽ bị thất lạc, còn anh tư con thì không biết chừng nào trở về. Mẹ nghe nói đã ký hợp đồng một năm, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Mẹ bảo chị tư con đừng đi làm, nhưng nó không chịu, nó nói đó là công việc có thể kiếm thêm ít, vì dù sao cũng không biết bên anh tư sẽ như thế nào.”
Diệp Sở Sở nghe tới hồ đồ rồi, không biết mẹ chồng có ý gì.
Diệp Sở Sở hỏi: “Mẹ, ý mẹ là sao?”
Mẹ Triệu nói: “Mẹ cũng không biết nên thế nào, nên muốn hỏi Văn Thao một chút, xem xem nên làm sao."
Diệp Sở Sở nói: “Dạ vâng, đợi Văn Thao về rồi con sẽ nói với anh ấy một tiếng.”
Mẹ Triệu nói: “Dạo gần đây Văn Thao bận lắm à? Nếu không bận thì đến trang trại thỏ, mẹ nói với nó.”
Diệp Sở Sở nói: “Anh ấy bây giờ chủ yếu là buôn đồ tết, để con hỏi anh ấy xem có thể đến trang trại thỏ không.”
Mẹ Triệu thở dài, sau đó cúp điện thoại.
Diệp Sở Sở cảm thấy mẹ chồng thật đúng là nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ, ngoài miệng mắng chị tư nhưng khi có chuyện vẫn giúp nghĩ cách. Chỉ là chuyện chị tư phải làm sao đây? Cô nghĩ mãi vẫn chưa ra cách nào tốt.
Buổi tối Triệu Văn Thao trở về Diệp Sở Sở nói chuyện mẹ Triệu nhắc đến, Triệu Văn Thao tức giận nói: "Mẹ quan tâm mù quáng rồi!"
Diệp Sở Sở liếc hắn một cái: "Anh nói gì thế! Thế nào là quan tâm mù quáng, quan tâm cho anh cũng không phải là quan tâm mù quáng à?"
Triệu Văn Thao nói: “Nhưng tới bây giờ anh chưa gọi mẹ qua làm bạn với mình.”
Thấy vợ bĩu môi, lập tức nói tiếp: “Là tự mẹ muốn quan tâm mà.”
Diệp Sở Sở vừa bực mình vừa buồn cười: “Được rồi, mẹ bảo anh đến trang trại thỏ kìa, anh định chừng nào đi?”
Triệu Văn Thao nói: “Anh bận muốn chết, làm gì ở không mà đến trang trại thỏ. Anh ba ở nhà kiếm tiền, anh tư ở thủ đô kiếm tiền, đều gió thổi không tới mưa không ướt được, cần gì đến anh hỗ trợ chứ? Thật ra chị tư không cần đến phường đậu hũ, trời lạnh như vậy, mỗi ngày chạy tới chạy lui, một ngày hay hai ngày còn được, thời gian dài thì người làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Ngồi yên trong nhà dỗ con là được rồi, anh tư đâu phải không kiếm được tiền.”
Diệp Sở Sở nói: “Xem anh nói kìa, chị tư muốn tự mình kiếm ít tiền, ở nhà dỗ con anh trả lương à. Anh đừng nói những thứ vô dụng kia nữa, mẹ đang chờ tin anh kìa. Anh không muốn đi thì vẫn nên gọi điện thoại cho mẹ chứ.”
Hắn nói: “Đây mới là không có việc gì nên đi tìm việc!”
Triệu Văn Thao suy nghĩ rồi nói: “Còn cách nào đâu, nếu không thì ở nhà đợi đi, còn không thì mang thứ đáng giá tới trang trại thỏ đi. Trước khi anh tư về thì chị tư ở trang trại thỏ, chừng nào anh tư về thì tới chừng đó quay về ở.”
Diệp Sở Sở nói: “Biện pháp này tốt! Dù sao sân của trang trại thỏ cũng lớn, ít đồ của chị cứ để trong chỗ đó. Mặt khác, bên trang trại thỏ vắng vẻ, người cũng ít, thêm người thì càng đông càng vui.”
Triệu Văn Thao nhìn vợ nói: “Em thật sự nghĩ vậy à?”
Diệp Sở Sở sửng sốt, gật đầu nói: “Em nghĩ vậy. Em biết anh đang lo lắng cái gì, nhưng em cảm thấy khả quan. Dù chị tư ra làm sao thì cũng không thể chiếm đoạt trang trại thỏ của anh được, có chiếm cũng chỉ chiếm chút lợi mà thôi.”
Nói xong Diệp Sở Sở cười.
Triệu Văn Thao cũng cười: "Nếu như vợ độ lượng vậy thì anh cũng không thể quá keo kiệt. Dù sao đó cũng là chị dâu của anh. Thế cứ quyết định vậy đi, về phần chị ta chiếm lợi, em yên tâm, người ăn được của anh còn chưa ra đời đâu, trừ phi anh bằng lòng cho kẻ đó ăn!”
Sáng hôm sau, Triệu Văn Thao chờ mẹ Triệu đến trang trại rồi gọi điện thoại, nói biện pháp của hắn, sau đó nói: “Mẹ, có phải mẹ có ý này không? Nhưng mẹ không nói, để con tự nói ra đúng không?”
Mẹ Triệu có chút không được tự nhiên, miễn cưỡng cãi: “Mẹ cũng vì tốt cho con! Một cây làm chẳng nên non, về sau con có chuyện gì thì anh con cũng sẽ giúp con. Cho dù con chi thêm không ít, nhưng đó là chị dâu con, con thấy chị ta bị chê cười chịu nổi sao, người trong thôn sẽ nghĩ thế nào?”
Triệu Văn Thao thầm nói: “Con biết ngay mẹ sẽ thế này mà!”
Mẹ Triệu nói: “Mẹ làm sao? Bây giờ con có năng lực rồi, sống tốt hơn các anh con nhiều, có thể nâng đỡ thì nâng đỡ một chút. Con yên tâm, bên chị tư con để mẹ nói chuyện, lương thực và đồ ăn nó muốn ăn thì tự làm, mẹ không muốn hầu đâu.”
Triệu Văn Thao cười nói: “Được rồi. Mẹ, chị ta muốn thì chấp nhận ăn cùng mọi người, chỉ cần chị ta bỏ ra rau thôi, còn lương thực thì không cần. Con và anh tư sẽ tính sổ.”
Hắn mới sẽ không đi theo chị dâu lải nhải mấy cái này, có chuyện gì thì tìm anh không phải càng thêm đơn giản sao? Huống chi, chị tư như kia thì có lải nhải cũng không hiểu.
Mẹ Triệu vui vẻ bớt lo: “Được, anh em các con thương lượng đi. Lát nữa mẹ sẽ hỏi chị tư của con.”
Triệu Văn Thao cúp điện thoại: “Dạ, con biết rồi.”
Diệp Sở Sở hỏi: “Có phải mẹ rất vui mừng không?”
Hắn đáp: “Còn có thể không vui sao? Giúp bà giải quyết xong chuyện của con dâu thứ tư của bà rồi mà.”
Triệu Văn Thao bắt đầu mặc áo khoác ngoài, nói: “Anh đi giao hàng cho người ta, nếu trưa trễ rồi thì em và con ăn trước, không cần chờ anh đâu.”
Cô đáp: “Vâng, em để cơm trong nồi giữ ấm cho anh.”
Triệu Văn Thao mặc áo cực kỳ chặt, chào Tiểu Bạch Dương: “Ừ. Vợ, anh đi nhé. Con trai, cha đi nhé!”
Tiểu Bạch Dương vươn cánh tay muốn đi theo, Triệu Văn Thao đi nhanh hơn, Tiểu Bạch Dương nghe tiếng xe cha vang lên, sốt ruột lên, khóc hô đòi cha.
Diệp Sở Sở ôm cậu dụ dỗ: “Cha con đi một lúc rồi về, Tiểu Bạch Dương không khóc.”
Tiểu Bạch Dương không nghe, quậy phá trong ngực Diệp Sở Sở, Diệp Sở Sở chỉ đành chịu nói: "Được rồi được rồi, mặc quần áo đi tìm cha con đi!"
Tiểu Bạch Dương nghe xong, lập tức không khóc cũng không làm khó nữa, tìm quần áo.
Hôm nay trời có chút lạnh, gió Bắc thổi to, Tiểu Bạch Dương đi ra ngoài ở thêm vài phút đồng hồ là không chịu nổi, thằng ranh này rất tinh, biết bên ngoài lạnh nên muốn về phòng.
Diệp Sở Sở kêu khỉ con chơi cùng Tiểu Bạch Dương, cô ngồi ở một bên vừa theo dõi vừa cầm giấy bút vẽ. Tiểu Bạch Dương thấy cũng muốn bút vẽ, không có cách nào đành phải cho hắn, kết quả chính là gây họa cho một trang rồi lại một trang giấy.
Lúc này chuông điện thoại reo lên, Tiểu Bạch Dương mau chóng đi nghe, đứa nhỏ này thích nhất là nhận điện thoại, nhưng mà nghe thôi không nói lời nào, chỉ ngồi ở đó mỉm cười nghe âm thanh bên kia ống điện thoại.
Diệp Sở Sở buồn cười đến cầm lấy ống điện thoại, nghe thấy là mẹ Triệu.
Diệp Sở Sở cười, nói: “Mẹ! Sao mẹ gọi điện thoại thế?”
Mẹ Triệu nói: “Mới vừa rồi là Tiểu Bạch Dương nhận điện thoại nhỉ?"
Cô đáp: "Là Tiểu Bạch Dương nhận điện thoại."
Mẹ Triệu nói: “Cái thằng nhóc này nghe mà không trả lời.”
Diệp Sở Sở nhìn con trai, Tiểu Bạch Dương đang ngồi ở trên giường lò, tò mò nghe cô nói chuyện, dáng vẻ nhỏ nhắn vừa nghiêm túc vừa đáng yêu, bèn cười nói: "Nó đang ngồi ở bên cạnh nghe đây. Mẹ, mẹ gọi điện thoại có việc gì ạ?"
Mẹ Triệu nói dong dài: “Thật ra cũng không có chuyện gì, còn không phải là việc làm việc ở phường đậu hũ của anh ba con. Ban ngày thì chị tư con đến, trong nhà sẽ không có ai, chị tư con nói kêu Tam Nha Tứ Nha canh cổng. Con nghĩ xem đứa con nít còn nhỏ vậy để ở trong nhà sao có thể yên tâm, mẹ không đồng ý.”
Diệp Sở Sở đáp, tỏ vẻ mình đang nghe, trong lòng đã đoán được mẹ chồng hẳn là bởi vì chuyện chị tư mà gọi điện thoại đây.
Mẹ Triệu nói: “Chị tư con chỉ quan tâm gia súc và thỏ sẽ bị thất lạc, còn anh tư con thì không biết chừng nào trở về. Mẹ nghe nói đã ký hợp đồng một năm, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Mẹ bảo chị tư con đừng đi làm, nhưng nó không chịu, nó nói đó là công việc có thể kiếm thêm ít, vì dù sao cũng không biết bên anh tư sẽ như thế nào.”
Diệp Sở Sở nghe tới hồ đồ rồi, không biết mẹ chồng có ý gì.
Diệp Sở Sở hỏi: “Mẹ, ý mẹ là sao?”
Mẹ Triệu nói: “Mẹ cũng không biết nên thế nào, nên muốn hỏi Văn Thao một chút, xem xem nên làm sao."
Diệp Sở Sở nói: “Dạ vâng, đợi Văn Thao về rồi con sẽ nói với anh ấy một tiếng.”
Mẹ Triệu nói: “Dạo gần đây Văn Thao bận lắm à? Nếu không bận thì đến trang trại thỏ, mẹ nói với nó.”
Diệp Sở Sở nói: “Anh ấy bây giờ chủ yếu là buôn đồ tết, để con hỏi anh ấy xem có thể đến trang trại thỏ không.”
Mẹ Triệu thở dài, sau đó cúp điện thoại.
Diệp Sở Sở cảm thấy mẹ chồng thật đúng là nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ, ngoài miệng mắng chị tư nhưng khi có chuyện vẫn giúp nghĩ cách. Chỉ là chuyện chị tư phải làm sao đây? Cô nghĩ mãi vẫn chưa ra cách nào tốt.
Buổi tối Triệu Văn Thao trở về Diệp Sở Sở nói chuyện mẹ Triệu nhắc đến, Triệu Văn Thao tức giận nói: "Mẹ quan tâm mù quáng rồi!"
Diệp Sở Sở liếc hắn một cái: "Anh nói gì thế! Thế nào là quan tâm mù quáng, quan tâm cho anh cũng không phải là quan tâm mù quáng à?"
Triệu Văn Thao nói: “Nhưng tới bây giờ anh chưa gọi mẹ qua làm bạn với mình.”
Thấy vợ bĩu môi, lập tức nói tiếp: “Là tự mẹ muốn quan tâm mà.”
Diệp Sở Sở vừa bực mình vừa buồn cười: “Được rồi, mẹ bảo anh đến trang trại thỏ kìa, anh định chừng nào đi?”
Triệu Văn Thao nói: “Anh bận muốn chết, làm gì ở không mà đến trang trại thỏ. Anh ba ở nhà kiếm tiền, anh tư ở thủ đô kiếm tiền, đều gió thổi không tới mưa không ướt được, cần gì đến anh hỗ trợ chứ? Thật ra chị tư không cần đến phường đậu hũ, trời lạnh như vậy, mỗi ngày chạy tới chạy lui, một ngày hay hai ngày còn được, thời gian dài thì người làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Ngồi yên trong nhà dỗ con là được rồi, anh tư đâu phải không kiếm được tiền.”
Diệp Sở Sở nói: “Xem anh nói kìa, chị tư muốn tự mình kiếm ít tiền, ở nhà dỗ con anh trả lương à. Anh đừng nói những thứ vô dụng kia nữa, mẹ đang chờ tin anh kìa. Anh không muốn đi thì vẫn nên gọi điện thoại cho mẹ chứ.”
Hắn nói: “Đây mới là không có việc gì nên đi tìm việc!”
Triệu Văn Thao suy nghĩ rồi nói: “Còn cách nào đâu, nếu không thì ở nhà đợi đi, còn không thì mang thứ đáng giá tới trang trại thỏ đi. Trước khi anh tư về thì chị tư ở trang trại thỏ, chừng nào anh tư về thì tới chừng đó quay về ở.”
Diệp Sở Sở nói: “Biện pháp này tốt! Dù sao sân của trang trại thỏ cũng lớn, ít đồ của chị cứ để trong chỗ đó. Mặt khác, bên trang trại thỏ vắng vẻ, người cũng ít, thêm người thì càng đông càng vui.”
Triệu Văn Thao nhìn vợ nói: “Em thật sự nghĩ vậy à?”
Diệp Sở Sở sửng sốt, gật đầu nói: “Em nghĩ vậy. Em biết anh đang lo lắng cái gì, nhưng em cảm thấy khả quan. Dù chị tư ra làm sao thì cũng không thể chiếm đoạt trang trại thỏ của anh được, có chiếm cũng chỉ chiếm chút lợi mà thôi.”
Nói xong Diệp Sở Sở cười.
Triệu Văn Thao cũng cười: "Nếu như vợ độ lượng vậy thì anh cũng không thể quá keo kiệt. Dù sao đó cũng là chị dâu của anh. Thế cứ quyết định vậy đi, về phần chị ta chiếm lợi, em yên tâm, người ăn được của anh còn chưa ra đời đâu, trừ phi anh bằng lòng cho kẻ đó ăn!”
Sáng hôm sau, Triệu Văn Thao chờ mẹ Triệu đến trang trại rồi gọi điện thoại, nói biện pháp của hắn, sau đó nói: “Mẹ, có phải mẹ có ý này không? Nhưng mẹ không nói, để con tự nói ra đúng không?”
Mẹ Triệu có chút không được tự nhiên, miễn cưỡng cãi: “Mẹ cũng vì tốt cho con! Một cây làm chẳng nên non, về sau con có chuyện gì thì anh con cũng sẽ giúp con. Cho dù con chi thêm không ít, nhưng đó là chị dâu con, con thấy chị ta bị chê cười chịu nổi sao, người trong thôn sẽ nghĩ thế nào?”
Triệu Văn Thao thầm nói: “Con biết ngay mẹ sẽ thế này mà!”
Mẹ Triệu nói: “Mẹ làm sao? Bây giờ con có năng lực rồi, sống tốt hơn các anh con nhiều, có thể nâng đỡ thì nâng đỡ một chút. Con yên tâm, bên chị tư con để mẹ nói chuyện, lương thực và đồ ăn nó muốn ăn thì tự làm, mẹ không muốn hầu đâu.”
Triệu Văn Thao cười nói: “Được rồi. Mẹ, chị ta muốn thì chấp nhận ăn cùng mọi người, chỉ cần chị ta bỏ ra rau thôi, còn lương thực thì không cần. Con và anh tư sẽ tính sổ.”
Hắn mới sẽ không đi theo chị dâu lải nhải mấy cái này, có chuyện gì thì tìm anh không phải càng thêm đơn giản sao? Huống chi, chị tư như kia thì có lải nhải cũng không hiểu.
Mẹ Triệu vui vẻ bớt lo: “Được, anh em các con thương lượng đi. Lát nữa mẹ sẽ hỏi chị tư của con.”
Triệu Văn Thao cúp điện thoại: “Dạ, con biết rồi.”
Diệp Sở Sở hỏi: “Có phải mẹ rất vui mừng không?”
Hắn đáp: “Còn có thể không vui sao? Giúp bà giải quyết xong chuyện của con dâu thứ tư của bà rồi mà.”
Triệu Văn Thao bắt đầu mặc áo khoác ngoài, nói: “Anh đi giao hàng cho người ta, nếu trưa trễ rồi thì em và con ăn trước, không cần chờ anh đâu.”
Cô đáp: “Vâng, em để cơm trong nồi giữ ấm cho anh.”
Triệu Văn Thao mặc áo cực kỳ chặt, chào Tiểu Bạch Dương: “Ừ. Vợ, anh đi nhé. Con trai, cha đi nhé!”
Tiểu Bạch Dương vươn cánh tay muốn đi theo, Triệu Văn Thao đi nhanh hơn, Tiểu Bạch Dương nghe tiếng xe cha vang lên, sốt ruột lên, khóc hô đòi cha.
Diệp Sở Sở ôm cậu dụ dỗ: “Cha con đi một lúc rồi về, Tiểu Bạch Dương không khóc.”
Tiểu Bạch Dương không nghe, quậy phá trong ngực Diệp Sở Sở, Diệp Sở Sở chỉ đành chịu nói: "Được rồi được rồi, mặc quần áo đi tìm cha con đi!"
Tiểu Bạch Dương nghe xong, lập tức không khóc cũng không làm khó nữa, tìm quần áo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook