Đối với mấy cách xưng hô với một nửa kia của thời đại này, thật sự Lâm Tiểu Nguyệt không biết phải nên xưng hô như thế nào.

“Thôi được rồi, tôi sẽ kêu anh là Tiểu Dương vậy.”

Lâm Tiểu Nguyệt mặt quay về phía cái ót của Nhan Dương, rồi nói: “Tôi có một thói quen không tốt là trước khi ngủ thường hay đọc một vài câu Tiếng Anh, chắc sẽ không làm phiền anh đâu, đúng không?”

Cái người đang quay lưng về phía Lâm Tiểu Nguyệt - Nhan Dương lúc này đôi mắt khẽ nhúc nhích.

“Tôi sẽ tùy tiện đọc vài từ đơn Tiếng Anh đi.”

Lâm Tiểu Nguyệt cố ý đọc to vài từ: “Power, p-o-w-e-r, từ đơn này có nghĩa là: Năng lực, sức mạnh.”

Coi như đọc mấy từ này nịnh bợ lấy lòng anh đi.

Lâm Tiểu Nguyệt cố ý đọc ra vài từ, cố ý để cho Nhan Dương nghe.

Lúc này, Nhan Dương khó tính trầm mặc không nói một lời, nhưng mà lỗ tai lại dõng lên lắng nghe, rồi yên lặng ghi nhớ những từ đơn cô vừa đọc.

Lâm Tiểu Nguyệt tùy tiện đọc thêm 10 từ đơn nữa, sau khi đọc xong cô nhắm mắt, lên tiếng nói: “Đi ngủ thôi!”

Nhan Dương: “……”

Mới đọc có bao nhiêu đó mà đã kết thúc?



Trong chốc lát sau, Nhan Dương lặng lẽ xoay người lại, đôi mắt đen láy sâu thẳm dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ yên của cô gái này.

Đây chính là vợ của mình sao?

Thật sự làm anh không nghĩ tới được, cái khuyết điểm tàn tật dị thường này của anh nghiêm trọng đến như vậy, cũng có thể cưới được vợ…

Với lại, nhìn cô ấy giống như, cũng không quá ghét bỏ mình giống như những gì mình đã nghĩ.

Nhan Dương lặng lẽ mím môi.

Đêm khuya, Lâm Tiểu Nguyệt mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, cô mơ thấy lúc này mình đang ở thế kỷ 21, còn đang đứng trong phòng sách của mình nữa.

Cô có một phòng chứa sách rất lớn, ở trên mỗi kệ sách đều được nhét đầy các loại sách, sách nào cũng có.

Còn có cái laptop đã làm bạn với cô rất nhiều năm nữa, cùng với ly cà phê trước khi chết cô còn chưa kịp uống xong, gói mì chưa kịp nấu. Và trong một góc phòng, còn có thư chuyển phát nhanh cô chưa kịp tiêu hủy.

Ở trên kệ sách, Lâm Tiểu Nguyệt tìm ra được cuốn sách của thời đại này:《 Tôi trở thành vợ của một phú nông vào thập niên 70 》.

Đây đúng là cuốn sách viết về thời đại mà cô xuyên qua sau khi chết. Thập niên năm 1970, nam nữ chủ quen biết và tìm hiểu nhau lẫn nhau, ở giữa chính là sự phấn đấu cho một cuộc sống tốt hơn đi cùng với tuyến phát triển tình cảm giữa hai nhân vật.



Tại thời điểm của niên đại này, Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Dương đều là nhân vật pháo hôi, làm nền cho tuyến tình cảm của nam chủ và nữ chủ

Ở giai đoạn đầu trong cuốn sách, nhân vật Lâm Tiểu Nguyệt đã bị nhân vật Nhan Dương sau khi hắc hóa giải quyết sạch sẽ, cả cuộc đời còn lại coi như cô chỉ có thể làm bạn với ăn xin mà thôi.

Về sau, Nhan Dương bị bệnh tâm thần phân liệt, đây trở thành thủ đoạn mấu chốt mà nam chủ dùng để đối phó với anh.

Ở trong kế hoạch mà nam chủ đã thiết kế ra sẵn, nhân cách thứ hai của Nhan Dương, và nhân cách thứ ba lần lượt bị nam chủ làm cho biến mất. Cuối cùng chỉ còn để lại nhân cách của một đứa trẻ 6 tuổi, do đó anh liền bị đưa vào trong bệnh viện tâm thần hết phần đời còn lại.

Ở trong giấc mơ này, Lâm Tiểu Nguyệt lại mở ra cuốn sách rồi ngồi xuống đọc thêm một lần nữa để ghi nhớ từng tình tiết sắp xảy ra.

……

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiểu Nguyệt bị một giọng nói to lớn đánh thức.

“Rời giường! Lâm Tiểu Nguyệt!”

Trước cửa phòng truyền đến thanh âm của Vương Tú Anh, ồn ào đến mức khiến cho tính tình khó chịu khi rời giường của Lâm Tiểu Nguyệt đều bộc phát.

“Ồn ào quá đi.”

Lâm Tiểu Nguyệt còn đang ngái ngủ đành ngồi dậy, “Dậy rồi đây!”

“Cô vừa mới về đây làm dâu mà đã làm biếng như vậy rồi sao? Lâm Tiểu Nguyệt! Mau rời giường!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương